Khi Cố Tự Nhu một lần nữa phát hiện ra sự hiện diện của tôi và làm ầm lên như trời sập đất lở, Lục Trạch trở nên lạnh lùng chưa từng thấy.
Hắn thản nhiên nói:
“Như Như, chúng ta hủy hôn đi.”
Cố Tự Nhu trân trối nhìn hắn, không thể tin nổi.
“A Trạch, anh không cần đứa con của chúng ta nữa sao?”
Lục Trạch mệt mỏi xoa trán:
“Em còn định diễn tiếp đến bao giờ?”
Tờ phiếu khám thai là giả.
Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bài đăng đó trên xe của Lục Trạch, tôi đã biết chắc chắn nó là giả.
Tôi là hộ lý của hắn. Không ai hiểu rõ hơn tôi về những loại thuốc hắn uống hàng ngày.
Chỉ cần điều chỉnh liều lượng một chút, kết hợp vài loại khác nhau, sẽ tạo ra những… ảnh hưởng đặc biệt lên cơ thể hắn. Chẳng hạn như khiến hắn tuyệt đối không thể có con.
Nhưng tôi không vạch trần Cố Tự Nhu.
Tôi muốn cô ta tranh giành, muốn cô ta đắc ý, muốn cô ta tận hưởng hạnh phúc thật sâu, rồi sau đó rơi vào địa ngục mà tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô ta.
—
Giống như lần này, dù Cố Tự Nhu có khóc lóc, thậm chí nhịn ăn, tự làm hại bản thân, Lục Trạch cũng không hề dao động.
Hắn dứt khoát hủy hôn, sau đó tuyên bố sẽ cưới tôi.
Dư luận dậy sóng.
Người ta chửi Lục Trạch là kẻ cặn bã, phụ bạc. Còn tôi? Một kẻ thứ ba trơ trẽn.
Đáng tiếc, với hai kẻ tâm thần như tôi và Lục Trạch, những lời đó chẳng mảy may ảnh hưởng.
—
Ngày Lục Trạch đính hôn với tôi, Cố Tự Nhu xuất hiện tại buổi lễ.
Cô ta đứng trên sân thượng, giọng khẩn thiết:
“A Trạch, không có tình yêu của anh, em sống không nổi nữa. Nếu anh cưới người khác, em thà nhảy xuống từ đây còn hơn.”
Trước đây, chiêu này luôn hiệu quả. Vì Lục Trạch từng có tình cảm với cô ta.
Nhưng bây giờ, tình cảm đã cạn. Mà Lục Trạch là kẻ ghét bị đe dọa nhất.
Hắn đứng dưới sân, dang tay ra, nở một nụ cười điên rồ:
“Đến đây, Nhu Nhu. Nếu em muốn nhảy thì cứ nhảy đi, anh sẽ đỡ em.”
Cố Tự Nhu chết lặng.
Cô ta mãi không nhảy.
Lục Trạch lộ ra biểu cảm “biết ngay mà”, rồi quay người bỏ đi.
—
Nhưng ngay giây tiếp theo…
“Rầm!”
Một tiếng động khô khốc vang lên.
Mọi thứ chìm vào im lặng.
Rồi là tiếng hét thất thanh của những người xung quanh.
Lục Trạch khựng lại.
Hắn quay đầu, chậm rãi, cứng đờ.
Cố Tự Nhu nằm đó, bất động.
Cơ thể tàn tạ, im lìm như một con búp bê cũ nát.
Tôi đứng ngay cạnh Lục Trạch, đưa tay lau vệt máu bắn lên mặt mình.
Tôi vô tội.
Cố Tự Nhu tự ngã xuống. Tôi không hề đẩy cô ta.
Tôi chỉ là… đã chỉnh lại chiếc lan can trên sân thượng một chút thôi.