Lạc Y đứng trong văn phòng tổng tài, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, dáng vẻ ngoan ngoãn như một thư ký tiêu chuẩn. Trước mặt cô, tổng tài bá đạo Phó Hoài Thâm đang ngồi vắt chéo chân trên ghế da cao cấp, tay lật lật tài liệu nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Cô biết, cái nhìn này có hàm ý.
Mấy năm làm trợ lý đã luyện cho cô khả năng đọc sắc mặt tổng tài như đọc báo. Một cái cau mày là không hài lòng, một tiếng “hừ” nhẹ là có kẻ sắp bị sa thải, còn nếu hắn im lặng quá 30 giây… chúc mừng, cô có thêm việc để làm.
“Tài liệu này ai làm?” Giọng nam trầm thấp vang lên.
“Thưa tổng tài, là tôi.” Lạc Y cúi đầu, giọng điệu khiêm nhường.
Phó Hoài Thâm nhếch môi, ánh mắt sắc bén quét qua cô. “Làm lại.”
“Vâng.” Cô đáp ngay lập tức, nhưng trong lòng lại gào thét: Làm lại cái gì mà làm lại?! Rõ ràng đã sửa ba lần theo yêu cầu của ngài rồi! Ngài có biết tôi thức đến ba giờ sáng chỉ để gõ lại từng dấu phẩy không hả?!
Hắn ném xấp tài liệu lên bàn, khoanh tay nhìn cô, giọng điệu lười biếng: “Làm việc mà không có chút tinh thần cầu tiến nào, em định làm trợ lý của tôi bao lâu?”
Cầu tiến cái đầu anh! Tôi chỉ muốn sống sót qua kỳ lương tháng này thôi!
Lạc Y nuốt giận vào trong, khuôn mặt vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên chuyên nghiệp. “Tôi sẽ cố gắng hơn, tổng tài.”
Phó Hoài Thâm nhìn cô một lát, như muốn soi mói biểu cảm của cô. Lạc Y giữ nguyên trạng thái bình tĩnh, nhưng trong lòng đã lôi tổ tiên ba đời nhà hắn ra mắng hết một lượt.
Cuối cùng, hắn phất tay. “Ra ngoài đi.”
Lạc Y cúi đầu cung kính: “Vâng.” Nhưng khi quay đi, ánh mắt cô lóe lên một tia oán hận.
Cẩu tổng tài! Một ngày nào đó tôi sẽ nghỉ việc, đến lúc đó xem ai sửa tài liệu cho anh!
—
Lạc Y vừa ra khỏi văn phòng, cả cơ thể như trút được gánh nặng. Cô chưa kịp thở phào thì đồng nghiệp đã vây lại.
“Sao rồi sao rồi? Tổng tài có tức giận không?”
“Vẫn ổn, chưa có ai mất việc.” Lạc Y trả lời, tay lật tài liệu xem xét lại.
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng cô: “Vẫn còn thời gian tám chuyện?”
Mọi người lập tức tản ra như nước vỡ bờ. Lạc Y cứng đờ, chậm rãi quay lại. “Tổng tài…”
Phó Hoài Thâm khoanh tay, nhìn cô chằm chằm. “Đi theo tôi.”
Lại gì nữa đây?
Lạc Y lặng lẽ theo hắn vào phòng họp. Khi cửa đóng lại, hắn ném một xấp hồ sơ xuống bàn. “Đọc đi.”
Cô cầm lên, mở ra xem.
Hợp đồng… hẹn hò?!
Cô trố mắt nhìn dòng chữ in đậm trên đầu trang: *Hợp đồng bạn gái – Bên A: Phó Hoài Thâm, Bên B: Lạc Y.
“Đây là trò đùa gì thế?” Cô suýt nữa ném xấp tài liệu vào mặt hắn.
Phó Hoài Thâm tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thản nhiên như thể đang bàn chuyện thời tiết. “Bố mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt, nhưng tôi không có hứng. Em làm trợ lý của tôi ba năm rồi, cũng coi như quen thuộc. Ký đi.”
Lạc Y trợn mắt.
Cái gì gọi là ‘cũng coi như quen thuộc’?! Tôi là trợ lý, không phải người yêu dự phòng của anh!
Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tổng tài, tôi nghĩ chuyện này không hợp lý lắm…”
Hắn nhướng mày. “Lương gấp ba.”
Cô im lặng.
Hắn cười nhẹ. “Tôi biết em cần tiền.”
Lạc Y siết chặt xấp hợp đồng, trong lòng có một vạn câu chửi thề.
Cẩu tổng tài khốn kiếp, bắt nạt người nghèo vừa thôi!
Hắn nhấn thêm một câu: “Chỉ là giả vờ thôi, không mất gì cả.”
Lạc Y hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Thôi kệ, coi như làm thêm ca đêm, vì đồng tiền, mình chịu được!
Cô mở mắt, gằn từng chữ: “Được, tôi ký.”
Phó Hoài Thâm cong môi, ánh mắt như có như không.
Lạc Y cúi đầu, ký tên. Nhưng trong lòng cô, một giọng nói vang lên đầy oán hận:
Tổng tài, anh cứ chờ đấy. Một ngày nào đó, tôi sẽ đá anh bay xa ba mét!