Ba ngày sau, Lạc Y chính thức bước vào công cuộc giả làm bạn gái tổng tài.
Buổi sáng, cô vẫn là trợ lý siêng năng, xử lý tài liệu, pha cà phê, chịu đựng những yêu cầu vô lý của Phó Hoài Thâm. Buổi tối, cô phải mặc váy lộng lẫy, khoác tay hắn xuất hiện tại các bữa tiệc thượng lưu, giả vờ ngọt ngào như một cặp đôi hoàn hảo.
Bữa tiệc tối nay diễn ra tại một khách sạn 5 sao, nơi tụ họp toàn những nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh. Lạc Y mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, nhã nhặn mà quyến rũ, nhưng trong lòng thì…
Tôi là một trợ lý, tại sao lại phải chịu đựng cảnh này?!
Phó Hoài Thâm tự nhiên khoác tay cô, cúi đầu thì thầm: “Nhớ vai diễn của em.”
Lạc Y nặn ra một nụ cười dịu dàng. “Tất nhiên rồi, tổng tài thân yêu.”
Cô cười tươi như hoa, nhưng trong lòng là một rừng xương rồng chĩa thẳng vào hắn.
Bữa tiệc vừa bắt đầu, Phó Hoài Thâm đã thu hút sự chú ý của mọi người. Một nhóm thiên kim tiểu thư xinh đẹp lập tức vây quanh.
Một cô gái mặc váy xanh ngọc liếc nhìn Lạc Y từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy ý tứ: “Phó tổng, đây là bạn gái của anh sao? Tôi cứ tưởng anh sẽ chọn một cô gái… cao quý hơn một chút.”
Nghe mà muốn đấm.
Lạc Y vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong lòng cô đã đạp nát chiếc váy xanh kia mấy lần.
Cô nhẹ nhàng khoác chặt tay Phó Hoài Thâm, giọng ngọt như mật: “Tổng tài, em khát nước quá.”
Hắn nhướng mày, ra hiệu cho phục vụ. Lạc Y ung dung nhận ly rượu vang, nhấp một ngụm, sau đó cúi đầu nở nụ cười hoàn mỹ.
“Phó tổng nói anh ấy thích kiểu bạn gái đơn giản, không phô trương. Tôi cũng chỉ là may mắn lọt vào mắt xanh của anh ấy thôi.”
Cô gái váy xanh cứng họng.
Phó Hoài Thâm bật cười, nghiêng đầu nhìn cô. “Em diễn nhập vai thật đấy.”
Tôi mà không diễn thì có ngày bị đám thiên kim nhà giàu này lột da mất!
—
Sau buổi tiệc, Phó Hoài Thâm đưa Lạc Y về nhà. Ngồi trong xe, hắn ung dung tháo cà vạt, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em thấy tôi thế nào?”
Lạc Y nhướn mày, cảnh giác. “Ý anh là gì?”
“Ý tôi là, em giả làm bạn gái tôi một thời gian rồi, có cảm nhận gì về tôi không?”
Lạc Y cố nhịn cười. “Tổng tài muốn nghe lời khen à?”
Phó Hoài Thâm gật đầu thản nhiên, giọng điệu đầy tự tin: “Tất nhiên, tôi biết mình rất ưu tú.”
Chưa thấy ai mắc bệnh tự luyến nặng như anh!
Lạc Y hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc. “Tổng tài đúng là một người đàn ông hoàn hảo, ngoại hình xuất chúng, sự nghiệp vững vàng, EQ… ừm… cũng ổn.”
Phó Hoài Thâm nheo mắt. “Câu cuối có vẻ không chân thành lắm.”
Cô cười cười. “Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, sao dám nhận xét về tổng tài chứ?”
Dám chứ! Chỉ là chưa đến lúc thôi!
Hắn nhìn cô một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Mai tôi có một cuộc hẹn quan trọng, em đi cùng tôi.”
Lạc Y ngạc nhiên. “Lại là giả làm bạn gái sao?”
“Không, là đi gặp mẹ tôi.”
Cô suýt sặc nước bọt. “CÁI GÌ?!”
Hắn cười khẽ, đầy ẩn ý. “Chúng ta yêu nhau rồi, tất nhiên phải ra mắt gia đình.”
Lạc Y nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng gào thét:
Cẩu tổng tài, anh cứ chờ đó! Tôi sẽ khiến anh hối hận!