Phản Diện Muốn Độc Chiếm Ta

Chương 1



Trong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên.

 

Đó là tín vật hẳn luôn mang bên người từ thuở ấu thơ, bình thường quý trọng vô cùng, vậy mà hôm nay lại bị rơi vào bụi hoa, thậm chí còn bị người ta giẫm đạp không nể nang.

 

Ta nhìn cảnh ấy mà lòng không khỏi xót xa, cẩn thận nhặt lên, nhẹ nhàng lau sạch từng vết bụi, đoạn định đi tìm Lục Mạnh Niên hoàn trả.

 

Nhân tiện, có thể thuận đường đòi một chút công lao.

 

Nào ngờ, vừa đến đã nghe thấy một đoạn đối thoại khiến ta thoáng khựng lại.

 

“Ai!”

 

Hắc y nam tử trước mặt Lục Mạnh Niên đột nhiên quát khẽ, ánh mắt sắc bén, cảnh giác quét quanh, đồng thời trường kiếm trong tay cũng rời khỏi vỏ.

 

Thân thể ta cứng đờ, cứ ngỡ bản thân đã bị phát giác vì nghe lén.

 

Ta còn chưa kịp định thần, lại có người nhanh chân hơn một bước.

 

“Ta… ta không cố ý.”

 

Từ phía sau giả sơn, một bóng dáng khập khiễng bước ra, chính là Tang Dao Dao. Trên y phục nàng ta phủ đầy bụi đất, gương mặt đáng yêu vương nét áy náy, giọng nói mang theo vài phần gấp gáp:

 

“Ta chỉ muốn tới cảm tạ Lục công tử. Còn nữa, Lục công tử cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm lại ngọc bội!”

 

Lời thề son sắt thốt ra, trong đáy mắt còn ánh lên tia sáng kiên định.

 

Mà ngay khi Tang Dao Dao xuất hiện, những dòng chữ vô hình nọ lại không ngừng biến hóa.

 

[Aaaaa, nữ chính như ánh dương rạng rỡ x nam chính lạnh lùng âm trầm chính là tuyệt phối!]

 

[Một người là biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu, một người là con rể nuôi từ nhỏ, bị ép phải xung hỉ. Hu hu hu, đám người Tạ gia hành hạ bọn họ đúng là đáng chết!]

 

[Chỉ là một miếng ngọc bội thôi! Nữ chính, ngươi chỉ cần cười một cái, nam chính có thể dâng cả tính mạng cho ngươi!]

 

Những dòng chữ ấy xuất hiện trong không trung tựa như không hề hay biết sự hiện diện của ta.

 

Mà ta cũng nhờ vậy mà biết được vì sao ngọc bội lại thất lạc.

 

Thì ra, lúc ở trong đình viện, Tang Dao Dao vô ý bị một con mèo dọa sợ, Lục Mạnh Niên vì bảo vệ nàng ta mà cuống quýt ra tay, vô tình đánh rơi miếng ngọc bội.

 

Ta lặng lẽ quan sát, trong lòng dâng lên cảm giác không mấy dễ chịu, nhưng vẫn không nhịn được muốn phản bác những dòng chữ kia.

 

Dù ta không thích Tang Dao Dao, nhưng chưa từng làm nhục nàng ta.

 

Còn về Lục Mạnh Niên, ta đã quen biết hắn từ nhiều năm nay, đương nhiên hiểu rõ miếng ngọc bội kia đối với hắn quan trọng đến nhường nào.

 

Từ thuở bé hắn đã không rời tín vật ấy nửa bước.

 

Mà Lục Mạnh Niên cũng chưa từng xem nhẹ tính mạng của mình. Hắn từng nói, hắn còn có chuyện vô cùng trọng đại phải hoàn thành.

 

Làm sao có thể dễ dàng dâng mạng sống cho người khác?

 

Những dòng chữ kia… đều sai hết rồi!

 

“Không sao.”

 

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của ta.

 

Ta ngẩng đầu, từ hướng này vừa vặn nhìn thấy Lục Mạnh Niên đang rũ mắt nhìn Tang Dao Dao, tựa như khẽ thở dài:

 

“Ngươi đã xử lý vết thương chưa?”

 

“Chưa… chưa ạ.”

 

Tang Dao Dao ngượng ngùng cúi đầu, sắc mặt thoáng chốc nhuốm màu do dự.

 

Nàng ta cắn răng, giọng nói mang theo chút kiên quyết:

 

“Ta vốn không có ý nghe lén cuộc đối thoại giữa hai người… Nhưng Lục công tử, có thể cho phép ta cùng người hồi kinh chăng? Ta muốn báo thù!”

 

Tang Dao Dao muốn cùng Lục Mạnh Niên hồi kinh?

 

Ta thoáng sững sờ.

 

Chẳng hiểu vì sao, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

 

Ta vô thức muốn nhìn xem sắc mặt của Lục Mạnh Niên thế nào, nhưng vì đứng cách quá xa, không cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.

 

Chỉ thấy hắc y nam tử bên cạnh hắn khẽ biến sắc, sát ý dâng trào, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên giơ tay ngăn lại.

 

Hắn thoáng ngừng, dường như cười khẽ, thanh âm bớt đi vài phần lạnh lẽo thường ngày:

 

“Được.”

 

Lục Mạnh Niên… là phu quân được nuôi từ nhỏ của ta.

 

Năm đó, thân thể ta yếu nhược, bệnh tật triền miên, phụ thân nghe lời một đạo sĩ vân du, bèn bỏ tiền mua về một hài tử chỉ còn hơi thở thoi thóp từ tay kẻ buôn người.

 

“Thực ra còn có nhiều đứa trẻ tốt hơn.”

 

Mỗi khi nhắc đến chuyện này, giọng phụ thân ta vẫn đầy tiếc nuối lẫn bất đắc dĩ:

 

“Nhưng con hết lần này tới lần khác cứ nhất quyết chọn cái tên tiểu tử ấy, còn ôm chặt hắn không chịu buông, lại còn chắn roi vì hắn! Khi cha con bị thương, cũng chưa từng thấy con kêu gào thảm thiết như vậy!”

 

“Đó là vì A Lục đẹp hơn cha mà!”

 

Ta hùng hồn đáp, khiến phụ thân ta tức đến mức râu cũng run lên.

 

Ai nấy đều biết, ta thích Lục Mạnh Niên.

 

Có lẽ chuyện xung hỉ thực sự hữu dụng.

 

Từ ngày hắn bước vào cửa Tạ gia, thân thể ta dần dần khang kiện hơn.

 

Cũng bởi vậy, phụ thân ta mới thôi ý định đổi chồng cho ta.

 

Ta từng ngây thơ cho rằng mình có thể thuận lợi thành thân với hắn, sống một đời yên vui.

 

Mãi đến khi ta nhìn thấy những dòng chữ ấy.

 

Mãi đến hôm nay, khi nghe được tin hắn sắp hồi kinh, không hề báo trước với ta hay phụ thân, lại muốn dẫn theo Tang Dao Dao cùng rời đi.

 

Ta cũng không biết mình đã trở về phòng bằng cách nào, chỉ biết rằng trong tay vẫn siết chặt miếng ngọc bội.

 

Những dòng chữ xuất hiện giữa không trung kia vẫn chưa hề tan biến.

 

Phần lớn đều ca tụng Tang Dao Dao và Lục Mạnh Niên là một đôi trời sinh, lại chê cười ta vô liêm sỉ, muốn chia rẽ nam nữ chính.

 

Ta nhìn mà chỉ thấy uất ức dâng trào.

 

Nhưng càng đọc, trái tim lại càng lạnh lẽo.

 

Bởi bọn họ nói rằng.

 

Lục Mạnh Niên thực ra vô cùng căm ghét ta, cũng chán ghét cả Tạ gia.

 

Cho nên, sau khi hồi kinh khôi phục thân phận, hắn lập tức đoạn tuyệt mọi liên quan với Tạ gia.

 

Thậm chí khi đại họa giáng xuống, hắn vẫn khoanh tay đứng nhìn.

 

Mặc ta bị sỉ nhục đến chết.

 

Đó chính là báo ứng của một nữ phụ độc ác như ta sao?

 

Không thể nào…

 

Lục Mạnh Niên chưa từng nói hắn ghét ta.

 

Rõ ràng hắn…

 

“A Anh nói hôm nay ngươi không vui.”

 

Giữa cơn mê man, một bàn tay mang theo hơi lạnh bỗng xuất hiện trước mặt.

 

Giọng nói trầm thấp, băng lãnh của Lục Mạnh Niên truyền đến từ trên đỉnh đầu:

 

“Ngươi có muốn ra ngoài dạo một vòng cùng ta không?”

 

Lúc trước ta còn ngồi trên giường thất thần suy nghĩ, đến cả lúc hắn tiến vào cũng không hay biết.

 

Bị dọa đến mức cứng đờ, ta vô thức ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm như mực của hắn.

 

Ta sững sờ nhìn hắn, chẳng nói nên lời.

 

Lục Mạnh Niên hơi nhíu mày, nhẹ đến mức khó nhận ra:

 

“Làm sao vậy?”

 

Hắn vẫn anh tuấn như ngày nào, nhưng dù lời nói mang theo quan tâm, biểu cảm trên gương mặt lại phẳng lặng như nước hồ thu.

 

Những dòng chữ giữa không trung lại biến đổi.

 

[Thật chịu không nổi! Rõ ràng nam nữ chính đang bàn chuyện hồi kinh, vậy mà bị con nữ phụ này phá rối! Lục công tử rõ ràng là phiền chán, nhưng vẫn phải dỗ dành nàng ta, đáng ghét vô cùng!]

 

Vậy ra, Lục Mạnh Niên thực sự… thấy phiền vì ta?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.