Không biết từ khi nào, mỗi món đồ Tạ Ngu tặng, cuối cùng đều rơi vào tay Lục Mạnh Niên.
Không phải hân chủ động nhận, mà là tranh đoạt.
Thuở ban đầu, Lục Mạnh Niên vốn không phải đối thủ của hân. Mỗi lần giao đấu, đều bị Tiêu Hoài Phong đè xuống đất mà giáng cho một trận thê thảm.
Vậy mà chẳng rõ từ khi nào, tình thế lại đảo ngược.
Tuổi trẻ khí thịnh, bị đánh bại là chuyện mất mặt. Hân chẳng thể mở miệng than thở, chỉ có thể liên tục xông lên tìm lại thể diện.
Nhưng dần dần, Tiêu Hoài Phong cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Đặc biệt là khi thân thủ của Lục Mạnh Niên ngày một tinh tiến.
Cho đến khi hiểu ra, hân giận dữ:
“Ngươi lấy ta làm bao cát để luyện võ sao?”
Lúc đó, Lục Mạnh Niên đang cẩn thận bảo vệ xâu kẹo hồ lô vừa đoạt được.
Xâu kẹo ấy do Tạ Ngu tặng.
Nhưng bạc lại là của Tiêu Hoài Phong.
Nghe lời chất vấn, Lục Mạnh Niên chỉ nhàn nhạt liếc mắt, như có như không đáp một tiếng.
Tiêu Hoài Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn sớm nhận ra thói quen hào phóng quá trớn của nha đầu Tạ Ngu, gặp ai cũng muốn cho đồ. Nhưng vì cớ gì, Lục Mạnh Niên lại cứ nhắm vào hân mà cướp?
“Muốn học võ, tùy tiện tìm một hộ vệ nào đó trong phủ Tạ gia mà học, không được sao?”
“Bọn họ sẽ không dạy ta.”
Câu trả lời bình thản ấy khiến Tiêu Hoài Phong lặng người. Mãi sau, hân mới sực nhớ thân phận khó xử của kẻ trước mặt ở Tạ gia.
Hân trầm giọng: “Ngươi không sợ bị phát hiện sao?”
Lục Mạnh Niên không đáp.
Tiêu Hoài Phong tặc lưỡi, chỉ phán một câu:
“Ngươi cũng chỉ ỷ vào A Ngu thích ngươi mà thôi.”
Nhiều năm trước, hân đã từng nói như vậy.
Hiện tại, trước mặt hân là một túi ngân lượng nặng trĩu.
Tiêu Hoài Phong thừa hiểu, Lục Mạnh Niên lại đang tìm cách cắt đứt mối liên hệ giữa hân và Tạ Ngu.
Hân cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ trào phúng:
“Nhưng ngươi cũng nghe thấy rồi, hôm nay A Ngu nói nàng không còn thích ngươi nữa.”
Lời này, Tạ Ngu nói ra rất nghiêm túc.
Nha đầu ấy từ nhỏ được nuông chiều, làm gì cũng chỉ kiên trì được ba ngày. Chỉ riêng tình cảm dành cho Lục Mạnh Niên là kéo dài nhiều năm như vậy.
Theo Tiêu Hoài Phong, điều đó không đáng.
Bởi vì Lục Mạnh Niên quá nguy hiểm.
Nếu không, Tạ lão gia cũng chẳng đến mức liên tục tìm cách áp chế hắn.
Đáng tiếc, ngay cả cáo già như Tạ lão gia cũng nhìn lầm. Ông ta cho rằng chỉ cần bẻ nanh vuốt của con sói con kia, lại thuần dưỡng nhiều năm, thì có thể khiến nó biến thành chó giữ nhà.
Nhưng hiện tại, móng vuốt và răng nanh của nó đã mọc trở lại.
Tiêu Hoài Phong thu lại vẻ bất cần, lần đầu tiên để lộ vài phần sát khí:
“Ta không biết rốt cuộc ngươi là ai. Nhưng nếu đã quyết định rời đi, thì đừng trêu chọc A Ngu nữa!”
Hôm ấy, trên đường phố đông đúc, hân đã nhìn rất rõ.
Ngày Tết Nguyên Tiêu, Tang Dao Dao ngỡ rằng Lục Mạnh Niên vẫn luôn che chở cho mình.
Nhưng nàng ta nào hay, đằng sau lớp mặt nạ ấy từ lâu đã đổi thành một người khác.
Mãi đến lúc hái đèn, Lục Mạnh Niên mới xuất hiện.
Những điều này không cần nói cho A Ngu biết.
Bởi lẽ, trong mắt thiên hạ, chỉ có Lục Mạnh Niên cùng Tang Dao Dao song hành du ngoạn đêm hội.
Mà Lục Mạnh Niên, chưa bao giờ là một kẻ lương thiện.
Đối diện lời cảnh cáo và sự khiêu khích của Tiêu Hoài Phong, Lục Mạnh Niên chẳng hề bận tâm.
Hắn chỉ lặng lẽ cất chiếc khăn lụa vào ngực áo, đặt nó ngay vị trí trái tim, bên cạnh chiếc túi thơm cũ kỹ kia.
Tiêu Hoài Phong mất kiên nhẫn, nổi giận quát lớn:
“Lục Mạnh Niên!”
Lục Mạnh Niên rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng trầm thấp mà kiên định:
“A Ngu sẽ không không thích ta.”
Đôi mắt đen của hắn sâu thẳm như vực tối, dường như chẳng một tia sáng nào có thể lọt vào.