Tạ Ngu không có ở đây.
Lục Mạnh Niên không còn giấu đi lệ khí trên người, chỉ âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Hoài Phong.
Hắn cất giọng trầm ổn:
“A Ngu thích ta là người như thế nào, ta sẽ là người như thế ấy. Nếu nàng không còn thích ta nữa, ắt hẳn là do ta làm chưa đủ tốt, ta sẽ sửa.”
—
Rượu mà Tiêu Hoài Phong mang từ Hoài Thành về quả thực là rượu ngon.
Hương nồng đượm, vị cay nhưng hậu ngọt.
Hắn nói dạo này ta không vui, liền sai người mang đến, mong ta có thể vui vẻ hơn một chút.
Nghĩ đến chuyện sau khi phụ thân trở về, ta sẽ không còn được tùy ý uống rượu nữa, trong lòng dâng lên chút tiếc nuối, không nhịn được mà tham lam uống thêm một chén.
Rốt cuộc, rượu này quá mạnh.
Đêm khuya về sáng, men rượu cháy rực trong người, nóng đến khó chịu. Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy có gì đó đè nặng lên người.
Bên tai, giọng nói khẽ khàng, mang theo chút mê loạn không ngừng gọi ta:
“A Ngu… A Ngu nương tử… Nương tử…”
Nương tử?
Lớn mật thật!
Ta chưa xuất giá, ai là nương tử của hắn chứ!
Ta bực bội đáp một câu: “Ta không phải nương tử của ngươi!”
Không gian tức thì rơi vào im lặng.
Vừa tưởng rằng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ, thì trên mu bàn tay bỗng cảm thấy bỏng rát.
Cảm giác ấm áp ướt át kia khiến ta giật mình, nhưng chưa kịp mở mắt, đã bị ai đó cẩn thận lau đi.
“A Ngu chính là nương tử của ta.”
Giọng nói kia khẽ vang lên bên tai, mang theo chút ấm ức.
“Ngươi đã nói rồi mà… Nương tử của ta chỉ có thể là ngươi.”
—
Những lời này…
Ta từng nói với Lục Mạnh Niên.
Khi còn nhỏ, mỗi lần bị bệnh, ta đều nghĩ rằng mình sắp chết.
Những lúc như vậy, ta sẽ nắm chặt tay hắn, nước mắt lưng tròng, bắt hắn hứa rằng nương tử của hắn chỉ có thể là ta.
Nếu ta thật sự chết đi, hắn cũng không được phép tìm người khác.
Ta không nhớ rõ hắn có gật đầu hay không.
Nhưng Lục Mạnh Niên ghét ta như vậy, e rằng đã sớm quên mất rồi.
“Chưa từng nói! Chưa từng nói!”
Ta bực bội, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn mộng mị phiền phức này.
Ta đã cố tránh xa Lục Mạnh Niên, cớ sao đến cả trong mơ cũng không yên?
Nghĩ vậy, ta liền nói ra miệng.
Thân hình người kia lập tức cứng đờ.
“Nương tử không thích Lục Mạnh Niên sao?”
“Không thích!”
“… Vì sao lại không thích?”
Giọng hắn khàn đi, mang theo một chút run rẩy khó nhận ra.
Ta không muốn để ý tới, chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.
Nhưng người kia cứ dai dẳng, hết lần này đến lần khác ép ta phải trả lời.
“Vì sao A Ngu lại không cần Lục Mạnh Niên?”
“Bởi vì hắn thật sự quá vô vị!”
Bị quấy rầy đến phát bực, ta bực dọc buông lời.
“Chạm cũng không được, nói cũng chẳng xong.”
“Ta vừa đến gần một chút là hắn lại lùi ra sau, chẳng khác nào ta là kẻ lưu manh sàm sỡ lương dân!”
“Ngày thường ta kể cho hắn nghe bao nhiêu chuyện thú vị, hắn cũng chỉ ngây ra nghe, thật lâu sau mới ‘ừ’ một tiếng, như thể nói thêm một chữ nữa sẽ mất mạng vậy!”
“Ta nuôi một con chó, nó còn biết làm nũng lấy lòng ta. Còn hắn? Nhiều năm như vậy, đừng nói là lấy lòng, ngay cả một khúc gỗ cũng chưa từng tặng ta! Đến cả cái đèn hoa mấy năm trước cũng là do ta mè nheo mãi mới có được!”
Ban đầu ta chỉ muốn tùy tiện đáp cho qua chuyện.
Nhưng càng nói, hơi men càng xông lên, ta càng thấy tủi thân.
Thế là ta dứt khoát ngồi dậy, đếm từng ngón tay kể từng tội một của Lục Mạnh Niên.
Đến cuối cùng, giọng ta cũng nhỏ dần:
“Hơn nữa… Lục Mạnh Niên đâu có thích ta… Ta cũng…”
“Có thích!”
Người kia vội vàng cắt ngang lời ta.
Ta nhíu mày, khó chịu quay đầu lại, lập tức sững sờ.
Giấc mộng này của ta thật sự quá hoang đường.
Nếu không, sao ta lại thấy Lục Mạnh Niên đang quỳ gối trước giường ta.
Khóe mắt hắn đỏ bừng, tựa hồ vừa mới khóc xong. Hắn mím môi, thanh âm thấp trầm nhưng nghiêm túc:
“Ta thích nương tử.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt trắng trẻo của hắn chợt ửng đỏ, sắc hồng lan đến tận mang tai.
Quả nhiên là mộng ảo.
Lục Mạnh Niên sao có thể thốt ra những lời như vậy? Sao hắn lại gọi ta là nương tử?
Đến cả một câu hồi kinh, hắn cũng không nỡ nói cho ta biết.
Ta ngây người nhìn hắn một lát, sau đó chẳng buồn đôi co, chỉ lặng lẽ kéo chân lên, xoay người nằm xuống, nhắm mắt.
Động tác liền mạch, dứt khoát, không chút lưu luyến.
Cũng may, hắn không tiếp tục quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, khẽ cọ xát, như đang tìm kiếm một chút hơi ấm.
Trong cổ họng hắn tràn ra một tiếng thở dài khe khẽ, tựa như người lữ khách cuối cùng cũng tìm được chốn dừng chân giữa đêm trường cô tịch.
Không ai làm phiền, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Cho đến khi giọng hắn khẽ khàng vang lên bên tai:
“Nếu nương tử nói Lục Mạnh Niên vô vị, vậy… nàng muốn hắn trở thành người thế nào?”
Ta trở mình, lẩm bẩm đáp:
“Tiêu Hoài Phong…”
Ta chỉ muốn Tiêu Hoài Phong giúp ta đuổi cái tên phiền phức này đi.
Nhưng cơn mệt mỏi đã cuốn ta đi thật nhanh, ta chưa kịp nói trọn câu đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Hoàn toàn không hay biết, người trước giường đột nhiên cứng đờ.
Trong đôi mắt vốn lạnh lùng của hắn bỗng bùng lên một ngọn lửa ghen tuông âm ỉ.
Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt mang theo một sự cố chấp lẫn quyến luyến khó tả.
Một hồi lâu sau, hắn cúi người xuống, ngón tay chạm nhẹ lên cổ tay ta, giọng nói mang theo chút ủy khuất:
“Nương tử không được bỏ rơi ta…”
—
Tấm khế ước thân phận của Lục Mạnh Niên đã biến mất.
Rõ ràng ta đã cất nó trong chiếc tủ nhỏ cạnh đầu giường, nhưng giờ lại chẳng thấy đâu.
Thôi vậy.
Dù sao hắn cũng là Thái tử, một tấm khế ước thân phận nho nhỏ, đối với hắn, chẳng qua chỉ là thứ vô nghĩa.
Nghĩ thông suốt, ta liền ném chuyện này ra sau đầu.
Nhưng Lục Mạnh Niên lại trở nên khác lạ.
Rõ ràng nhất chính là — cuối cùng hắn cũng không còn mặc những bộ y phục xám xịt nữa!
Hắn vốn đã tuấn tú nho nhã, nay lại búi tóc gọn gàng, trên đầu cài một chiếc trâm hồng ngọc, khoác trên người trường bào trắng tinh khôi.
Gió nhẹ phất qua tà áo, càng tôn lên phong thái phong thần tuấn dật của hắn.
Ta không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, thầm cảm thán — hóa ra ngay cả khúc gỗ cũng biết ăn diện khi có người trong lòng.
“A Ngu.”
Ta còn đang xuất thần, hắn đã bước tới trước mặt ta.
Trên tay còn cầm theo một vật nhỏ.
Ta nhìn kỹ hơn, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
“Tượng gỗ?”
“Ừm.”
Hàng mi dài của hắn khẽ run, giọng nói cũng có phần do dự:
“A Ngu từng nói muốn nó.”
“Tay ta vụng về, không khắc được đẹp lắm, nàng đừng chê.”
Hắn nói nhiều hơn trước.
Nhưng có lẽ vì không quen, từng câu từng chữ đều đứt quãng, lại lộ ra một vẻ căng thẳng hiếm thấy.
Ta chợt chú ý đến đầu ngón tay hắn, những vết xước mờ mờ, hẳn là do khắc tượng mà bị thương.
Nhưng… ta nói muốn tượng gỗ từ bao giờ?
Ta giật giật khóe môi, qua loa cảm ơn, hoàn toàn không hay biết ánh mắt hắn vẫn dừng trên mái tóc ta.
Một lát sau, hắn khẽ giật mình, giọng điệu bỗng chốc trầm hẳn xuống:
“Hôm nay… A Ngu vì sao lại…”
“Lục công tử!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang lời hắn.
Tang Dao Dao từ xa bước đến, nhưng khi nhìn thấy ta, nụ cười trên môi nàng ta hơi khựng lại.
Chỉ trong chớp mắt, nàng ta liền làm như không thấy ta, tiếp tục tươi cười rạng rỡ với Lục Mạnh Niên:
“Lục công tử, ta có chuyện muốn tìm ngài.”
Ta bĩu môi, cố gắng nhẫn nhịn sự vô lễ của Tang Dao Dao, định xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ, Lục Mạnh Niên đột nhiên siết chặt lấy tay ta.
“A Ngu.”
Yết hầu hắn khẽ động.
Trong đôi mắt hắn là một loại cảm xúc kỳ lạ, tựa như lưỡng lự, lại tựa như lo lắng.
Hắn nhìn ta thật lâu, cuối cùng giọng nói khàn khàn vang lên:
“Cây trâm kia… vì sao lại ở trên đầu nàng?”
Ta ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn Tang Dao Dao.
Trên đầu nàng ta cài một cây trâm hồng ngọc, tinh xảo vô cùng.
Mà cây trâm ấy, ta nhớ rất rõ —
Nó vốn là của ta.