Về đến nhà, tôi sốt sắng hỏi ngay Cố Thương Úc xem anh ấy đã kiếm được bao nhiêu tiền giúp mình.
Dạo này tôi máu mở công ty giải trí, thích ai đẹp trai xinh gái là quăng lưới kéo về luôn. Nghĩ đến cảnh ấy mà lòng phơi phới!
“Không biết, dạo này tôi không xem. Em tự mở ra mà xem đi.”
Cố Thương Úc vẫn đang bận công việc, không buồn ngẩng đầu lên.
“Anh không theo dõi giúp tôi á? Đúng là… CÁI GÌ CƠ?!”
Tôi vừa mở máy tính ra thì suýt ngất xỉu.
Lỗ rồi! Lỗ sạch đến mức chỉ còn mỗi cái quần lót!
Quá cay cú, tôi “bộp” một phát đóng tài liệu của Cố Thương Úc lại.
“Anh cố tình đúng không?! Anh giỏi chơi cổ phiếu như thế, sao có thể lỗ nặng đến vậy?!”
Cố Thương Úc ngả người ra ghế, bộ đồ ngủ màu xám mềm mại ôm lấy cơ thể anh. Cúc áo nơi cổ cài hờ hững, để lộ yết hầu gợi cảm. Đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính gọng vàng, cứ như hố đen vũ trụ, hút trọn ánh nhìn của tôi.
Anh ta bật cười khẽ, giọng trầm thấp như có nam châm:
“Làm ăn, có lời thì cũng có lỗ.”
“Tôi không tin!”
Tôi trèo hẳn lên bàn, gác chân lên đùi anh ta.
“Anh cũng vô dụng y như cái chân của anh vậy! Cố Thương Úc, tôi muốn ly hôn!”
Tôi tức đến mức choáng váng, không nhận ra câu này vừa thốt ra đã làm sắc mặt anh ta sa sầm.
Anh ta giữ lấy cổ chân tôi, giọng điệu lạnh tanh:
“Ly hôn?”
Hai chữ ấy bật ra khỏi kẽ răng, khóe môi vẫn cười nhưng nụ cười lại tối tăm đến đáng sợ.
“Đúng! Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là liên hôn thương mại, ly hôn có gì to tát đâu?!”
Không ngờ, Cố Thương Úc tháo kính, ném thẳng lên chân tôi. Chiếc váy ngủ mỏng bị kéo cao lên một chút.
Anh ta nhắm mắt lại, đầu ngón tay vuốt ve quanh cổ chân tôi, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm:
“Giang Mộ, nói sai thì phải trả giá đấy.”
Gọng kính lạnh buốt, nhưng bàn tay anh ta còn lạnh hơn.
Tôi theo phản xạ rụt chân lại.
“Ly hôn?” Anh ta cười nhẹ. “Giang Mộ, tôi không phải người tốt đâu.”
Đây không phải câu nói bừa được đâu! Giang Mộ, cô không cần mạng nhưng ít nhất cũng phải giữ cái eo chứ!
Trời ạ, ai hiểu được động tác này của Tiểu Thúc không? Anh ấy dùng mu bàn tay che mắt, cố gắng kìm nén cơn điên loạn của mình, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ chân Giang Mộ, tuyệt đối không buông.
Tiểu Thúc từ nhỏ đã chẳng được ai yêu thương, Giang Mộ, cô không được bỏ anh ấy đâu!
Báo động phòng tối! Cuối truyện, Tiểu Thúc sẽ nhốt nữ chính lại rồi… Tôi cứ tưởng kết hôn rồi thì không còn mấy tình tiết kiểu này, nhưng xem ra chưa chắc. Giang Mộ lại bày trò gì nữa đây trời?!
Tôi hoảng hốt bò ngay lên đùi Tiểu Thúc.
“Không ly hôn, không ly hôn! Em lỡ miệng thôi mà!”
Tôi kéo tay Cố Thương Úc xuống, hôn lên mắt anh ta, rồi lại hôn lên môi anh ta.
“Đừng giận nữa, em không nói linh tinh nữa đâu. Em sẽ luôn ở bên anh, không đi đâu cả.”
Đáy mắt Cố Thương Úc dần tan băng. Anh ta thở dài, cúi xuống cắn nhẹ lên bả vai tôi.
Lưỡi nóng ấm lướt qua vết cắn, cứ như đang đánh dấu chủ quyền.
“Giang Mộ, không được lừa tôi.”
Tôi từng thắc mắc Tiểu Thúc thích kiểu nữ chính độc miệng để làm gì. Bây giờ mới hiểu, nhìn cô ấy như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng thế kia, ai mà không động lòng chứ?
Tiểu Thúc sợ Giang Mộ rời đi đến mức nào ư? Anh ta bị gia tộc ghẻ lạnh, những ngày tháng khó khăn nhất, chỉ cần nghĩ đến việc có người chờ mình ở nhà, anh ta mới có thể chống đỡ mà sống tiếp.
Ba Giang: Hóa ra tôi đây còn chẳng quan trọng bằng con gái tôi sao?!
Thật sự không biết nói gì nữa! Lúc Tiểu Thúc bị què, ai cũng sợ anh ta suy sụp, chỉ có Ba Giang nghĩa khí, gửi con gái mình đến làm trò tiêu khiển cho anh ta vui. Kết quả, gửi một hồi thành luôn con rể! Nhưng mà cũng phải công nhận, lúc đó không ai dám dính đến Tiểu Thúc cả, chỉ có Ba Giang dám làm điều phi thường!
Tôi ngơ người, không biết rốt cuộc ai mới là người thiệt thòi nhất trong vụ này.