Tính tôi thẳng như ruột ngựa, có gì thắc mắc là phải hỏi ngay, không giữ trong lòng được.
Hôm nọ rảnh rỗi, tôi liếc thấy cái khăn quàng cổ của sếp. Nghĩ một lúc, tôi liền buột miệng:
– Sếp ơi, cái khăn này anh quàng cũng lâu lắm rồi đấy, có định giặt không?
Sếp không nói không rằng, tháo khăn xuống, ném thẳng vào tay tôi:
– Thế thì cảm ơn nhé!
Tôi đơ người.
Ơ khoan, ai bảo tôi giặt cho anh chứ?!
Vội vàng tìm cách chữa cháy, tôi lắp bắp:
– Sếp, ý tôi là… anh có thể thử đổi sang cái khác xem sao. Cái này tôi đan không được đẹp lắm đâu.
Tính khiêm tốn giúp con người tiến bộ mà!
Sếp nhìn tôi, cười đầy ẩn ý:
– Khăn quàng cổ thì cái nào cũng như nhau thôi. Nhưng tôi quen quàng cái này rồi, đổi cái khác thấy phiền lắm.
Khoan đã… Sao câu này nghe có gì đó sai sai nhỉ?
…
Hôm đó, cháu ngoại sếp đến công ty chơi, sếp tiện tay quăng luôn nhiệm vụ trông trẻ cho tôi.
Vừa thấy tôi, thằng nhóc đã bĩu môi:
– Chị này trông bình thường quá, cháu muốn đổi người khác!
Tôi: “…”
Sếp nghe xong, cười nhạt, thản nhiên đáp:
– Cậu cũng bình thường quá đấy. Nếu vậy, đổi luôn đứa cháu khác đi.
Tôi đứng sau lưng sếp, âm thầm giơ ngón cái tán thưởng.
Người ta bảo cháu ngoại giống cậu. Quả không sai!
Thằng nhóc này đúng là bản sao thu nhỏ của sếp, mồm miệng chẳng kém cạnh gì.
Sau khi chê nhan sắc tôi tầm thường, nó đột nhiên hỏi:
– Chị ơi, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?
Tôi thật thà:
– 26.
Thằng bé gật gù:
– Vậy là hơn cả Tiểu Hoa nhà em.
Tôi ngơ ngác:
– Tiểu Hoa là ai?
– Là con chó em nuôi. Nếu đổi ra tuổi người, nó còn nhỏ hơn chị đấy!
Tôi: “…”
Đúng là một cậu bé đáng yêu!
…
Thằng nhóc đòi tôi kể chuyện cổ tích. Tôi bèn kể lại câu chuyện “Mái chèo gãy đôi” mà sếp từng kể cho tôi nghe.
Nghe xong, nó bĩu môi:
– Chị ơi, chuyện chị kể chán quá. Để em kể cho chị một câu chuyện hấp dẫn hơn!
Và thế là tôi vô tình được nghe trọn bộ “hào môn ân oán tình thù” từ miệng một đứa trẻ.
Đang đến đoạn cao trào, sếp đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi như một hồn ma, cười lạnh:
– Trợ lý Hứa, nghe xong chuyện nhà tôi rồi, có phải nên…
Cháu ngoại híp mắt, tiếp lời:
– Giế-t người diệt khẩu!
Tôi: “…” Hai người đang diễn kịch à?
…
Sau một hồi quậy phá, thằng nhóc ngủ gục trên sofa. Sếp bước đến, giọng trầm ấm:
– Trợ lý Hứa, vất vả rồi.
Tôi theo phản xạ đáp:
– Không vất vả, số khổ, vốn dĩ đã phải hầu hạ đại nhân, giờ còn phải hầu cả tiểu nhân…
Vừa dứt lời, tôi ngẩng đầu lên, thấy sếp đang đứng sát bên cạnh, lập tức chữa cháy:
– À, vất vả thì có, nhưng được chăm sóc hai người đúng là phúc khí tôi tu ba đời!
Sếp nhìn tôi chằm chằm:
– Phản ứng nhanh đấy.
…
Chị gái sếp muốn cảm ơn tôi đã chăm cháu cả ngày nên mời tôi đến nhà ăn cơm.
Tôi định từ chối, nhưng sếp buông một câu:
– Nếu cô không đi, với tính cách của chị tôi, mỗi ngày cô sẽ nhận được túi hàng hiệu, mỹ phẩm cao cấp, trà chiều sang chảnh, vé du lịch quốc tế miễn phí…
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Sếp thản nhiên chốt hạ:
– Nhưng nếu cô không đi, tôi sa thải cô.
Tôi: “…” Được rồi, anh giỏi!
…
Chị gái sếp cực kỳ nhiệt tình, kéo tay tôi, ánh mắt đầy mong chờ:
– Em trai chị khó ở chung lắm, mong em rộng lượng. Nó độc miệng, em đừng để bụng. Cuộc sống mà, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa…
Tôi: “…” Sao câu này nghe quen thế nhỉ?
À đúng rồi! Mẹ sếp cũng từng nói y hệt.
Tôi quay sang cầu cứu sếp. Kết quả, anh chỉ nhướng mày:
– Nhìn gì mà nhìn? Chị tôi đang nói chuyện với cô, đâu phải với tôi.
Tôi: “…”
…
Sau bữa cơm, sếp lái xe đưa tôi về.
Đến nước này, kẻ ngốc cũng nhận ra chị gái sếp đang tác hợp cho chúng tôi.
Nhưng nhà giàu đâu phải muốn bước vào là bước vào được?
Tôi cẩn thận hỏi:
– Vừa rồi chị anh hiểu lầm tôi với anh, sao anh không giải thích?
Sếp cười nhạt:
– Có những hiểu lầm, để lâu sẽ thành sự thật.
Tim tôi đập thình thịch.
– Sếp, ý anh là gì?
Sếp lấp lửng:
– Chính là ý mà cô nghĩ đấy.
– Tôi nghĩ là ý gì?
Sếp mất kiên nhẫn:
– Cô nghĩ gì thì tôi nghĩ đó!
– Vậy rốt cuộc anh có ý gì?!
Ban đầu còn tranh luận, về sau thành cãi nhau:
– Đồ ngốc!
– Anh mới ngốc!
– Cả nhà anh đều ngốc!
Sếp đột nhiên dừng lại, mỉm cười:
– Đúng rồi, cả nhà tôi đều ngốc.
Tôi đỏ mặt.
…
Sáng hôm sau đi làm muộn, sếp gọi điện thoại rống lên:
– Trợ lý Hứa, đừng tưởng nhận được lời tỏ tình của tôi là có thể lười biếng! Trừ lương!
Tôi vừa định cầu xin tha t
hứ, anh bồi thêm:
– Trừ vào thẻ ngân hàng của tôi.
Tôi: “…”
Đến công ty, sếp gọi vào văn phòng, đưa tôi tập tài liệu:
– Trợ lý Hứa, ký vào đây.
Tôi mở ra xem.
Ngay lập tức, đen mặt.