Nghe vậy, mặt tôi đỏ từ mang tai xuống tới gót chân.
Ai mà hiểu được cảm giác này chứ?!
“Giang ca, anh đừng có ghẹo em nữa.” Tôi ráng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra tim đập muốn rớt ra ngoài. “Anh trai em đưa số em cho anh hả?”
“Ừ.” Ảnh đáp tỉnh queo. “Xin lỗi vì làm phiền trễ vậy nhe, anh chỉ muốn cảm ơn em đã giúp anh tìm lại điện thoại.”
“Trời ơi, có gì đâu! Chuyện nhỏ xíu à, Giang ca khách sáo quá hà.”
Giọng ảnh trầm thấp, nghe qua điện thoại mà cũng đủ làm tôi có chút cảm giác… không thật.
Từ nào giờ, tôi với Giang Kỳ toàn giữ khoảng cách, đây là lần đầu tiên nói chuyện với ảnh lâu vậy.
Mà quan trọng nhất là… nói chuyện với idol căng thẳng lắm luôn!
“Hủ Hủ, mai em rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm.”
“Hả? Ăn cơm hả?!?”
Chị Tôn đang đứng kế bên nghe thấy tôi hét lên, trừng mắt nhìn tôi như kiểu “ủa gì vậy trời?”
“Ừ, không có anh trai em đâu, chỉ có anh với em thôi.”
“Được không?”
Ảnh ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng gọi: “Hủ Hủ, em gái à.”
Á á á á á á á!!!
Được được được!!!
Mạng sống này xin dâng cho ảnh!!!
“Cảm ơn anh đã mời cơm ạ.” Tôi cười đến mức suýt rách cả khóe miệng.
Giang Kỳ bật cười, giọng cười nghe cũng có chút… dịu dàng.
“Vậy buổi chiều nha, sáng anh có cảnh quay rồi.”
“Dạ được ạ.”
“Vậy mình kết bạn WeChat đi, anh gửi địa chỉ cho em. Số này là WeChat của em luôn hả?”
“Dạ đúng rồi.”
“Ok, vậy hẹn em mai gặp.”
“Ngủ ngon, Hủ Hủ.”
Cúp máy xong, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó bay vô ôm chặt tay chị Tôn, lắc lắc không ngừng, kích động kể lại hết toàn bộ cuộc gọi.
Giang Kỳ chủ động xin WeChat của tôi nha quý dị!!!
Chuyện này đủ để khoe khoang cả đời rồi đó!!!
Hahahahahahahaha!!!
Chị Tôn trợn mắt nhìn tôi: “Thôi đủ rồi! Dù gì em cũng là một nữ minh tinh, bớt cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí đó giùm chị cái coi!”
Chị hất tôi ra đầy ghét bỏ: “Đừng có đến lúc đó nhào vô ôm Giang ảnh đế à nghen.”
“Không đời nào! Em là một fan lý trí!”
Bạch Hủ Hủ tôi đây chính là một fangirl có phẩm giá, có nhân cách!
Chỉ là… hay tự tưởng tượng trong đầu chút xíu thôi, hoặc tám chuyện với hội chị em chút xíu thôi, chứ tuyệt đối không dám quẩy trước mặt idol.
Nói trắng ra, tôi nhát gan lắm.
“Đến cả lợi dụng quan hệ với anh trai mà em còn chưa từng làm, cùng lắm chỉ dám cắm trại trong siêu thoại của Giang ảnh đế, gom ít merch thôi.”
“Ừ, rồi để bị lừa.”
“…”
“Chuyện này mãi không qua được đúng không?”
Tôi lập tức tiễn khách.
Chị Tôn mới vào nghề chưa lâu, dưới trướng ngoài hai huấn luyện viên thú thì chỉ có mỗi tôi là nghệ sĩ.
Mối quan hệ của tụi tôi cũng giống bạn bè hơn là quản lý và nghệ sĩ.
Vừa đóng cửa lại, tôi đã nhận được lời mời kết bạn từ Giang ảnh đế.
Tôi nhấn đồng ý liền!
Tên WeChat của Giang Kỳ chỉ có mỗi chữ “J”, ảnh đại diện nền trắng, còn bài đăng duy nhất trên trang cá nhân là tấm hình ảnh nhận giải năm ngoái.
Anh gửi địa chỉ quán ăn qua—mà ủa? Đây là quán Quảng Đông tôi hay ghé nè!
Chắc chắn là anh trai tôi đã tiết lộ thông tin rồi!
Tôi nhắn lại một sticker “OK” cùng với “Ngủ ngon”.
Đêm nay chắc chắn sẽ mơ đẹp.
3.
Tôi tới nhà hàng sớm nửa tiếng.
Ai dè, Giang Kỳ còn tới sớm hơn!
Tôi đội nón, đeo kính râm, bịt khẩu trang kỹ lưỡng, tưởng đâu có thể lén lút tiếp cận, ai dè ảnh mới liếc một cái là nhận ra liền.
“Xin lỗi anh Giang, anh đợi lâu lắm chưa?”
Tôi gỡ lớp ngụy trang xuống, nhìn ly nước chanh trước mặt ảnh đã vơi hơn nửa, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Ừ.”
Ảnh nghiêng người tới, kéo gần khoảng cách, trong mắt còn có ý cười: “Vậy tính bù đắp cho anh sao đây?
“Cô vợ tin đồn của anh?”
Hả?!!! Anh anh anh… Anh đang nói cái gì vậy?!
Kịch bản bị lệch đường ray rồi!!!
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, nghẹn họng không nói nên lời. Tay đổ mồ hôi, mặt nóng bừng.
“Vậy vậy vậy… bữa này để em mời anh nha, Giang ca!”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Giang Kỳ càng sâu hơn.
“Anh giỡn thôi, làm gì mà em căng thẳng vậy?”
Không phải tôi sợ đâu!! Tôi là đang hồi hộp đó chời!!
Nhưng mà chỉ dám gào thét trong lòng.
“Anh quay xong sớm nên ghé qua luôn.”
Ảnh đưa iPad chọn món cho tôi.
Đầu ngón tay lạnh buốt của tôi chạm vào tay ảnh—ấm ghê. Hehehe.
Tôi gọi vài món mình thích rồi đưa lại cho ảnh. Ảnh xem qua rồi gọi thêm mấy món khác.
“Lần nào gặp em bên chỗ A Vũ, anh cũng thấy em cứ như muốn tránh mặt anh, không muốn tiếp xúc nhiều.”
Tôi vội xua tay: “Đâu có, em đâu có! Chỉ là…”
Giang Kỳ nhướng mày: “Căng thẳng?”
Tôi cúi đầu, cam chịu số phận, gật cái rụp.
Ảnh liếc tôi một cái đầy ẩn ý:
“Vậy thì tiếp xúc nhiều hơn là được.”
“Hả?”
“Không được sao?”
Trời ơi, sao tôi lại thấy gương mặt đẹp trai dịu dàng này đang viết đầy chữ “Ủ rũ” vậy nè?!
Xin hỏi, có ai trên đời này từ chối được Giang Kỳ không?
“Được ạ.”
Hiển nhiên.
Không thể từ chối.
Suốt bữa ăn, ngoài căng thẳng ra, tôi còn cảm thấy hưng phấn. Nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ bình tĩnh như một con chim cút.
Giang Kỳ rót nước cho tôi, còn dùng đũa chung gắp thức ăn bỏ vào chén tôi.
Nếu mà ảnh gắp bằng đũa riêng của ảnh nữa thì chắc tôi quắn quéo luôn quá.
Ăn xong, trời bắt đầu mưa.
Tôi đi xe riêng, còn Giang Kỳ đi chung với đoàn phim, nên tôi chủ động đề nghị chở ảnh về.
Từ nhà hàng ra bãi đậu xe có một đoạn đường.
Tôi mượn cái dù của nhà hàng.
Ảnh cởi áo khoác gió màu đen khoác lên vai tôi, hương nước hoa mộc nhè nhẹ phảng phất trong không khí lành lạnh.
Khoảng cách giữa hai đứa rất gần. Tôi vô thức nắm lấy tay áo ảnh, hai đứa đi sát nhau dưới cơn mưa.
Ảnh cao hơn tôi nhiều, nên ô che nghiêng về phía tôi nhiều hơn.
Tiếng mưa rơi rào rào, nhưng vẫn không át nổi tiếng tim tôi đập thình thịch.