Trăm Năm Vẫn Đợi Một Người

Chương 3



Giang Kỳ đọc địa chỉ.

 

Ủa, cái chỗ này… ảnh ở chung khu với anh hai tôi luôn hả? Đường này quen quá chừng!

 

Trong xe tôi có sẵn cây dù, nên tôi đưa lại cho ảnh cái dù đã mượn từ nhà hàng.

 

“Ngủ ngon nha, Hủ Hủ.”

 

“Về tới nhà nhớ nhắn anh một tiếng nghen.”

 

Ảnh dịu dàng xoa đầu tôi, giọng điệu còn nhẹ nhàng nữa chứ.

 

“Hôm nay vui lắm.”

 

Rồi đột nhiên, ảnh nghiêng sát lại gần.

 

Mặt tôi nóng bừng, tim đập muốn bể lồng ngực luôn!!

 

“Em cũng vậy.”

 

“Ngủ ngon nha, Giang ca.”

 

Ảnh xuống xe, còn quay lại mỉm cười vẫy tay với tôi.

 

Bóng lưng anh dần khuất xa.

 

Còn tim tôi thì vẫn chưa bình tĩnh lại nổi…

 

Về tới nhà, tôi nhanh chóng nhắn tin báo bình an cho Giang Kỳ.

 

Vừa định leo lên giường lướt điện thoại xíu rồi ngủ, thì điện thoại réo liên tục.

 

Tôi nhìn màn hình—số của chị Tôn!

 

Chưa kịp nói gì, vừa bắt máy đã nghe chị ấy gào lên:

 

“Tiểu Bạch!! Em giỏi lắm!! Mau lên Weibo coi hot search đi!!! Em với Giang ảnh đế tiến triển lẹ dữ vậy?! Em đúng là tấm gương sáng cho hội fangirl đó!!”

 

Vừa nghe hai chữ “hot search”, tôi chợt cảm thấy… linh tính không lành.

 

Tôi cúp máy cái rụp, lao thẳng lên Weibo.

 

#BạchHủHủ_GiangKỳ_HẹnHò#

 

Trời đất quỷ thần ơi!!

 

Có người chụp lén cảnh tôi với Giang Kỳ đi bên nhau dưới mưa.

 

Tôi còn đang khoác áo gió của ảnh, mà từ góc chụp phía sau, tôi nắm tay áo ảnh nhìn y như… đang nắm tay luôn.

 

Tôi xỉu đây!!!

 

Tay run run bấm vào phần bình luận.

 

【Á á á á, bà con ơi, ngọt xỉu luôn!! Chuyện gì đây trời?!】

【Ủa, chẳng lẽ Bạch Hủ Hủ chính là người Giang ca đang theo đuổi hả?!】

【Bạch Hủ Hủ với thằng anh bả Hoắc Vũ, rõ ràng là bám lấy Giang ca để kiếm fame. Anh bám chưa đủ, giờ tới em. Người thì không hot, nhưng bám fame thì giỏi ghê.】

【Cái đứa độc mồm ở trên kia, biến giùm.】

【Ủa vậy ‘tai họa từ trong nhà’ của tôi chỉ là giả hả?!】

 

Má nó, tôi mà muốn bám fame thì đã làm lâu rồi!!

 

Trang cá nhân của tôi mấy nay bị fan của Giang Kỳ với Hoắc Vũ càn quét tơi bời.

 

Fan của anh tôi thì còn đỡ, chứ fan của Giang Kỳ… chửi thẳng mặt luôn chứ không nói nhiều.

 

Thôi, mắt không thấy, tâm không phiền.

 

Tôi nhanh tay lưu lại tấm ảnh chụp lén đó, đặt làm màn hình khóa.

 

Trước giờ tôi thích ảnh vì ngoại hình, vì nhân cách, vì diễn xuất và mấy bộ phim của ảnh.

 

Nhưng hôm nay, tôi rung động… vì chiếc ô nghiêng về phía tôi, và bờ vai ướt một bên của ảnh.

5.

Có độ hot, công việc tự khắc chạy tới tận cửa.

 

Chị Tôn giúp tôi nhận một hợp đồng đại diện cho một thương hiệu mỹ phẩm nội địa có tiếng.

 

Tôi nhắn tin hỏi Giang Kỳ khi nào rảnh để tôi trả áo khoác. Ảnh bảo đang đi nước ngoài, hơn một tháng nữa mới về, nên cứ giữ đó đi.

 

Cũng được, nhưng mà cái áo này hơi to, tôi mặc y như đang cosplay kén bướm.

 

Lát sau, chị Tôn gọi điện tới, giọng đầy ẩn ý:

 

“Tiểu Bạch, hôm qua quản lý của Giang ảnh đế có nói chuyện với chị.”

 

“Sắp tới ảnh ra phim mới, cần giữ độ hot, nên vụ đẩy thuyền CP cũng có lợi cho cả hai bên.”

 

“Em mấy năm nay đóng phim toàn gặp xui, cần có cơ hội để tăng độ nhận diện. Dạo này chị gửi cho em mấy kịch bản rồi, coi thử đi, thích cái nào thì nói chị.”

 

Tôi cúp máy, nhìn chằm chằm màn hình khóa. Trong lòng có chút khó chịu.

 

Tôi biết mình cần độ hot để có kịch bản ngon lành hơn.

 

Tôi thích Giang Kỳ, nhưng tôi bước vô ngành này không phải để đu idol, mà vì tôi thật sự mê diễn xuất.

 

Tôi từng là sinh viên chính quy của trường điện ảnh, học trò cưng của mấy thầy cô, tự tin mình có tài.

 

Tôi từ chối sự giúp đỡ của anh trai, nghĩ là mình có thể tự làm nên chuyện, ai dè thực tế vả tôi một cú đau điếng.

 

Showbiz này, dù xuất sắc cỡ Giang Kỳ, cũng không thể thiếu mấy chiêu trò PR.

 

Nhưng tôi không muốn biến mối quan hệ này thành chuyện lợi dụng lẫn nhau.

6.

Chưa kịp chờ Giang Kỳ về, tôi đã bị nhãn hàng dí lịch trình chụp hình.

 

Địa điểm chụp là một hòn đảo nhỏ.

 

Sau khi sắp xếp xong xuôi, tôi với trợ lý mới – Tiểu Tống – bay đến đó.

 

Vừa bước ra sân bay, tôi thấy một nhóm người đi ra, khí thế rầm rộ.

 

“Ê, cái đoàn kia là ai vậy?” Tôi hỏi.

 

Người đó được vây quanh bởi cả đống trợ lý, đeo khẩu trang kín mít, nên tôi nhìn hoài không nhận ra.

 

“Chị Bạch, là Hạ Uyển Như.” Tiểu Tống nói nhỏ.

 

“Ồ.”

 

Tôi nhìn đám đông fan với photographer đang cầm máy lia lịa, flash chớp sáng liên tục.

 

“Trận thế dữ dội ghê…”

 

Ghê thiệt, không đùa đâu.

 

Hạ Uyển Như mấy lần lên hot search với ảnh chụp sân bay.

 

Hóa ra không phải tình cờ, mà là bỏ công bỏ sức sắp xếp đàng hoàng.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy có người đi máy bay mà mang giày cao gót mười phân.

 

Đỉnh thật sự!

 

Fan vây quanh kín mít, bảo vệ thì đang chật vật giải tán dòng người.

 

Tôi mở điện thoại coi giờ: “Đi thôi, xe khách sạn chắc tới rồi.”

 

Chúng tôi lách qua lối đi nhanh, thuận lợi ra ngoài.

 

Cảnh trên đảo đẹp khỏi chê.

 

Bờ biển ngập trong ánh hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ phản chiếu trên mặt nước.

 

Mấy nay Giang Kỳ rảnh rỗi, hai đứa nhắn tin WeChat với nhau miết.

 

Đang nằm phè phỡn trên ghế bãi biển thì tôi nhận được tin nhắn:

 

Giang Kỳ: “Hủ Hủ, gọi video được không?”

 

Tôi bật dậy, nhìn quanh.

 

Bờ biển vắng vẻ, không có nhiều khách.

 

Tôi mở camera trước kiểm tra nhan sắc.

 

Ổn, mười điểm không trừ!

 

Rất nhanh, cuộc gọi kết nối.

 

Bên kia màn hình, Giang Kỳ có vẻ cũng đang trong khách sạn.

 

Ảnh mặc áo choàng tắm trắng tinh, mà không thèm buộc dây.

 

Đường nét cơ bắp đẹp đẽ, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, tất cả đều lộ rõ.

 

Tóc ảnh còn chưa khô hẳn, từng giọt nước chảy từ gò má xuống.

 

Tôi nuốt nước bọt.

 

Mặt bắt đầu nóng lên.

 

Tiếc quá, điện thoại để gần quá, không thấy được cơ bụng.

 

Giang Kỳ: “Hủ Hủ?”

 

Giang Kỳ: “Có nghe không đó?”

 

Ảnh gọi tôi mấy lần.

 

Tôi giả bộ bình tĩnh, hắng giọng bịa đại một lý do:

 

“Ờ… tín hiệu không tốt lắm.”

 

“Vậy hả?”

 

Ảnh cười khẽ, cúi xuống… buộc lại dây áo choàng tắm.

 

Hu hu hu, mất rồi…

 

Tiếc đứt ruột.

 

Giang Kỳ nhìn tôi, vẻ mặt bất lực:

 

“Mỗi lần gặp anh, em đều căng thẳng y như sắp bị bán đi vậy.”

 

“Bây giờ cách một màn hình rồi, mà cũng không che giấu được nữa, nghĩ gì đều viết hết lên mặt kìa.”

 

Tôi khựng lại, chột dạ.

 

“Ờm… rõ ràng lắm hả?” Tôi ngượng ngùng hỏi.

 

“Cực kỳ rõ.”

 

Ảnh nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm.

 

“Vậy, có muốn anh cởi ra không?”

 

!!!

 

Tôi tròn mắt nhìn ảnh đưa tay xuống, chuẩn bị… cởi áo choàng.

 

Suy nghĩ mất 0.01 giây, tôi điên cuồng ấn nút kết thúc cuộc gọi.

 

Đúng vậy, tôi lại nhát nữa rồi.

 

Rất nhanh sau đó, Giang Kỳ gửi tôi một emoji dấu chấm hỏi.

 

Tôi bịa tiếp: “Trợ lý gọi em có việc.”

 

Giang Kỳ: “Không tin.”

 

“…”

 

Ờ ha, công nhận nói xạo lộ liễu thiệt…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.