Ngay lập tức, bình luận của ảnh bị fan đẩy lên top một cách thần tốc. Dưới phần bình luận, fan bắt đầu hò hét rần rần như trẩy hội.
“Ủa? Đây cũng là để gây chú ý CP hả?”
Hồi trước tôi ghét nhất cái kiểu “kẹo đường công nghiệp” khi đẩy thuyền CP. Vậy mà giờ tự nhiên lại tự tay nấu đường, tự tay đút luôn.
Nhìn đống bình luận đó, tôi thấy trong lòng có chút lộn xộn khó tả.
Cuối cùng, tôi quyết định… lơ đẹp.
10.
Giang Kỳ đã về.
Anh với anh hai tôi ở chung khu chung cư.
Ban đầu, tôi hoàn toàn có thể nhờ anh hai mang cái áo khoác trả lại giùm.
Nhưng tôi không làm vậy.
Hôm đó, tôi cố tình không trả áo.
Vì cái áo này… là một cái cớ rất tốt.
Giang Kỳ nhắn tin cho tôi.
【Hủ Hủ, hình như lần trước anh để quên một cái USB trong xe em. Em kiếm thử giùm anh được không?】
Tôi đáp: 【Không thấy đâu cả. Để em xuống xe kiếm thử.】
Tôi đi xuống bãi xe.
Từ bữa đi chơi lần trước, tôi chưa đụng tới chiếc xe này lần nào.
Tôi bật đèn pin điện thoại, lục lạo khắp chỗ ghế phụ, cuối cùng cũng thấy một cái USB kẹt giữa khe ghế.
Tôi chụp hình gửi cho Giang Kỳ.
【Cái này đúng không?】
【Để em mang qua cho anh nha, tiện thể trả luôn áo khoác.】
Giang Kỳ: 【Vậy đến nhà anh đi.】
Nhìn tin nhắn trên màn hình, tôi hơi sững người.
【Qua nhà anh mà lỡ bị chụp hình thì không hay đâu?】
Giang Kỳ cười nhạt: *【Không sao.】
【Anh hai em cũng ở đây mà.】*
Ghê thiệt. Ngay cả lá chắn cũng chuẩn bị sẵn luôn.
Tính toán quá hợp lý, tôi không thể từ chối được.
【Qua đây đi, anh cũng có chuyện muốn nói với em.】
Tôi vô thức siết chặt điện thoại.
Chắc… là vụ ồn ào CP hả?
Được thôi. Tôi đồng ý.
Chiếc áo khoác đã được tôi mang đi giặt khô, nhưng hình như vẫn còn phảng phất một mùi hương quen thuộc.
Tôi mò vào siêu thoại của Giang Kỳ, tìm xem fan có soi ra ổng xài nước hoa gì không. Tôi đặt mua thử một chai, ai dè khi nhận hàng mới phát hiện… mùi chẳng giống gì hết!
Tôi xếp gọn áo khoác với USB, lái xe tới chung cư của Giang Kỳ.
Khu này toàn người có máu mặt, bảo mật nghiêm ngặt. Tôi đã đến đây nhiều lần vì anh hai cũng ở đây, nhưng giờ mới biết ổng với Giang Kỳ ở chung một tòa nhà.
Anh hai ở tầng 12.
Giang Kỳ ở tầng 16.
Tôi đậu xe dưới hầm rồi đi lên thang máy.
Vừa bước ra, tôi đã thấy anh hai đang đứng chờ, mặc nguyên bộ đồ ngủ hình thú bông, lông lá rậm rạp.
Tôi chưa kịp gọi, bỗng có giọng con gái ngọt lịm vang lên từ xa: “Vũ ca!”
Một bóng dáng quen thuộc lao tới. Tôi nheo mắt. “Hạ Uyển Như?”
“Sao cô lại ở đây?”
Nghe vậy, Hạ Uyển Như lập tức tỏ vẻ ấm ức, níu tay anh hai tôi mà nũng nịu: “Vũ ca, trong phim chúng ta đã bái đường thành thân rồi, mà anh đối xử với em tuyệt tình vậy sao?”
Soạt.
Anh hai tôi giật tay ra ngay lập tức, nhíu mày khó chịu: “Đúng rồi, cho nên cuối phim tôi đã giết cô đó.”
“ Phì—”
Tôi không nhịn được mà cười toáng lên.
Không hổ danh là anh hai tôi!
Hạ Uyển Như nghe tiếng cười mới để ý thấy tôi, sắc mặt thoắt đỏ thoắt xanh.
Tôi bước ra khỏi góc khuất, cười nhàn nhạt: “Trùng hợp ghê ha, Hạ tiểu thư.”
Anh hai tôi liếc nhìn cả hai đứa: “Tiểu Hủ, em quen cổ hả?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Hạ Uyển Như đã nhanh miệng đáp trước, giọng điệu đầy ấm ức: “Em với Hủ Hủ ở chung khách sạn trên đảo. Em có ý mời đi ăn mà em ấy không nể mặt.”
Cái kiểu nói chuyện gì vậy trời?
Nghe cứ như cổ là chị dâu tôi còn tôi là đứa em chồng ngang ngược vậy á.
Anh hai tôi hờ hững đáp: “Bình thường mà, Tiểu Hủ giống anh, không quen ăn cơm với người lạ.”
Fan vẫn hay nói:
Anh hai tôi có một gương mặt làm người ta không yên tâm.
Nhưng lại có một cái miệng khiến người ta cực kỳ an tâm.
Quả nhiên, dân mạng nói không sai!
Mặt Hạ Uyển Như càng ngày càng méo mó, cuối cùng cười gượng: “Em còn có việc, đi trước đây.”
Anh hai tôi lạnh lùng: “Không tiễn.”
Hạ Uyển Như vừa đi khỏi, ông anh họa thủy của tôi lập tức khoác vai tôi đầy thân thiết: “Giỏi lắm Tiểu Hủ! Nếu không nhờ Giang ca gọi, em tính không thèm đến thăm ông anh cô đơn này luôn hả?”
Tôi liếc ổng: “Có gì đáng để xem?”
“Được rồi được rồi, anh không đáng xem. Vậy để anh dẫn em đi coi Giang ca.”
Ổng còn nghịch tóc tôi một cách lầy lội.
“Hoắc Vũ! Anh không bớt nhiều chuyện lại chắc chịu không nổi đúng không?!”
“Ấy da, em gái anh giận rồi kìa!”
“…”
Khi gặp Giang Kỳ, tóc tôi đã rối như tổ quạ.
Ổng bật cười, đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho tôi, động tác cẩn thận như sợ làm đau tôi vậy.
Anh đứng ngay trước mặt tôi, tôi vừa ngẩng đầu lên thì giọng trầm thấp vang trên đỉnh đầu: “Đừng động.”
“… Ừ.”
Ủa? Gì vậy? Ở đây đâu có máy quay mà đóng phim?!
Tôi không dám nhúc nhích.
Ở khoảng cách này, nếu không ngẩng đầu, tôi chỉ thấy được ngực và cổ ổng.
Cổ áo ngủ rộng thùng thình, để lộ da trắng lạnh, xương quai xanh sắc nét.
Cổ dài, yết hầu khẽ chuyển động theo hơi thở.
Mùi hương quen thuộc bao trùm khứu giác tôi.
Hu hu hu, đúng là một yêu tinh mê hoặc lòng người.
Còn rất thơm nữa.
Anh hai tôi đứng kế bên, không chịu nổi mà phá bầu không khí: “Ê Giang ca, anh có còn thấy tôi đứng đây không? Tôi vẫn còn sống nhăn răng nha.”
“Anh mà còn không buông ra, em gái tôi sắp đỏ mặt tới mức chín luôn rồi.”
Tôi trừng mắt lườm ổng.
Anh biết tôi sợ bị ghẹo nên lấn tới nữa. Tôi đành nhịn.
Giang Kỳ khẽ lùi lại, nhìn anh hai tôi: “Cậu xong nhiệm vụ rồi, đi được rồi.”
Hoắc Vũ nhíu mày, bất mãn: “Giang Kỳ, anh có nghe anh đang nói gì không đấy?”
RẦM!
Cửa đóng cái “rầm” ngay mặt ổng.
Tôi đứng trong phòng, nghe tiếng anh hai tôi gào bên ngoài, cảm giác… thiệt sảng khoái!
Thì ra bình thường hai ông này có kiểu tương tác như vậy.
Cuối cùng, ông anh lắm chuyện của tôi cũng gặp phải khắc tinh!
Chị Tôn à, có vẻ như CP chị thích… thật sự là hàng real rồi đó nha!