Nam Chính Dở Hơi Lắm Tiền

Chương 4



Chương 4:

Trần Thần vẫn cứ hai ba ngày gọi tôi đi ăn cơm. Một ngày nọ, dường như nhớ lại lời hứa với tôi vào ngày sinh nhật, anh ta sang tên một căn nhà của mình cho tôi

 

Căn nhà này không tính là lớn, ba phòng ngủ, một phòng khách,, đối với Trần Thần chắc là loại tiện tay tặng người.

 

Ngày lấy được giấy chứng nhận bất động sản, tôi vui tươi hớn hở nhìn quanh căn nhà nhỏ của mình.

 

Trần Thần không hiểu:

 

“Một căn nhà nhỏ thôi, thích thế à?”

 

Tôi trịnh trọng gật đầu:

 

“Học trưởng, anh không hiểu.”

 

Tôi vẫn ở bộ phận kỷ luật, lúc không có tiết thì đi giúp Trần Thần học thay. Yêu cầu của Trần Thần đối với tôi không cao, đó chính là anh ta không đi học ở trường thì đừng xảy ra chuyện gì.

 

Lúc lễ mừng năm mới, người khác đều về nhà, tôi không về, bởi vì tôi không có nhà.

 

Tôi đến căn nhà nhỏ của tôi, trang trí đơn giản, ngay cả TV cũng không có, tôi nghĩ rồi chuẩn bị thừa dịp Tết đến mua TV.

 

Lúc tôi đi dạo mua đồ điện gia dụng đụng phải Trần Thần, anh ta đang đưa em gái mình ra ngoài. Em gái anh ta khá dễ thương, nhìn khoảng tám chín tuổi.

 

Anh ta không biết dỗ trẻ con, vừa nhìn thấy tôi đã tóm lấy, tôi lập tức đem chân chó lại gần:

 

“Học trưởng.”

 

“Em biết gấp hạc giấy không?”

 

“Biết ạ”

 

“Giúp tôi dạy em ấy một chút, tôi phát lì xì cho em.”

 

“Được ngay!”

 

Nghe thấy vậy, tôi lập tức gật đầu, lúc này mới chú ý tới cô bé đang cầm tờ giấy trong tay, khóc lóc thảm thiết, nghe thấy lời của tôi, liền đưa tờ giấy trên tay cho tôi.

 

Đó là một tờ giấy màu sắc rực rỡ bình thường, tôi gấp xong, cô bé chạy lại chỗ đám trẻ cầm con hạc giấy đã gấp chơi đùa.

 

Trần Thần nhíu mày:

 

“Một tờ giấy màu rẻ tiền cũng không biết thích cái gì….”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Không liên quan đến tiền bạc, thứ mình thích có rẻ hơn nữa cũng vẫn là bảo bối.”

 

Có lẽ không nghĩ tới tôi sẽ nói lời này, Trần Thần nhìn tôi một cái:

 

“Đến mua đồ?”

 

“Ừm, muốn mua một cái TV.”

 

“Em đã giúp tôi, đi thôi! Tôi giúp em chọn.”

 

Anh ta giúp tôi chọn?

 

Trần Thần không quan tâm nhiều đến tiền bạc, có nghĩa là anh ta mua cho tôi, tôi lập tức hưng phấn:

 

“Cám ơn học trưởng!”

 

“Ừm.”

 

Trần Thần mua cho tôi một chiếc TV rất tốt, tôi và Trần Thần có chút quen thuộc, nhưng cũng không thể gọi là người yêu, chỉ có thể tính là bạn bè, hoặc là người quen.

 

6.

 

Tôi đang là sinh viên đại học, đến năm nay tính ra cũng hai mươi mốt.

 

Một mình tôi làm sủi cảo, một mình nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, nhìn những đứa trẻ con cầm pháo hoa chạy trên đường phố.

 

Tôi ôm pháo hoa tôi mua trà trộn vào trong đó, đi tới bờ sông, nhìn pháo hoa bay lên trên trời.

 

Lúc trước ở trại trẻ mồ côi, mỗi khi đến đêm ba mươi đều sớm cơm nước xong xuôi lên giường.

 

Mọi người ngủ không được, sẽ chờ đến nửa đêm. Nửa đêm, bên ngoài sẽ vang lên tiếng pháo hoa, mọi người chen chúc trước cửa sổ nhỏ ngắm nhìn cảnh tượng đó.

 

Ban đầu chỉ có một người rơi lệ, sau đó tất cả bọn trẻ đều khóc, dì chăm sóc chúng tôi thấy thế im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Chúng tôi không muốn người dì chăm sóc chúng tôi buồn, nhưng chúng tôi vẫn nhớ nhà.

 

Hôm nay, tôi nhìn pháo hoa lại khóc, bốn phía đều là náo nhiệt, tôi nhìn bầu trời rực rỡ, vừa cười vừa gạt lệ.

 

Có người kéo tôi, tôi cúi đầu, là một cô gái nhỏ, là em gái Trần Thần. Cô bé ôm một con hổ đồ chơi nhỏ, đầu đội mũ trùm đầu hổ, ánh mắt sáng ngời.

 

“Chị gái biết xếp hạc giấy.”

 

“Em tên gì, anh trai em đâu?”

 

Tôi bế đứa bé lên.

 

“Em tên là Trần Hiểu, anh trai ở bên kia.”

 

Tôi đi theo hướng cô bé chỉ và nhìn thấy đám người đó. Họ là những người leo núi lần trước, Trần Thần đang đứng ở trung tâm.

 

Bọn họ mua rất nhiều pháo hoa, nhuộm đỏ bóng đêm. Pháo hoa của bọn họ rực rỡ mà long trọng, mà tôi chỉ có thể đến gần nhìn cho thỏa thích.

 

Tôi đặt cô bé xuống. Sau khi xác nhận cô bé đã chạy tới, tôi lùi lại vài bước và rời đi.

 

Gần trưa mùng một tết, có người gõ cửa, tôi mới tỉnh lại, Trần Thần đã tới.

 

Tôi nhìn anh ta, anh ta đưa Trần Hiểu cho tôi:

 

“Con bé nói muốn tìm em chúc Tết, ầm ĩ không chịu được.”

 

“…”

 

“Chị, năm mới vui vẻ!”

 

Tôi không ngờ lại có người chúc mừng năm mới cho mình. Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tôi tìm được một mảnh giấy đỏ và gói cho con bé một phong bì đỏ.

 

Kết quả bọn họ còn chưa đi, đã có người gõ cửa.

 

Mùng một tết năm nay, có vẻ khá đông vui.

 

Khi mở cửa ra, tôi đã bị ai đó nhào vào lòng.

 

“Chị ơi, chị có nhớ em không, em rất nhớ chị.”

 

Chàng trai ôm chặt tôi, cả người hận không thể treo ở trên người tôi, tôi liều chết giãy dụa:

 

“Chu Lạc, buông tay…”

 

“Em không buông…”

 

“Khụ khụ… Có người..”

 

Chu Lạc buông tay, nhìn Trần Thần đang ôm cô bé trong phòng tôi, thoáng nghĩ, sau đó không thể tin nhìn tôi:

 

“Chị, chị sẽ không vì tiền mà đi làm mẹ kế cho người ta chứ?”

 

“?”

 

Đừng có mà suy nghĩ thái quá thế chứ, tôi là người như vậy sao?

 

“Tôi già đến vậy à?”

 

Vẫn là Trần Thần mở miệng trước.

 

Chu Lạc len lén liếc mắt xem thường, thì thầm với tôi

 

“Đây là ai vậy? Cái giọng điệu ra lệnh này, người không biết rõ sẽ tưởng anh ta là bố của chị luôn đó.”

 

“Bạn chị, Trần Thần, em gái của bạn chị, Trần Hiểu, em trai khác cha khác mẹ của tôi, Chu Lạc.”

 

Chu Lạc không vui:

 

“Chị, tại sao là em trai, em không thể là tình yêu của chị sao?”

 

“Không thể, chị đây không có sở thích với tình yêu chị em.”

 

“Chậc chậc, sở thích đều là tu dưỡng, không được thì em chịu chút thiệt thòi, chị gọi anh là được rồi, chị… buổi trưa ăn cái gì vậy? Ngày hôm qua em ngồi xe lửa một đêm, vừa buồn ngủ vừa đói… chị~…”

 

“Đến bên cạnh bàn ngồi đi, ba phút, lò vi sóng nóng rồi chị mang qua cho.”

 

“Không, dùng lò vi sóng sẽ bị phỏng tay, em muốn tự mình bưng.”

 

“Chả lẽ em không nóng tay.”

 

“Không giống, em làm bỏng tay em.”

 

“Cút! Cút! Cút! Chị mua găng tay chống nóng.”

 

Trần Thần ở ngoài phòng bếp nhìn chúng tôi một hồi, cuối cùng ôm em gái đi trước.

 

Chu Lạc cơm nước xong cũng vui vẻ trở về phòng của tôi ngủ.

 

Tôi không mua chăn, trong nhà chỉ có phòng của tôi mới có thể ở.

 

Tôi không nghĩ tới Chu Lạc sẽ đến. Hai chúng tôi học đại học khá xa, một người phía nam, một người phía bắc, chỉ tới đây đã phải mất chuyển bốn chuyến xe, lễ mừng năm mới hai ngày nay vé cũng không dễ cướp.

 

Hàng năm gọi điện thoại, nó đều không tới được, lễ mừng năm mới năm nay tôi còn đặc biệt gọi điện thoại cho Chu Lạc, nó còn nói không cướp được vé.

 

Kết quả, mùng một tết, nó lại tới.

 

Ba năm không gặp, so với lúc trước cậu nhóc thay đổi rất nhiều, lại cao hơn rất nhiều, nhưng khi tôi nhìn thấy nó, vẫn thấy nó giống như ngày nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.