Chương 5
Mùng một tết, có vài cửa hàng lớn đã khai trương, tôi mua một bộ chăn nệm, lại đi mua một bộ đồ bốn món, chỉ riêng những thứ này đã tốn của tôi hai ngàn.
Mua xong bản thân tôi cũng đau thịt.
Chăn của Chu Lạc tốt hơn một chút. Nó có thể chất dễ dị ứng, còn nhớ rõ ngày nó vừa tới trại trẻ mồ côi, được sắp xếp đến giường bên cạnh tôi, dì ở đó bảo tôi phụ trách chăm sóc, kết quả nửa đêm liền dị ứng.
Buổi sáng tôi nhìn đứa trẻ đầu sưng to giống như đầu heo, thiếu chút nữa bị hù chết, cuối cùng kịp phản ứng ôm nó chạy ra cửa.
Bác sĩ nói nó bị dị ứng chăn, thiếu chút nữa hít thở không thông.
Sau đó Chu Lạc có chăn nhỏ riêng của mình, những người khác không thể chạm vào, tôi là ngoại lệ duy nhất, bởi vì đứa bé vừa tới, còn không biết phơi chăn, thay chăn.
Chu Lạc từ ngày được tôi ôm đưa đến bệnh viện liền đặc biệt dính lấy tôi. Tất cả mọi thứ nó đều dị ứng, chỉ có tôi là nó không dị ứng.
Nó giống như là được quét keo, cả ngày hận không thể dán mình lên người tôi.
Khi còn bé người nó như một chú gấu nhỏ còn dễ ôm, hiện tại, nó đã 1m83, vác lên thì thật là khó coi.
Chu Lạc ngủ dậy đã là tám giờ tối, nó mơ màng ra tìm tôi, vừa thấy tôi, theo bản năng liền muốn nhảy lên.
Bị tôi đẩy ra, mới lấy lại được tinh thần.
“Chị, buổi tối vui vẻ.”
“Thức ăn tự hâm nóng đi, nhớ mang bao tay, phòng của em ở bên cạnh.”
“Chị ơi, chị có muốn xem hành lý của em không?”
“Gì?”
“Chị, em mang quà cho chị.”
Tôi nghi hoặc mở vali ra, vali không lớn, bên trong đặt một bó hoa hồng.
“Chị, chúc mừng năm mới!”
Tôi nhìn bó hoa rồi nói:
“Chúc mừng năm mới.”
“Chị, trong hoa còn có thẻ ngân hàng, mật mã là sinh nhật của chị…”
“Chu Lạc.”
“Dạ?”
“Không cần thiết.”
“Chị cứ nhận đi, những thứ này đối với chị có thể không cần thiết, nhưng chúng rất quan trọng với em, không chỉ đơn giản là bởi vì em thích chị, càng bởi vì em muốn vì chị trả giá một chút. Cho dù sau này chị phải gả cho người khác, hoặc là sống một mình, đây cũng không thể là lý do chị từ chối em. Chị không cho em trở thành người nhà của chị, vậy thì hãy để em trở thành người thân của chị, chống lưng cho chị.”
“Chị ơi, trước đây em chưa bao giờ dám đến, em không có tiền, không có can đảm dám nói điều này. Chị ơi, hôm nay cuối cùng em cũng có thể đến. Sau mấy năm, em thực sự nhớ chị rất nhiều. “
“Đi đi! Đừng ăn nữa, cầm hoa rồi về phòng đi.”
“Không, em đói. Chị ơi, đừng xúc động quá.”
“Ai xúc động, chị mắc chứng bệnh không tự chủ được nước mắt! Chị chỉ dễ khóc thôi…”
Chu Lạc ở chỗ tôi một thời gian, tôi mang theo nó đi mua chút quần áo.
Nhiều bộ quần áo của nó yêu cầu vải đặt làm riêng.
Không phải là vì tôi có nhiều tiền.
Chỉ là vải đặt làm riêng sẽ tốt hơn.
Đây là lần thứ bảy tôi đi dạo phố gặp Trần Thần, cũng sắp quen rồi.
Anh ta nhìn tôi, trên mặt trầm mặc rất nhiều.
Chu Lạc không thích anh ta, vừa thấy anh ta liền châm chọc:
“Lại đen mặt, chị, chị nợ anh ta bao nhiêu tiền. Không trả được thì em bán mình thay chị trả! Nếu không cả ngày nhìn mặt than rất khó chịu.”
“Trật tự, anh ấy đã tặng cho chị một ngôi nhà, đó là nơi chúng ta đang ở đó.”
“Ả? Chỉ vậy thôi, hai ta gom góp cũng đủ rồi, không được thì trả lại đi!”
“Chị em vì căn nhà này, cùng đại thiếu gia đi nấu cơm dã ngoại, kết quả một đêm đi đường núi, đây là điều chị đáng được nhận.”
“Chị, vất vả cho chị quá. Chị chờ em, gần đây em cùng bạn mở công ty có chút phát triển, chờ sau này em kiếm được nhiều tiền, mua mười căn tám căn nhà. Chị à, chị thi nghiên cứu sinh đi! Đến lúc đó em tới đây cùng chị đi học. Bạn em hỏi em vì sao ở đây, em liền nói bao dưỡng một nghiên cứu sinh, nghĩ liền vui vẻ.”
“Cút.”
Trần Thần nhìn chúng tôi hai cái đầu tụ cùng một chỗ, nhịn không được nhíu mày:
“Hai người nói thì nói, gần như vậy làm gì?”
Chu Lạc cúi đầu lầm bầm một câu:
“Nói xấu anh ta không gần thì tiêu à.”
Nhưng khi ngửa đầu lại mỉm cười:
“Anh Trần, sau này tôi không ở đây, chị của tôi nhờ anh chiếu cố một chút. Chị của tôi nhát gan lắm, loại việc đi đêm một mình trên núi vẫn là không nên để cho chị ấy làm. Chị ấy dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sẽ rất sợ hãi…”
Trần Thần sửng sốt:
“Tôi khi nào để em ấy…”
Nhưng anh ta nói được một nửa không nói tiếp, gắt gao nhìn chằm chằm tôi. Tôi yên lặng cúi đầu, không phải tôi nói, cũng không liên quan gì đến tôi.