Chương 3:
10.
Lúc giải tán, Trần Trác rủ cả nhóm đi ăn.
Dương Kỳ viện cớ có việc, chuồn trước.
Tôi cứ tưởng Lục Trầm sẽ về nhà nghỉ ngơi, ai dè anh ta cũng đi theo.
Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp giới thiệu gì, Lục Trầm đã hỏi ngay Nhậm Việt:
“Biết uống rượu không?”
Cảm giác như anh ta chẳng thèm quan tâm Nhậm Việt là ai, chỉ hứng thú đấu rượu với cậu ấy.
Thậm chí còn không cho Trần Trác tham gia.
Gì đây? Biết Nhậm Việt là em họ tôi nên muốn bắt nạt?
Nghĩ mãi không ra!
Nhậm Việt hơi khựng lại, rồi giả vờ ngây thơ:
“Không giỏi lắm.”
Xời, nói dối không chớp mắt!
Thằng nhóc này ở nhà hay uống rượu trắng với ông nội, tửu lượng không phải dạng vừa đâu .
Giờ tôi mới hiểu vì sao cậu ta nằng nặc kéo tôi đi ăn cùng— hóa ra tìm cơ hội trả đũa Lục Trầm!
Mà Lục Trầm cũng tự chui đầu vào bẫy, lập tức gọi người mang rượu lên.
Tôi có hơi lo, sợ cơ thể anh ta không chịu nổi, nhưng cũng không tiện nói thẳng .
Chỉ còn cách quay sang khuyên Nhậm Việt:
“Heo, đừng uống nữa.”
“Piggy” là biệt danh cả nhà tôi đặt cho Nhậm Việt từ bé.
Nhưng cậu ta rõ ràng không muốn bỏ qua cơ hội này:
“Chỉ một ly thôi mà.”
Tôi vội chặn ly rượu lại:
“Không được.”
Sợ cậu ta không nghe, tôi ghé sát tai nhắc nhỏ:
“Người ta đang ốm, em còn thừa nước đục thả câu.”
Nhậm Việt lườm tôi:
“Lúc nãy anh ta ở sân bóng hành em, sao chị không nói anh ta đang ốm?”
“Thì chị có quản được anh ấy đâu, nhưng nhà mình làm người tốt thôi.”
“Chị tự làm đi.”
“…” Nói mãi không nghe!
Lục Trầm lại còn đổ thêm dầu vào lửa:
“Cậu cưng con heo nhà mình thế à?”
Thấy anh ta tỏ vẻ kiêu căng, tôi cũng không nhịn nữa:
“Đúng đấy.”
Sau đó…
Bọn họ uống không chỉ một ly.
Có lẽ Nhậm Việt nói đúng, Lục Trầm đúng là có thù với nhà họ Nhậm thật!
Anh ta cứ như muốn uống chết Nhậm Việt luôn vậy .
Tôi với Trần Trác cản không nổi!
Nhìn Nhậm Việt cao to ngồi phịch xuống ghế, Trần Trác lo lắng hỏi tôi:
“Con heo nhà cậu, cậu kéo nổi không đấy?”
“Kéo được. Cậu giúp tôi dìu nó ra xe, tôi bắt taxi về hầm gửi xe rồi trực tiếp đưa nó lên thang máy.”
“Đúng là heo nhà cậu thật, hai người ở chung à?”
“Ừ.” Tôi vừa chơi game vừa đáp qua loa.
Hai nhà đối diện nhau, nhưng chẳng bao giờ đóng cửa, cũng coi như ở chung.
Trần Trác gãi đầu, tự lẩm bẩm:
“Hôm nọ thấy cậu với lão Lục có chút mờ ám, còn tưởng…”
Thấy chưa? Không chỉ tôi, ai cũng hiểu lầm được!
Lúc tôi và Nhậm Việt rời đi, Lục Trầm đã bắt đầu nói nhảm:
“Nhậm Việt, tôi ghen tị với cậu.”
Chắc tôi bị ù tai, cứ nghe thành “nhậm chức” .
Nhưng anh ta ghen tị cái gì với Nhậm Việt cơ chứ?!
11.
Từ hôm đó, mỗi lần ra sân bóng, tôi không thấy bóng dáng Lục Trầm đâu nữa .
Cả Trần Trác cũng ít gặp.
Chỉ nghe nói sau hôm say bí tỉ, Lục Trầm nằm bẹp một thời gian dài .
Hơn chục ngày sau, trong nhóm bạn, tôi mới biết mình với Lục Trầm đỗ cùng một trường đại học .
Mấy đứa ưa làm bà mai lại được dịp bày trò:
“Duyên số thế này rồi thì yêu đi còn gì.”
“Không chừng hai người bí mật yêu nhau, cùng chọn trường ấy chứ chẳng đùa.”
“Hồi trước còn thấy hai người cứ liếc qua liếc lại.”
Bọn nó càng nói càng sai trái !
Lục Trầm không nhịn được, lạnh lùng lên tiếng:
[Không dám trèo cao.]
Ái chà, định mỉa mai tôi đây mà ?
Tôi đâu có ngán, cũng chơi tới bến:
[Không dám với tới.]
Mùi thuốc súng nồng nặc!
Thấy căng thẳng quá, mấy đứa biết điều lảng sang chuyện khác .
Dương Kỳ với Nhậm Việt cũng đỗ đại học trong cùng thành phố.
Dương Kỳ cười như bắt được vàng, ngày nào cũng tìm cớ sang nhà tôi, nhưng chẳng dám tỏ tình .
Tôi bảo để tôi nhắc khéo Nhậm Việt cho, cô ấy cũng không chịu .
Kết quả là suốt cả mùa hè, tôi làm bóng đèn, còn hai đứa tay cũng chẳng dám nắm !
Chán không thể tả!
12.
Sau khi nhập học, tôi không gặp lại Lục Trầm suốt một thời gian dài .
Hai đứa học khác khoa, khác cả khu, cơ bản chẳng liên quan gì đến nhau .
Tôi thì bận tối mắt tối mũi với các câu lạc bộ, rồi còn tham gia một studio truyền thông quảng cáo do chị khóa trên sáng lập.
Mỗi ngày chạy đầu tắt mặt tối, chẳng hơi đâu nghĩ đến anh ta .
Cho đến một hôm, một cuộc phỏng vấn trong trường lại kéo hai chúng tôi vào chung một khung hình .
Sau đó, tên tôi còn leo lên hot search!
Hóa ra có một blogger biết tôi và Lục Trầm— hot boy học giỏi lừng danh —từng là bạn học cấp ba.
Thế là họ đến phỏng vấn tôi về anh ta .
Tôi tâng bốc Lục Trầm lên tận trời xanh .
Blogger hứng chí hỏi tiếp:
“Thế còn khuyết điểm thì sao?”
Tôi cười tít mắt:
“Tự mãn.”
Chẳng ngờ sau khi cả hai chúng tôi nhập học, cũng có tí danh tiếng, nên video phỏng vấn này hot thật .
Có người bình luận bên dưới:
[Để công bằng, nên phỏng vấn luôn cả Lục Trầm chứ nhỉ?]
Ai dè hai ngày sau, blogger thật sự đi hỏi hắn!
Kết quả, tên keo kiệt đó không thèm khen tôi lấy một câu .
Chỉ đáp đúng một chữ:
“Đào hoa.”
Video bùng nổ !
Bọn con trai khoa Máy tính rầm rộ tung tin:
Tôi cắm sừng nam thần của họ!
Không chịu nổi!
Tôi lập tức lên tiếng đính chính:
[Anh ta có thèm để ý đến tôi đâu, làm gì có cơ hội để tôi cắm sừng!]
Lục Trầm cũng không vừa, phản pháo ngay:
[Mèo mù vớ cá rán.]
[Xí.]
[Hừ.]
Thế là hai đứa công khai đấu khẩu ngay trên mạng .
Video này hot mấy ngày liền mới hạ nhiệt.
Sau đó, chị khóa trên nhận một dự án quảng cáo từ khoa Máy tính và dẫn nhóm tôi đi bàn công việc .
Thật không ngờ, lại gặp ngay Lục Trầm ở đó!
Tôi xắn tay áo định bước tới đối chất, nhưng chị khóa trên kéo tôi lại, khuyên nhịn vì đại cục .
Lục Trầm thì vẫn điềm nhiên, chỉ liếc tôi một cái, rồi quay sang trò chuyện với người khác .
Tôi đành đứng im chịu trận, để chị đại diện nhóm bàn bạc công việc.
Trong bữa ăn, chị và Lục Trầm trò chuyện rôm rả .
Không muốn khen, nhưng phải thừa nhận:
Tên này đẹp trai thật!
Chỉ cần ngồi im một chỗ, đã khiến cả không gian xung quanh như bị hút hết sắc thu .
Cái phong thái nghiêm túc và tập trung của anh ấy…
Phải nói sao nhỉ?
Đại khái là kiểu: ngọc thụ lâm phong, phong lưu tài tử, nhã nhặn thanh lịch, đường hoàng phong thái, văn chất vũ lược…
Tóm lại, tụ hội tất cả trong một người!
…
Xì xì xì! Tỉnh lại ngay!
13.
Chị khóa trên đúng là có tài, chốt dự án nhanh như chớp .
Phần việc của tôi chỉ là viết nội dung quảng bá, tưởng nhẹ nhàng, ai dè lắm chuyện rắc rối .
Không biết có phải chị muốn tôi với Lục Trầm hòa hảo hay không, mà lại giao thêm cho tôi nhiệm vụ liên hệ trực tiếp với hắn .
Thế là tôi lại bị đẩy vào chân sai vặt, kiêm luôn thư ký ghi nhận thông tin .
Hai đứa kết bạn lại trên WeChat .
Từ đó, ngoài giờ học, tôi chính thức biến thành tổng đài viên trực tuyến 24/7, phục vụ riêng cho anh khách hàng khó chiều .
Tên này khó tính dã man, chuyên soi mói từng chi tiết vụn vặt, mấy cái chẳng đáng quan tâm cũng bắt lỗi.
Tôi nghi ngờ hắn cố tình kiếm chuyện .
Đỉnh điểm là một lần hắn bắt tôi chỉnh lại màu sắc trang chủ, hai đứa cãi nhau một trận long trời lở đất .
Lúc ấy đã gần 11 rưỡi đêm .
Cả ngày hôm đó, tôi với chị khóa trên chạy vắt chân lên cổ đi khảo sát dự án khác, về đến nơi thì ký túc xá đã đóng cửa .
Chị ấy vừa bị khách hàng mắng, vừa cãi nhau với bạn trai, tinh thần xuống dốc thảm hại .
Còn tôi thì ốm lay lắt như tàu lá chuối .
Dù vậy, chị vẫn gắng gượng lôi tôi đi truyền nước .
Đúng lúc đó, Lục Trầm lại nhắn tin yêu cầu chỉnh màu ngay lập tức .
Tôi điên tiết!
Bốc máy gọi luôn, không nói nhiều!
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Bọn tôi không cần nghỉ ngơi à? Làm việc cho anh chứ có phải bán cả mạng đâu!”
Đầu dây bên kia bị tôi quạt cho sững sờ .
Hắn ngừng một lúc, rồi chậm rãi đáp:
“Làm ơn bình tĩnh chút.”
“Ai mà không cần nghỉ ngơi? Cô nghĩ tôi rảnh rỗi nên mới gọi vào giờ này chắc?”
“Nhóm của tôi mấy ngày nay không ngủ, chỉ mong lúc nước sôi lửa bỏng, cô có thể phối hợp chút thôi.”
“Nếu không được thì cứ từ chối. Có cần phải nổi đoá lên như thế không?”
“Cô lúc nào cũng có ý kiến với tôi, đúng không, Nhậm Hi?”
Câu này làm tôi bật cười khẩy:
“Ai có ý kiến với ai, trong lòng rõ nhất.”
Chị khóa trên thấy tôi bốc hoả, vội kéo lại, dỗ dành:
“Được rồi, đừng giận nữa, kim tiêm sắp trào máu ngược rồi kìa!”
Rồi chị cầm lấy điện thoại, thay tôi xuống nước:
“Xin lỗi nhé, để tôi bảo người chỉnh lại màu. Tiểu Hi hôm nay không khỏe, nói chuyện hơi nặng lời, cậu đừng để bụng.”
Giọng Lục Trầm dịu hẳn đi:
“Cô ấy bị sao thế?”
“Hôm nay quá mệt, dạ dày tái phát, còn sốt nữa.”
“Các cô đang ở đâu?”
Chị vô tư báo luôn địa chỉ .
Tôi không nghĩ hắn sẽ mò tới, thế mà chưa đầy 30 phút sau, hắn đã đứng trước mặt tôi, tay cầm theo túi đồ ăn khuya .
Dáng người cao lớn, đứng dưới ánh đèn mờ mờ, vẻ mặt nghiêm túc:
“Xin lỗi, tôi không biết cô đang bệnh.”
Thật ra chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn .
Nhưng tôi là đứa hay chấp vặt, quyết không dễ dãi bỏ qua:
“Thế không bệnh thì có thể sai khiến tùy tiện chắc?”
Bất ngờ, hắn không phản bác .
Chỉ cúi đầu, giọng trầm trầm:
“Là lỗi của tôi.”
…
Ơ?
Cái gì?
Hắn xuống nước thật?
Đùa à?
Tôi đơ mất ba giây, chẳng biết phải phản ứng sao .
Sau khi chén sạch bữa khuya, truyền xong dịch, hắn còn bao luôn chỗ ngủ cho tôi với chị khóa trên.
Bọn tôi quên mang theo chứng minh thư, ban đầu định chui về cái “ổ chim” – tức studio của chị ấy, ai dè lại được bao khách sạn xịn sò .