Chương 4:
Lục Trạch về nhà, thấy tôi với bố anh ta đang bò bốn chân giữa phòng khách.
Anh ta im lặng hai phút, rồi nhẹ nhàng đề nghị:
“Cả nhà mình đi viện nhé?”
Đứng ngoài phòng bệnh, tôi nghe thấy tiếng mẹ Lục rầu rĩ than thở:
“Lục Trạch, con đuổi cái con Tiểu Tiểu đó ra khỏi nhà được không? Nó ở càng lâu, nhà mình càng quái dị.”
“Nhưng cô ấy là thế thân của Bạch Sơ Nhiên.”
“Mẹ biết. Nhưng chẳng phải con thích bị cô ta đánh sao?”
Lục Trạch gật đầu.
Mẹ Lục chớp mắt hai cái, rồi nghiến răng:
“Mẹ cũng đánh con được.”
Nói xong, bà bật dậy từ cõi chết.
Bốp!
Tát hai cái nổ đom đóm.
“Cảm giác thế nào?”
Lục Trạch lặng thinh.
Bốp!
Thêm hai cái nữa cho chắc cú.
…
Tôi đứng ngoài cửa, định vào hóng hớt, nhưng suy nghĩ lại.
Thôi.
Tình mẫu tử thiêng liêng thế này, tôi không làm phiền nữa.
—
Lục Trạch ra khỏi viện với bộ mặt sưng vù, trông như vừa mất niềm tin vào cuộc sống.
Không rõ anh ta đã nói gì với mẹ, nhưng sau khi xuất viện, mẹ Lục lại dắt tôi đi dự tiệc.
Toàn phu nhân nhà giàu, sáng choang ngọc ngà, cười nói sang chảnh.
Uống hai hớp cà phê, các bà bắt đầu xỉa xói.
Tưởng nói tôi, ai ngờ lại nhằm vào mẹ Lục.
“Nghe bảo nhà chị bị xã hội đen đến gây sự à?”
“Chị mà đi cùng bọn tôi, lỡ đâu bọn họ tìm cả bọn tôi tính sổ thì sao? Hay là từ giờ chị đừng đến đây nữa?”
Mặt mẹ Lục tái mét, không nói được câu nào.
Các bà tiếp tục dồn ép không chừa đường lui.
“Không ngờ chị còn dẫn ai đến đây nữa. Nghe nói cô ta từng là ăn xin? Tay đầy vi khuẩn, không biết có bệnh truyền nhiễm không.”
Tôi đứng dậy, nở nụ cười tươi rói.
Rồi…
He~tui!
Nhổ thẳng vào mặt bà ta.
Cả phòng hóa đá.
Một giây sau, bà kia hét ầm lên:
“Cô làm cái gì thế?!”
Tôi điềm nhiên đáp:
“Tôi bị HIV.”
Nói xong, tiếp tục nhổ.
Phi!
Phi!
Phi!
Bông tuyết bay khắp nơi.
Chia đều cho tất cả.
Mặt ai cũng trắng bệch, hét toáng lên rồi bỏ chạy tán loạn.
Một lũ nhạt nhẽo.
Tôi bình thản ngồi xuống tiếp tục ăn bánh, nhưng đột nhiên tay bị mẹ Lục nắm chặt.
Bà nhìn tôi với ánh mắt rạng rỡ, xúc động:
“Từ nay chúng ta là chị em ruột thịt!”
Tôi có tài đức gì mà nhận được vinh dự này?
Vội vàng từ chối:
“Đừng, chuyển khoản là được.”
Hôm đó, tài khoản ngân hàng mới mở của tôi nhảy thêm hai trăm triệu .
—
Lục Trạch và bố mẹ anh ta đúng là cùng một ruột.
Phong cách tiêu tiền không khác gì đốt vàng mã.
Mấy người sống phóng khoáng thế này, tôi nhất định phải bám chặt.
Bạn tốt đời này khó kiếm, phải giữ cho thật kỹ.
—
Sau màn quẩy tung trời của tôi, tình cảm bố mẹ Lục Trạch dành cho tôi tăng vọt.
Tôi ra tay, họ đưa roi.
Tôi giơ chân, họ tặng giày.
Lục San San về đến nhà, vừa nhìn thấy tôi liền chết sững.
“Bố mẹ! Anh! Sao mọi người có thể sa đọa thế này?! Con tuyệt đối không chấp nhận cô ta sống trong nhà mình!”
Nói xong, cô ta nổi điên lao thẳng ra quán bar uống rượu.
Mẹ Lục Trạch vỗ vai tôi, giọng điệu dịu dàng như bà mẹ chồng thương con dâu:
“Tiểu Tiểu, con bé San San nó tính thẳng thắn, nói năng không nghĩ, chưa hiểu được giá trị của con đâu.”
“Đừng buồn nhé, đây, mẹ có năm trăm triệu, đi mua ít quần áo giải khuây đi.”
Tôi cầm tiền.
Không cần mua quần áo nữa, giờ tôi vui rồi.
—
Tối hôm đó, tôi không đi shopping mà gọi cho Chu Minh Tu, hẹn anh ấy dưới cầu vượt cũ để lấy giấy tờ mới.
Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng giằng co.
“Người đẹp, đi chơi với anh một chút đi, đảm bảo em thích.”
“Anh là ai… tôi… tôi không quen anh…”
Giọng này… quen quen?
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy Lục San San đang bị một gã đàn ông kéo đi.
Cô ta có vẻ đã uống say, chân đứng còn không vững, giãy giụa nhưng không thoát được.
“Tôi sẽ gọi người đấy…”
Gã đàn ông cười đểu, bắt đầu giật váy cô ta.
“Cứ gọi đi, có hét rách họng cũng chẳng ai đến đâu.”
Tôi hít sâu một hơi, rồi hét lên:
“Rách—— họng——!!!”
Gã đàn ông giật nảy mình.
“Ai đấy?! Dám phá chuyện của ông, chán sống hả?!”
Tôi lập tức hất tóc, bò sát đất lao đến, làm nguyên một màn “ma quỷ xuất hiện” .
“Lại đây! Thử xem nào!”
Hẻm tối om, chỉ có tiếng gió rít qua khe tường.
Gã đàn ông sợ cứng người, mặt xanh mét, co giò bỏ chạy thục mạng.
“Có ma! Cứu mạng!”
Vừa hét vừa bò, tốc độ phải ngang xe bus sắp đóng cửa.
Lục San San nhào đến ôm chặt tôi, nước mắt giàn giụa.
“Hắn cứ kéo em… em đã bảo không muốn rồi… May có chị, nếu không em xong đời rồi!”
Tôi nhăn mặt, lùi lại một chút.
Nhưng cô ta vẫn dính chặt không buông.
…
Giờ thì ngực cô ta thực sự đập vào mặt tôi rồi.
Tôi nhìn bộ đồ cô ta mặc: che eo mà không che mông , có khác gì mặc cho vui?
Thế là tôi cởi áo khoác ngoài, trùm lên người cô ta.
“Khóc nữa là tôi đấm đấy.”
Lục San San đỏ bừng mặt, xúc động nói:
“Tiểu Tiểu, chị thật quan tâm em.”
Tôi: ?
Nhà họ Lục… thực sự có bệnh à?