Thiên Vị

Chương 2



Chương 2:

Lúc mẹ đi vào, tôi đang gấp quần áo, trên mặt bà hiện lên vẻ vui sướng:

“Vãn vãn về đúng lúc lắm, hôm nay em gái con tham gia một cuộc thi đàn piano, mặc dù không đoạt giải quán quân, nhưng chúng ta vẫn phải chúc mừng con bé.”

Tôi cười nói được.

Tuy rằng tôi rất muốn lớn tiếng nói cho bà ấy biết chân tướng chuyện năm đó, nhưng sâu trong nội tâm lại hoài nghi, ba mẹ tôi liệu có biết chuyện này không?

Bầu không khí tốt đẹp một khi có khe nứt, nhìn cái gì cũng sẽ có hoài nghi.

Bởi vì lúc ấy người đầu tiên đề nghị Lâm Giai Giai dùng thẻ của tôi dự thi, chính là mẹ tôi.

Bà nói:

“Để em gái con thay thế con hoàn thành ước mơ chưa thực hiện, cũng giống như con đã hoàn thành.”

Tôi đồng ý.

Sau đó mỗi lần Lâm Giai Giai tham gia thi, nó đều nói cho tôi biết, nói là vì để cho tôi sớm ngày buông xuống.

Nhưng mà, nếu như nó thật sự quan tâm tôi, chẳng phải nên sợ tôi sẽ buồn vì điều đó sao?

Tôi dường như không thể hiểu được em gái mình.

Lúc cơm tối, mẹ tôi làm một bàn thức ăn, bà còn cố ý thông báo cho bạn trai tôi.

Tống Diên.

Một nhà ngồi bên bàn, mà tôi lại không hòa vào được không khí này, cảm giác xa lạ bủa vây lấy tôi.

Trên bàn năm người năm món ăn, không có món nào tôi thích.

Mà sườn xào chua ngọt và canh tươi Lâm Giai Giai thích nhất luôn luôn ở trên bàn ăn.

Tống Diên tiện tay gắp thức ăn cho tôi, nói:

“Mau ăn đi.”

Sau đó quay đầu hòa nhập với những người khác. Bốn người trên bàn, không ai chú ý tới sự bất thường của tôi.

Tôi chợt muốn xác minh điều gì đó, phá vỡ bầu không khí đã loại trừ tôi.

Tôi giả vờ tùy ý mở miệng hỏi:

“Đúng rồi, bố, năm đó ba nói cảnh sát không có điều tra được chứng cứ, hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển, điều tra thêm một lần nữa không chừng có thể tra ra thì sao?”

Khóe miệng tôi cười nhạt, trong ánh mắt có thể nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Giai Giai.

Nụ cười trên miệng bố tôi cứng đờ, ông gượng cười nói:

“Vãn Vãn, sao con đột nhiên nhớ tới chuyện này?”

Cảnh tượng không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra, tôi đồng thời thấy được sự chột dạ trong ánh mắt bốn người.

Ánh mắt Tống Diên rõ ràng nhất, trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết anh ta rốt cuộc là bạn trai của ai.

Hiện thực quá buồn cười, thủ phạm được người trong nhà che chắn bảo vệ, mà nạn nhân là tôi lại không có một ai bảo vệ.

Ngay cả bạn trai tôi cũng vậy.

Bọn họ đem ý muốn bảo vệ Lâm Giai Giai tất cả đều không tự chủ bộc lộ ra.

Trái tim đau dữ dội, nụ cười trên mặt tôi lại càng lúc càng lớn, tôi cười một tiếng:

“Hung thủ không có ngồi tù, bây giờ ngẫm lại có chút không cam lòng mà thôi.”

Nghe tôi nói chỉ là không cam lòng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ tôi thở dài nói:

“Vãn Vãn, chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.”

Tống Diên vội vàng nói tiếp:

“Đúng vậy, nói không chừng đối phương chỉ là tuổi trẻ đi nhầm đường mà thôi.”

Tôi lẩm bẩm với chính mình.

Lâm Giai Giai chỉ vì một chút lòng ghen tị liền phá hủy mười mấy năm cố gắng của tôi, chỉ là một câu đi nhầm đường liền muốn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?

Không được!

Cánh tay tôi, mỗi khi trời mưa liền đau âm ỉ, từng giây từng phút cùng tôi chịu đựng chỉ có hận thù, cùng những tình yêu giả dối kia.

Bây giờ tôi đã nhìn ra sự thật, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là trả thù.

Ham muốn trả thù điên cuồng gần như nuốt chửng tôi, lúc này bố tôi lại nói:

“Nói không chừng đối phương hiện tại đã thay đổi rồi thì sao? Chúng ta chịu thiệt một chút, bỏ qua cho người ta đi.”

Tôi mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng:

“Cũng đúng, cho dù con buông tha cho người đó, người đó cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.”

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của họ, tôi nói lên hy vọng của mình:

“Trời có mắt. Sớm muộn gì người đó cũng sẽ phải chịu sự đau đớn từ ngón tay đến tận tim giống như con. Đến lúc đó chỉ sợ còn thảm hơn con trước đây!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.