Chương 1
Ba năm làm chim hoàng yến cho Tần Tiêu, tôi không ngờ lại có ngày hoán đổi thân xác với anh ta.
Tôi dùng cái mặt của anh ta mà dè sẻn từng đồng, còn anh ta cầm gương mặt của tôi mà ném tiền như rác.
Nhìn mà xem, hình tượng sụp đổ tan tành rồi!
Sau một hồi thương thảo, chúng tôi đạt thỏa thuận: giúp nhau duy trì hình tượng.
Kết quả là—
Anh ta dùng cơ thể của tôi gào lên: “Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy chết đi được!”
Còn tôi, với thân xác của anh ta, nước mắt lưng tròng: “Không! Cô ấy không hề yêu tôi!”
Tôi làm chim hoàng yến trong lồng son của Tần Tiêu suốt ba năm trời.
Hợp đồng hết hạn, tôi chủ động đề nghị chia tay.
Tần Tiêu chẳng buồn giữ tôi lại.
Anh ta liếc xuống cái vali bên chân tôi, cười lạnh một tiếng:
“Lúc dọn vào thì lần lữa mãi, giờ đi thì nhanh gọn thế cơ à?”
Lối nói chuyện của anh ta lúc nào cũng khiến người ta ngứa mắt.
Tôi lờ đi, thản nhiên đáp:
“Sợ làm lỡ việc anh đón người mới, tôi phải tranh thủ dọn chỗ chứ.”
Câu này vừa buông ra, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Một tuần trước, thanh mai trúc mã của anh ta – ánh trăng sáng chói lọi trong lòng anh – đã về nước.
Đây cũng là lần đầu tiên trong ba năm qua, Tần Tiêu không về nhà qua đêm.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị chuồn êm.
Tôi chỉ mong đến ngày này, có thể cắt đứt hoàn toàn với anh ta càng nhanh càng tốt.
Tần Tiêu im lặng hồi lâu.
Tôi cũng chẳng định nấn ná, kéo vali thẳng tiến ra cửa.
Mới đi được hai bước, vali đã bị anh ta giữ lại.
Tôi quay đầu nhìn.
Tần Tiêu đá cái vali ra sau, hai tay đút túi quần, thong thả lên tiếng:
“Ba năm trước, chúng ta ký hợp đồng lúc một giờ sáng, đúng không?”
Tôi nhíu mày, không hiểu anh ta lại định bày trò gì, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không nhớ nữa.”
Thật sự không nhớ.
Hôm đó cả tôi và anh ta đều không tỉnh táo, đến mức chữ ký hợp đồng cũng là do anh ta nắm tay tôi mà viết xuống.
Tần Tiêu nhếch môi cười khẩy:
“Đúng là kẻ vô tình bạc nghĩa.”
Lại cái giọng điệu mỉa mai đó.
Trước đây tôi nhịn vì anh ta là kim chủ.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhưng bây giờ, tôi với anh ta đã chẳng còn ràng buộc gì, tôi việc gì phải nhịn nữa?
Tôi cười cười, đốp lại:
“Anh thử nói tiếng người xem nào?”
Tần Tiêu trừng mắt nhìn tôi mấy lần.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, định vòng ra sau anh ta để kéo vali đi.
Thế mà anh ta lại đột ngột lên tiếng:
“Bây giờ mới sáu giờ sáng, hợp đồng vẫn còn hiệu lực thêm mười mấy tiếng nữa.”
Anh ta giật lấy vali khỏi tay tôi, cười nhếch mép khiêu khích:
“Vậy nên, cô vẫn chưa thể đi.”
Tôi: “……”
Anh ta bị dở à?
Không lo đuổi tôi đi sớm để đón ánh trăng sáng của mình vào, còn đứng đây đôi co với tôi làm gì?
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
“Chấp nhất mười mấy tiếng này, vui lắm à?”
Tần Tiêu thấy tôi khó chịu thì càng khoái chí, ghé sát lại, cười đầy đắc ý:
“Cực kỳ vui.”
Nhìn thái độ lì lợm của anh ta, tôi lười đôi co, xoay người đi lên lầu.
Mười mấy tiếng thôi, ngủ một giấc là qua nhanh lắm!
Nhưng đúng là tôi nghĩ oan cho anh ta, bởi vì Tần Tiêu vốn không có ý định để tôi yên thân.
Vừa mới chạm vào giường, anh ta đã đứng chống nạnh, cười như không cười:
“Trên mặt tôi có viết ba chữ ‘thằng ngốc to đùng’ không?”
Tôi ghét nhất cái kiểu nói vòng vo của anh ta.
Tay đang chỉnh lại cái gối cũng khựng lại, dứt khoát đáp luôn:
“Ừ, viết rõ to luôn!”
Tần Tiêu tức đến nghẹn họng.
Hít sâu một hơi, anh ta cười lạnh:
“Cũng đúng, bỏ ra cả đống tiền để người ta vào nhà mình ngủ hết thời gian, không phải thằng ngốc thì là gì?”
À… hiểu rồi.
Ý là không cho tôi ngủ.
Mà câu đơn giản vậy mà cũng phải lòng vòng hai ba lượt mới nói được, đỉnh cao văn chương ghê.
Không hổ danh Tần Tiêu!
Tôi ngồi dậy, thở dài, đẩy anh ta ra, bắt chước cười kiểu nửa miệng của anh ta:
“Thế rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”
Tần Tiêu hừ lạnh, không trả lời ngay.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, tiện tay nhặt cái áo anh ta vứt lăn lóc bên cạnh, thong thả nói:
“Không cho ngủ thì tôi đi giặt đồ, vậy được chưa?”
Không chịu được cảnh tôi rảnh rỗi đúng không?
Được thôi, tôi làm việc cho đỡ phí thời gian.
Dù sao số tiền anh ta đưa, cũng đủ để tôi thuê người giặt quần áo cả đời rồi.
Ai dè, Tần Tiêu giật lại cái áo, vo tròn trong tay, trợn mắt:
“Cô đi giặt đồ thì tôi thuê giúp việc làm gì?
“Tôi trả lương giúp việc bao nhiêu, trả cô bao nhiêu?
“Cô thông minh gớm nhỉ?”
Tôi: “……”
Nếu có một ngày tôi giàu hơn Tần Tiêu…
Việc đầu tiên tôi làm chắc chắn là thuê người khâu miệng anh ta lại!
Thấy tôi đứng im không động đậy, Tần Tiêu vứt quần áo qua một bên, đưa tay định kéo tôi.
Tôi nhanh chóng lùi một bước, tránh khỏi tay anh ta, nhướn mày:
“Thế anh nói đi, muốn tôi làm gì trong mười mấy tiếng này?”
Tay Tần Tiêu khựng lại giữa không trung.
Mặt anh ta lập tức sa sầm xuống:
“Tự nghĩ đi. Dù sao cũng không được ngủ, không được giành việc của giúp việc.”
Nói xong, anh ta quay ngoắt người bỏ đi.
Bước chân nện xuống sàn mạnh như thể đang cực kỳ bực tức.
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi chỉ muốn cười phá lên.
Anh ta không vui, thì tôi lại càng vui!