Hoán Tâm

Chương 3



Chương 3:

Tôi đặt đũa xuống, khẽ đạp Tần Tiêu một phát dưới bàn:

“Ra mở cửa đi.”

Anh ta vẫn tỉnh bơ xúc cơm, chẳng thèm nhúc nhích..

Tôi trừng mắt: “Tần Tiêu!”

Cuối cùng, anh ta cũng chịu buông bát, nhưng lại nhìn tôi với vẻ mặt triết gia:

“Giờ cô mới là Tần Tiêu, cô ra mở đi.”

Ơ kìa? Cũng đúng nhỉ?

Giờ tôi là Tần Tiêu, tức là tôi muốn làm gì thì làm.

Nghĩ thế, tôi hùng hổ bước ra mở cửa.

Vừa hé cửa, đã thấy Tô Noãn đứng đó trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, khuôn mặt rạng rỡ như hoa hướng dương giữa trưa hè.

Hai gò má ửng hồng, giọng dịu dàng như gió xuân:

“Em nghe nói hai hôm nay anh không ra ngoài, không biết có phải ốm không, nên nấu chút canh mang sang.”

Tôi khựng lại.

Trước đây, lúc chỉ có tôi với cô ta, ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy khinh miệt, giọng điệu thì cứ như đứng trên đỉnh núi nhìn xuống con kiến.

Bao giờ cô ta dịu dàng thế này?

Thấy tôi đứng đực ra, cô ta lại cất giọng:

“A Tiêu, anh sao thế?”

Tôi hoàn hồn, kéo khóe môi thành một nụ cười tiêu chuẩn:

“Vào đi.”

A Tiêu?

Để xem tôi không xử lý cô thì còn là tôi không.

Tôi quay lại bàn, thấy Tần Tiêu đang xúc thêm một bát cơm đầy ú ụ.

Tôi cau mày: “Anh ăn ít thôi.”

Đây đã là bát thứ ba rồi đấy, đừng có mà ăn đến mức đau dạ dày, khổ thân tôi!

Tần Tiêu giả điếc, vẫn cắm mặt ăn.

Tô Noãn thì dịu dàng rót canh ra bát, cười với tôi:

“Chắc cô Thịnh trước đây không có điều kiện ăn uống tốt, anh đừng trách cô ấy.”

Tôi liếc cô ta, suýt nữa thì buột miệng: Cả nhà cô mới không được ăn ngon!

Tần Tiêu đặt bát xuống, cười tươi rói:

“Tất cả là do A Tiêu nấu ăn quá ngon. Cô Tô có muốn thử chút không?”

A Tiêu?

Không thấy ngượng mồm à?

Tô Noãn quay sang nhìn tôi, mắt lấp lánh mong đợi:

“A Tiêu, được không?”

Tất! Nhiên! Là! Không!

Tôi nấu là để tôi ăn, ai mượn cô chen vào?

Tôi đáp tỉnh bơ:

“Nhà không có bát đũa.”

Nói không hẳn là sai, vì trong nhà đúng là chỉ có hai bộ bát đũa, tôi với Tần Tiêu mỗi người một bộ.

Nhưng tên trời đánh kia vẫn cứ ra vẻ ga lăng:

“Mua thêm là được.”

Tôi lập tức lạnh giọng:

“Không có tiền.”

Rồi hất cằm:

“Nếu anh muốn ăn với cô ta đến thế, để cô ta dùng bát của tôi đi. Dù sao…”

Dù sao tôi cũng không định dùng nữa.

Tô Noãn có lẽ chưa từng thấy “Tần Tiêu” hờ hững như vậy, mắt đỏ hoe:

“Xin lỗi A Tiêu, là em làm phiền hai người, em đi ngay đây.”

Nói thế, nhưng chân thì dính chặt xuống sàn, nhích từng bước nhỏ như rùa bò.

Tần Tiêu đứng dậy, một phát ấn cô ta ngồi lại ghế:

“Là A Tiêu nhỏ mọn quá thôi, cô Tô đừng để ý, tôi sẽ đi mua ngay.”

Anh ta thản nhiên cầm điện thoại của tôi, mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt.

Một tiếng sau, shipper giao tới hai thùng bát đĩa.

Tôi mở ra xem, suýt chút nữa thì đột quỵ.

Cái đĩa 1.300 tệ một cái, cái bát 800 tệ một cái.

Mà anh ta mua hẳn hai thùng.

Bằng tiền của tôi!

Tên trời đánh Tần Tiêu, dám tiêu tiền của tôi để lấy lòng người tình trong mộng!

Tô Noãn cũng nhận ra thương hiệu này, liếc tôi với ánh mắt thông cảm:

“A Tiêu, cô Thịnh mua vì em, không phải không biết tiết kiệm đâu, anh đừng trách cô ấy.”

Tôi nuốt cục tức xuống, nhếch mép cười:

“Tôi kiếm tiền là để cho Tuệ Tuệ tiêu, sao trách cô ấy được?

“Chỉ là không muốn cô ấy hạ thấp bản thân để chăm sóc những kẻ chẳng liên quan thôi.”

Tô Noãn cứng họng.

Tần Tiêu gắp liên tục, chất đồ ăn trong bát cô ta cao như núi.

Bực mình không nuốt nổi nữa, tôi đứng dậy đi lên lầu.

Chưa kịp đi, đã bị gọi giật lại:

“A Tiêu, cô Tô khó khăn lắm mới đến một lần, ngồi xuống đi.”

Tôi cắn răng quay lại, vừa ngồi xuống, Tô Noãn đã hí hửng gắp một miếng thịt bò.

Vừa nhai được hai cái, mặt cô ta lập tức méo xệch.

Vừa định nhả ra, thì Tần Tiêu đã lặng lẽ đẩy hộp khăn giấy ra xa.

Còn bồi thêm một câu:

“Thế nào? Tay nghề của A Tiêu tuyệt đúng không?”

Tôi sững người, lập tức hiểu ra.

Nhìn Tô Noãn đang cố gắng nuốt trọn miếng gừng to đùng, tôi cũng mỉm cười gắp thêm cho cô ta:

“Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Tô Noãn tưởng tôi đổi tính, vui mừng ra mặt.

Và thế là, từng miếng gừng lần lượt chui vào bụng cô ta.

Cho đến khi không chịu nổi nữa, cô ta bật dậy lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Tôi đặt đũa xuống, lòng thấy sảng khoái vô cùng.

So với việc cô ta từng dựng chuyện nói tôi là kẻ thứ ba, hôm nay như này vẫn còn quá nhẹ.

Tần Tiêu nhướn mày:

“Có thấy vui hơn chút nào không?”

Tôi nghiêm mặt:

“Anh mua bát đũa bằng tiền của tôi.”

Tần Tiêu “ồ” một tiếng.

Tôi lặp lại:

“Là tiền của tôi!”

Anh ta lườm tôi, giọng bất lực như dỗ trẻ con:

“Với trí thông minh này, tôi nói cô ngốc mà cô cứ cãi.

“Tôi tiêu tiền của cô, cô không biết cũng có thể tiêu tiền của tôi à?”

Tôi chớp mắt.

Phải ha?

Thanh toán đều nhận diện khuôn mặt.

Tiền của Tần Tiêu chẳng phải cũng là của tôi sao?

Đột nhiên cảm thấy giàu có quá, tôi cười khẽ.

Tần Tiêu đứng lên, tiện tay xoa đầu tôi:

“Cô làm gì cũng là tôi làm, đừng có khó chịu.

“Ngay cả đứa có IQ âm cũng biết mình nên làm gì.”

Nói xong, anh ta thong thả lên lầu.

Tôi nhìn theo, lòng bỗng lăn tăn.

Ý anh ta là, tôi muốn làm gì thì làm, cuối cùng anh ta gánh hết à?

Nhỡ không phải thì sao?

Nhưng… ai chứng minh được tôi không phải là Tần Tiêu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.