Nữ Hoàng Trả Thù

Chương 1



Sau buổi họp lớp, tôi và người yêu cũ uống say, rồi chuyện không nên có đã xảy ra.

Biết mình có lỗi với chồng, tôi quyết định sẽ thú nhận tất cả, chấp nhận mọi hậu quả của sự phản bội này.

Về đến nhà, chồng tôi không có ở đó.

Máy tính vẫn đang đăng nhập WeChat, bỗng có tin nhắn gửi đến.

[Thuốc hôm qua mạnh thật, Lâm Tri Ý bất tỉnh nhân sự luôn. Cô ấy rời khách sạn rồi, lúc đi mặt mày thất thần. Anh cứ chờ mà ly hôn đi.]

Người nhắn là Hạ Phong – người yêu cũ của tôi. Chưa kịp hoàn hồn, tôi thấy chồng mình nhanh chóng trả lời:

[Đợi Lâm Tri Ý ra đi tay trắng, năm mươi vạn tiền thù lao một xu cũng không thiếu.]

01.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì WeChat trên máy tính đột ngột đăng xuất.

Tay tôi run rẩy, vội vàng đóng laptop lại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, cố gắng gượng cười.

“Chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi… Lục Minh yêu mình như thế cơ mà…”

Những lời còn lại nghẹn lại nơi cổ họng. Tim tôi đau nhói, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Tôi cúi đầu, vùi mặt vào hai tay, bật khóc nức nở.

Hôm qua là buổi họp lớp đại học, vốn dĩ tôi không định đi, nhưng Lục Minh lại khuyên:

“Công ty đang mở rộng kinh doanh, em cứ đi xem sao, biết đâu lại tìm được khách hàng tiềm năng.”

Từ ngày tôi chuẩn bị mang thai, công ty do bố mẹ để lại đã giao hết cho Lục Minh quản lý.

Tôi nghĩ anh ấy đang chịu nhiều áp lực nên đồng ý đi.

Tại buổi họp lớp, tôi gặp lại Hạ Phong.

Bạn bè xung quanh trêu chọc, bắt chúng tôi ngồi cạnh nhau.

Mười năm đã trôi qua, tôi cũng đã có chồng, chẳng việc gì phải tránh né, thế nên tôi thản nhiên ngồi xuống.

Suốt bữa tiệc, Hạ Phong giữ khoảng cách, chỉ thi thoảng rót rượu và gắp đồ ăn cho tôi.

Sau ba ly, tôi bắt đầu thấy choáng váng, rồi mất hết ý thức.

Đến khi tỉnh lại, trời đã sáng. Tôi nằm trên giường khách sạn, quần áo xộc xệch, còn Hạ Phong thì trần trụi bên cạnh.

Cơn đau ê ẩm trên người nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Hạ Phong ôm đầu, vẻ mặt đầy hối hận, liên tục xin lỗi và tự tát vào mặt mình.

Tôi chẳng còn tâm trí đâu để nghe, chỉ vội vàng mặc quần áo rồi bỏ chạy.

Tôi có lỗi với Lục Minh, tôi không muốn lừa dối anh ấy.

Sai lầm đã phạm phải, tôi sẽ thẳng thắn thú nhận, chấp nhận mọi hậu quả.

Nhưng không ngờ, tất cả lại là một cái bẫy của Lục Minh!

Bây giờ khi đã biết sự thật, tôi nhất định không để bọn họ đạt được mục đích.

Lau khô nước mắt, tôi run rẩy cầm điện thoại gọi cảnh sát:

“Tôi muốn báo án! Tôi bị bỏ thuốc rồi xâm hại!”

Sau khi hoàn tất kiểm tra tại bệnh viện, nữ cảnh sát đi cùng tôi về nhà:

“Kết quả xét nghiệm sẽ có sớm, một khi đủ bằng chứng, chúng tôi sẽ bắt giữ nghi phạm ngay lập tức.”

“Cảm ơn chị!” Tôi khẽ gật đầu, lòng bàn tay siết chặt đến phát run.

02.

Tôi lê thân xác mệt mỏi trở về nhà.

Lục Minh ra đón, giọng đầy quan tâm:

“Vợ ơi, sao giờ này em mới về?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lòng quặn thắt.

“Cả đêm qua em không về, anh không hỏi em đã đi đâu sao?”

Lục Minh dịu dàng cười:

“Hôm qua anh gọi, Lý Vân nghe máy. Cô ấy bảo em say quá nên ngủ lại nhà cô ấy. Anh nhớ hồi đại học hai người thân nhau, nên không muốn làm phiền.”

Tôi nhếch mép.

Lý Vân cũng có mặt ở buổi tiệc tối qua, nhưng chúng tôi ngồi xa nhau, hầu như không nói chuyện.

Cô ta dính vào chuyện này từ bao giờ?

Lục Minh, Hạ Phong, Lý Vân… bọn họ có quan hệ gì với nhau?

Dạ dày tôi đột nhiên cuộn lên, không kìm được mà lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Lục Minh đi theo, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:

“Sao uống say đến mức này? Không sợ anh xót à?”

Tôi nôn xong, anh ta đưa cho tôi một cốc nước ấm.

Khi đầu ngón tay chạm nhau, tôi thoáng thấy vẻ ghét bỏ trong mắt anh ta.

Trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm.

Vệ sinh cá nhân xong, tôi về phòng nằm nghỉ.

Lục Minh bước vào, giọng có vẻ dò xét:

“Vợ à, hình như tâm trạng em không tốt lắm? Đêm qua có chuyện gì sao?”

Tôi im lặng.

Anh ta cười, tiếp tục nói:

“Giữa vợ chồng, quan trọng nhất là sự chung thủy và tin tưởng. Anh hoàn toàn tin em, em đừng có gánh nặng tâm lý gì cả.”

Tôi nhắm mắt, cười lạnh trong lòng.

Lục Minh rất hiểu tôi. Anh ta biết nói vậy sẽ khiến tôi càng cảm thấy tội lỗi.

Nếu tôi chưa biết sự thật, chắc chắn tôi sẽ thú nhận tất cả, rồi áy náy mà ra đi tay trắng.

Thấy tôi vẫn không lên tiếng, Lục Minh đắp chăn cho tôi:

“Vậy em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chúng ta nói sau.”

Sáng hôm sau, tôi dậy rất muộn, Lục Minh đã đi làm.

Trên đầu giường có một cốc nước và một viên thuốc màu trắng.

Là axit folic tôi đã uống ba năm nay.

Tôi vẫn chưa có thai, kiểm tra sức khỏe không có vấn đề gì, nhưng mãi chẳng thể thụ thai.

Tôi từng tự trách bản thân, nghĩ mình có lỗi với Lục Minh.

Nhưng giờ thì tôi đã hiểu.

Tôi bỏ viên thuốc vào lọ, cầm cả lọ đến bệnh viện.

Bác sĩ chỉ liếc qua liền nói:

“Đây là thuốc tránh thai dài hạn, phải uống đều hàng ngày mới có tác dụng.”

Tôi bật cười, cả người như bị giội một gáo nước lạnh.

Về nhà, tôi thay bộ đồ công sở đã lâu không mặc, trang điểm nhẹ rồi lái xe đến công ty.

Ba năm nay tôi không đến, lễ tân chặn lại:

“Cô tìm ai ạ?”

Tôi nhíu mày:

“Tôi đến công ty của mình, cần tìm ai sao?”

Lễ tân hơi ngập ngừng:

“Xin lỗi, cô muốn gặp ai? Tôi sẽ giúp cô hỏi.”

Tôi hít sâu:

“Lục Minh.”

Lễ tân cười gượng:

“Muốn gặp Lục tổng phải đặt lịch hẹn trước.”

Tôi bật cười:

“Tôi là người đại diện pháp lý của công ty. Các cô không biết sao?”

Lục Minh giỏi lắm!

Là muốn loại bỏ tôi hoàn toàn đây mà.

Tôi đẩy cửa bước vào phòng tổng giám đốc—

Trước mắt là một gương mặt quen thuộc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.