Sếp Tôi Là Biến Thái?

Chương 4



Sắp hết giờ làm, Cố Kỳ Cẩn gọi tôi vào văn phòng.

“Tối nay có kế hoạch gì không?”

Tôi lật nhanh lịch trình.

“Tổng giám đốc Cố, tối nay anh không có lịch hẹn nào cả.”

“Tôi hỏi em.”

Ơ…

Tôi nghĩ một lúc rồi đáp:

“Chắc về nhà ngâm bồn tắm, đắp mặt nạ rồi ngủ một giấc thần tiên.”

Anh ta trầm ngâm.

“Nếu em… không có kế hoạch gì khác.”

Hiếm lắm mới thấy Cố Kỳ Cẩn nói chuyện ấp a ấp úng như vậy.

Anh ta ngập ngừng một lúc.

“Đi xem phim với tôi đi.”

Trong đầu tôi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Gì cơ?!

“Xem phim gì?”

Anh ta nói tên bộ phim.

Tôi lập tức hiểu ra.

“Là để đánh giá giá trị thương mại của nghệ sĩ bên Linh Cảnh Media à?”

Gần đây, công ty đang tính mua lại một công ty truyền thông, mà nữ chính của bộ phim này – Hạ Uyển, lại là gương mặt vàng của bên đó.

Cố Kỳ Cẩn im lặng vài giây, khẽ hít một hơi.

“Ừm.”

Vì là đi xem phim, tôi không mặc đồ công sở mà chọn một chiếc váy dài thoải mái.

Tối nay, Cố Kỳ Cẩn có vẻ đặc biệt galant.

Thậm chí còn xuống xe mở cửa cho tôi.

Dọc đường, không khí yên tĩnh quá, tôi bèn bắt chuyện.

“Tổng giám đốc Cố dạo này hình như ăn uống ngon miệng hơn thì phải?”

“Đồ em nấu hợp khẩu vị.”

“…”

“… Đó là đồ nhà hàng làm, tôi chỉ bày ra đĩa cho đẹp thôi, sợ anh thấy hộp cơm mất hứng.”

Bàn tay cầm vô lăng của Cố Kỳ Cẩn hơi siết lại.

Anh ta thản nhiên “Ồ” một tiếng.

“Nhà hàng em chọn cũng không tệ.”

Rồi anh ta đột ngột đổi chủ đề.

“Cơm hộp hồi cấp ba em đưa tôi, là tự tay nấu sao?”

Nghe nhắc đến chuyện bốn năm trước, não tôi lập tức căng như dây đàn.

“Ừm… đúng là tôi tự nấu.”

Cố Kỳ Cẩn khẽ cong môi.

“Hồi đó bài vở nhiều vậy, chắc vất vả lắm nhỉ?”

“Lúc đấy còn trẻ trâu, suy nghĩ chưa chín chắn.”

Tôi thở dài.

“Giờ nghĩ lại, tôi thực sự không hiểu nổi bản thân ngày xưa.”

Khi tôi quay sang, nụ cười trên môi anh ta đã biến mất.

Thay vào đó là ánh mắt sâu thẳm khó đoán.


Trong rạp chiếu phim tối om, tôi bị quáng gà nhẹ, nhìn không rõ bậc thang.

Cố Kỳ Cẩn hình như vẫn nhớ chuyện này, anh ta đưa tay định nắm tôi dẫn đi.

Tôi lập tức né, tự mò mẫm vịn vào lưng ghế từng bước một.

Anh ta khựng lại, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Có điều, tâm trạng sau đó có vẻ hơi tụt mood.


Phim mới chiếu được một lúc, điều hòa trong rạp bật lạnh cắt da cắt thịt, tôi rụt vai lại.

Cố Kỳ Cẩn cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên người tôi.

Tôi định từ chối, anh ta lắc đầu, khẽ “suỵt” một tiếng.

Được thôi, hiếm lắm mới thấy anh ta có tí tình người.

Mặc dù rất thích nữ chính, nhưng nội dung phim quá chán.

Cộng thêm việc dạo này làm việc quá sức, tôi không cẩn thận ngủ quên mất.

Đến lúc tỉnh lại, tôi phát hiện đầu mình đang tựa lên vai Cố Kỳ Cẩn.

Khóe miệng… còn dính chút nước dãi đáng ngờ.

Tôi giật bắn người, bật dậy hoảng hốt.

“Xin lỗi Tổng giám đốc Cố! Tôi không biết sao lại…”

“Không sao.”

Cố Kỳ Cẩn rút một tờ khăn giấy đưa tôi, ánh mắt có chút suy xét.

“Em nói mơ nhiều lắm.”

“Hả?”

Não tôi vẫn đang lag.

“Em nói: ‘Há cảo phải ăn lúc còn nóng… đàn ông thì phải khỏe mới ngon.’”

Anh ta chậm rãi lặp lại câu đầu tiên.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

“Còn nói: ‘Trời ơi, anh ấy đúng là cực phẩm.’”

“Và…”

“Có thể…”

Tôi hít sâu một hơi, giọng run run cầu xin.

“Đừng nói nữa được không?”

Anh ta nhìn tôi, khóe mắt ánh lên ý cười.

“Được, không nói nữa.”

Tôi vội vàng cầm túi xách, xoay người bước ra ngoài.

“Tôi… tôi về đây. Có chuyện gì, Tổng giám đốc cứ liên hệ với tôi.”

“Tôi đưa em về.”

“Không cần đâu…”

“Không được từ chối.”

“… Vậy thì được thôi.”


Trên đường về, cảm giác hối hận như từng đợt sóng thần ập vào tôi.

Tôi âm thầm siết chặt nắm tay bé nhỏ của mình.

Xem ra, tôi nhất định phải nhanh chóng tìm người yêu thôi.

Không thể để bản thân chết chìm trong bể tình thế này được!

Chỉ cần có bạn trai, Cố Kỳ Cẩn sẽ không còn nghi ngờ tôi có ý đồ với anh ta nữa.

Khi biết tôi đồng ý đi xem mắt theo sự sắp xếp của gia đình, bà nội lập tức gọi thẳng đến công ty.

Tôi bất lực giải thích:

“Bà ơi, con từ lâu đã không còn thích Cố Kỳ Cẩn nữa đâu ạ! Thật sự, thật sự không còn một tí tẹo hứng thú nào luôn!”

Câu này tôi đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, bà nội cũng chịu tin.

Bà thở dài:

“Bất kể con và Tiểu Cẩn có thể thành đôi hay không, sau này vẫn phải thường xuyên về thăm bà đấy nhé.”

Tôi bật cười.

“Tất nhiên rồi ạ, nhất định sẽ về!”

Cúp máy xong, tôi quay đầu lại thì thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Cố Kỳ Cẩn.

Anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng xoay người vào văn phòng.

Bây giờ chắc anh ta có thể yên tâm rồi nhỉ?

Chỉ là… sao trông anh ta cứ như mất sổ gạo thế kia?


“Tổng giám đốc Lục, đây là tài liệu cuộc họp chiều nay.”

Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc.

“Tôi đã chỉnh sửa lại báo cáo quý của các bộ phận theo yêu cầu của anh, những dữ liệu quan trọng đều đã được đánh dấu vàng.”

Cố Kỳ Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mặt tôi một chút rồi mới mở tài liệu ra.

Ngón tay anh ta thon dài, lật từng trang một cách dứt khoát.

Tôi để ý thấy hàng lông mày anh ta hơi nhíu lại, tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp.

Nhưng xem xong, anh ta chỉ bình tĩnh “Ừm” một tiếng.

Tôi thầm thở phào, lấy áo vest ra đưa cho anh ta, mỉm cười.

“Cảm ơn anh đã cho tôi mượn áo khoác tối qua, tôi đã mang đi giặt khô rồi.”

Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc áo vài giây.

“Sao không trả luôn cho tôi?”

Tôi hơi sững lại.

“Tôi nghĩ anh không thích mặc lại quần áo mà người khác đã mặc qua.”

Nhất là người như tôi.

Anh ta cụp mắt, môi hơi mím lại, trông như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhắm mắt, thở dài một hơi.

“Ra ngoài đi.”

…?

“Vâng.”


Trong phòng trà nước, tôi đang pha mật ong cho Cố Kỳ Cẩn.

Dưới sự nhắc nhở dai dẳng của tôi, cuối cùng anh ta cũng chịu giảm bớt cà phê, thay bằng đồ uống tốt cho dạ dày hơn.

Tôi nhìn tấm vé xem phim trên tay.

Tìm thấy nó trong túi áo vest của Cố Kỳ Cẩn.

Chính là vé buổi chiếu tối qua mà chúng tôi cùng đi xem.

Tôi đã vứt vé của mình từ lâu, không ngờ anh ta vẫn còn giữ lại.

Những năm tháng ngây thơ nhất, tôi từng cẩn thận giữ gìn tất cả kỷ niệm liên quan đến anh ấy.

Bản nháp anh ta dùng để dạy tôi học.

Vé xem phim, vé xem kịch mà chúng tôi từng đi.

Tất nhiên, còn có cả ảnh chụp, chữ viết tay của anh ta.

Thậm chí…

Tôi còn giống như một đứa cuồng fan chính hiệu, lén giữ lại ly nước, bàn chải đánh răng, khăn mặt mà anh ta từng dùng.

Cho đến một ngày, tôi bị Cố Kỳ Cẩn phát hiện.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày đầy ắp “di vật” của mình, ánh mắt khó hiểu đến mức tôi chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ.

Từ đó về sau, anh ta rất ít khi đến nhà tôi nữa.

Mỗi lần gặp tôi, thái độ lại càng lạnh nhạt và xa cách hơn.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vé xem phim một lúc lâu.

Sau đó, ném nó vào thùng rác.

Vừa quay người lại, tôi lập tức đơ ra như tượng.

Khuôn mặt lạnh băng của Cố Kỳ Cẩn đang ở ngay trước mắt.

Không biết anh ta đã đứng sau lưng tôi bao lâu rồi.

Tôi lặng lẽ thở phào một hơi.

May mà chưa làm trò gì ngu ngốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.