Sếp Tôi Là Biến Thái?

Chương 5



 

Để tăng vận đào hoa, tôi quyết định đầu tư một bộ đồ ngủ ren xuyên thấu màu tím.

Mặc thử xong…

Mẹ ơi, tôi đẹp đến mức tự mình cũng phải sững sờ!

Càng ngắm càng ưng, đến nỗi đi làm cũng không nỡ cởi ra.

Cảm giác kiêu hãnh dâng trào, khiến tôi vô thức ưỡn ngực, sải bước hiên ngang vào công ty.

Lúc gặp Cố Kỳ Cẩn, anh ta đang tập trung đọc báo cáo tài chính.

Tôi nhẹ nhàng đặt cốc súp khoai mỡ ngô nóng hổi lên bàn làm việc của anh ta, nở nụ cười tươi rói:

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Cố.”

Anh ta ngước lên, ánh mắt lướt qua mặt tôi một cái, rồi bình tĩnh cầm cốc lên:

“Chào buổi sáng.”

Uống được hai ngụm, anh ta bỗng khựng lại.

Lại nhìn tôi.

Cả người như bị đông cứng, vành tai hình như cũng có chút ửng đỏ.

Môi mím chặt, ánh mắt đăm đăm, không biết đang suy nghĩ gì.

Có bàn họp chắn ngang, tôi không nhìn rõ hôm nay anh ta mặc quần lót màu gì.


Tới cuộc họp sáng.

Buổi họp hôm nay có vẻ không được suôn sẻ cho lắm.

Cố Kỳ Cẩn cứ liên tục đổi tư thế ngồi, chốc chốc lại uống nước để giảm bớt căng thẳng.

Tôi phát hiện ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại dừng trên người Sini, cô nàng ngồi ngay cạnh tôi.

Hôm nay Sini ăn mặc cực kỳ bốc lửa.

Áo xẻ sâu, váy ngắn, làn da bánh mật khỏe khoắn, chân dài miên man.

Một vẻ đẹp sexy năng động, bảo sao đám đồng nghiệp nam ai nấy đều mắt sáng rỡ như được tiếp thêm sinh lực.

Ngay cả Cố Kỳ Cẩn, người lúc nào cũng tập trung 100% vào công việc, cũng không phải ngoại lệ.

Đến lúc trưởng phòng kinh doanh đang báo cáo, anh ta thất thần mất mấy giây, còn vô tình làm đổ cốc cà phê bên cạnh.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt ra ngoài.

Chỉ còn lại Sini, cô nàng ở lại để báo cáo công việc.

Mấy đồng nghiệp nam lén lút trao nhau ánh mắt ghen tị, đồng nghiệp nữ thì che miệng cười khúc khích.

Còn tôi…

Bình tĩnh cúi đầu trả lời tin nhắn của anh chàng đi xem mắt.

Không ngờ mối duyên trời ban lần này lại là một em trai nhỏ tuổi hơn tôi!

Nhìn ảnh chụp thấy eo thon, chân dài, vai rộng, dáng người đúng chuẩn cực phẩm.

Không biết so với Cố Kỳ Cẩn thì thế nào, để tôi nghiên cứu xem sao.


Mãi đến khi ông sếp lớn gọi tôi vào văn phòng.

Trong phòng vẫn còn vương lại mùi nước hoa của Sini.

Tôi đặt tài liệu lên bàn để anh ta ký, liếc thấy chiếc sandwich trong thùng rác vẫn còn nguyên vẹn.

Chậc, ăn uống kiểu gì mà tệ thế không biết.

Tôi mở iPad, nhanh chóng lướt danh sách đặt đồ ăn:

“Tôi đổi sang súp sườn hầm khoai mỡ nhé? Hay cần thêm món cần tây xào ít dầu?”

Cố Kỳ Cẩn vẫn cúi đầu xử lý tài liệu, thờ ơ “Ừm” một tiếng.

Hôm nay anh ta rất lạ.

Gọi tôi vào mà chẳng nói chẳng rằng.

Tôi đứng chờ mấy phút, chân đi giày cao gót bắt đầu hơi tê mỏi.

Đúng lúc đó, tôi thấy trên tấm thảm gần cửa có một chiếc bật lửa không biết ai đánh rơi.

Tôi bước tới, cúi người nhặt lên.

Sau đó quay lại—

Phát hiện Cố Kỳ Cẩn… chảy máu mũi!

Tôi choáng váng.

Vội vàng tiến lại gần, rút khăn giấy giúp anh ta lau.

Nhưng càng lau, máu càng chảy dữ dội.

Tôi càng lại gần, máu mũi anh ta càng tuôn ra không ngừng.

Tôi bắt đầu hoảng hốt.

Cố Kỳ Cẩn khó chịu nghiêng đầu sang bên, tự lấy khăn giấy bịt mũi, giọng nói có phần nghẹn lại:

“Tôi tự lo được.”

Ồ…

Tôi lặng lẽ lùi lại.

“Vậy tôi ra ngoài trước, có gì cần anh cứ gọi tôi.”

Sắc mặt anh ta bỗng trầm xuống:

“Đợi đã.”

“Em mặc thế này định đi gặp ai?”

Tôi hơi ngớ người:

“Gì cơ?”

Môi anh ta mím lại, giọng trầm xuống hẳn:

“Lâm Diểu… em có bạn trai rồi à?”

Ủa, anh ta không phải kiểu người quan tâm chuyện riêng tư của nhân viên mà?

Tôi ngẩn ra mấy giây, rồi lắc đầu:

“Chưa có.”

Mới tạm thời chưa có.

Nhận được câu trả lời, hàng mày anh ta hơi giãn ra, khóe môi khẽ cong lên.

“Ừm, em ra ngoài đi.”


Tin tốt: Đối tượng xem mắt của tôi có hẳn tám múi cơ bụng.

Tin xấu: Cậu ta hoàn toàn không có tí hứng thú nào với tôi.

Suốt bữa ăn, tôi cố gắng giữ nụ cười thật tươi, tạo bầu không khí thoải mái.

Thế mà đối phương cứ lặng như tờ, thỉnh thoảng liếc tôi một cái rồi lại dời mắt đi ngay.

Nhìn kiểu này, chắc chắn là không có cửa rồi.

Tự nhiên tôi thấy hơi tụt mood.

Hết bữa, cậu ta vẫn lịch sự đưa tôi về tận nhà.

Trước khi đi, tôi có chút tiếc nuối, liếc nhìn vòng eo săn chắc của cậu ta một cái.

Bà nội gọi điện, hỏi tình hình buổi hẹn.

Tôi thành thật báo cáo.

Bà cười ha hả, giọng đầy khẳng khái:

“Cháu gái bà xinh đẹp thế này, là nó không có mắt nhìn!”


Sáng hôm sau đi làm.

Không hiểu sao, Cố Kỳ Cẩn hiếm hoi đặt một hộp bánh ngọt lên bàn tôi.

Mở ra xem, hóa ra là tart đậu nành và bánh crepe sầu riêng – món tôi thích nhất.

Mà tiệm bánh này đã đóng cửa từ mấy năm trước, giờ chỉ nhận đơn đặt hàng từ khách quen thôi.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên:

“Cảm ơn tổng giám đốc Cố.”

Anh ta đáp tỉnh bơ:

“Bà nội nhờ tôi mang cho em.”

À… bảo sao.

Bà nội đúng là chu đáo, chắc sợ tôi buồn vì bị trai trẻ đá.

Tôi liếc nhìn Cố Kỳ Cẩn.

Hôm nay anh ta mặc sơ mi trắng. Khi xoay người bước đi, vải áo ôm sát phần hông, tạo nên nếp gấp tinh tế.

Mặc áo trắng thế này, chứng tỏ tâm trạng hôm nay khá ổn.

Mấy đồng nghiệp xung quanh bàn tán.

Sini hôm nay đeo một chiếc dây chuyền y hệt bộ với đồng hồ của Cố Kỳ Cẩn.

Một thực tập sinh như cô ấy thì làm sao mua nổi?

Chắc chắn là do tổng giám đốc tặng!

Tôi không đồng tình với suy đoán này, nhưng cũng dần hiểu ra lý do tâm trạng anh ta tốt như vậy.


Tan làm.

Vừa xuống dưới sảnh công ty, tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Là đối tượng xem mắt hôm qua.

Cậu ta mặc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo, thon gọn.

Vừa thấy tôi, cậu ta nở nụ cười rất có sức hút:

“Chị tan làm rồi à? Em chờ chị lâu lắm đấy.”

Ơ? Không còn cái vẻ lạnh lùng xa cách như hôm qua nữa à?

Cậu ta gãi đầu, giọng có chút áy náy:

“Hôm qua em cư xử hơi kém. Có thể cho em một cơ hội bù đắp không?”

Tôi nhìn gương mặt trẻ trung đẹp trai trước mặt.

Do dự một chút… rồi vẫn gật đầu đồng ý.


Chúng tôi đến công viên giải trí.

Sau mấy trò cảm giác mạnh, tôi bắt đầu thấy hơi đuối.

Trong khi đó, Tô Đạc đúng chuẩn trai trẻ tràn đầy năng lượng, không những không hề hấn gì mà còn có thể vừa nắm tay tôi, vừa dỗ dành.

Tới lúc chơi vòng đu quay.

Tôi hơi sợ độ cao, nên cố gắng tập trung nhìn vào mặt cậu ta.

“Hình như hôm nay trông em khác khác?”

Tô Đạc nhướng mày:

“Khác chỗ nào?”

Tôi ghé sát lại nhìn.

“Ừm… có tóc mái rồi.”

Cậu ta cong môi cười:

“Chị quan sát kỹ quá nha.”

Có tóc mái rồi, trông lại càng trẻ.

Tôi không nhịn được hỏi:

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“19.”

“???” Tôi chớp mắt. “Không phải 20 sao?”

Người giới thiệu rõ ràng bảo vậy mà!

Khoé môi Tô Đạc mím lại một giây, rồi lại nở nụ cười có phần gian trá:

“Sợ chị chê em bé quá, nên cố tình khai khống lên một chút.”

Tôi im lặng vài giây.

Cậu ta nghĩ tôi giận, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, em không nên nói dối chị.”

Thực ra tôi cũng không đến mức giận.

Chỉ là…

Mới 19 tuổi mà đã phải đi xem mắt rồi à…

Tôi không nhịn được cảm thán.

Đôi mắt Tô Đạc thoáng trầm xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi:

“Em muốn cưới ngay sau khi tốt nghiệp.”

Ơ…

Tôi tập trung quá mức, đến nỗi không nhận ra vòng đu quay đã xuống đất từ bao giờ.

Hôm nay gió rất lớn, khăn quàng của Tô Đạc bị thổi tung.

Nhìn không nổi, tôi vươn tay giúp cậu ta chỉnh lại.

Cậu ta thuận thế cúi xuống, ôm lấy tôi.

“Chị giỏi chăm sóc người khác thật đấy.”

Tôi sững người.

Gì vậy? Mới thế này mà đã tự dâng mình lên rồi à?

So với Cố Kỳ Cẩn, đúng là dễ dỗ hơn nhiều.

Tôi cười chua chát:

“Chắc là do mới ra trường đã làm thư ký.”

Không chỉ công việc, ngay cả sinh hoạt và ăn uống của Cố Kỳ Cẩn tôi cũng phải lo.

Tuổi còn trẻ mà đã có vibe mẹ thiên hạ.

Tô Đạc rúc đầu vào hõm cổ tôi, giọng trầm thấp:

“Ở bên chị, em có cảm giác rất an toàn.”

Cậu ta giỏi quá đi mất.

Mặt tôi nóng ran.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.