Bố mẹ Từ vừa bước ra khỏi cổng tòa án vừa quay lại chửi đổng:
“Chúng tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tôi lười đáp, chỉ cười nhạt.
Vậy là hai tháng sau, tôi, mẹ chồng cũ và Phùng Nguyệt đồng loạt nhận được trát hầu tòa.
Lần này, bố mẹ Từ kiện toàn bộ những người thừa kế tài sản của Uông Đồ, yêu cầu tất cả phải bồi thường.
Ngay hôm đó, Phùng Nguyệt gọi điện, giọng đanh lại, chửi um lên:
“Hai vợ chồng các người có chuyện tốt cũng chẳng bao giờ nhớ đến tôi, nhưng hễ có rắc rối lại muốn đổ hết lên đầu tôi! Hắn ta cặp kè với tiểu tam thì liên quan quái gì đến tôi? Dựa vào đâu mà tôi phải bỏ tiền ra? Chính cô không giữ nổi chồng mình, thì cô phải chịu trách nhiệm chứ!”
Tôi nhếch mép, bắt chước giọng cười ngọt ngào của cô ta trước đây, nhẹ nhàng đáp:
“Dù sao trên giấy khai sinh, phần tên cha vẫn ghi là Uông Đồ. Cô có ấm ức gì thì đi mà nói với tòa án đi. Ha ha ha!”
Trong khi vụ kiện của bố mẹ Từ vẫn đang diễn ra, tôi tranh thủ ghé thăm một văn phòng thám tử tư, nhờ họ tìm giúp một người—
Chính là gã thợ cắt tóc năm xưa đã bỏ rơi Phùng Nguyệt cùng đứa bé.
Sau khi có được thông tin, tôi lập tức gửi cho hắn ta một tin nhắn, nội dung đại khái thế này:
“Phùng Nguyệt bây giờ có một trăm vạn trong tay, nhưng ngày nào cũng khóc lóc ở nhà. Dù sao thì con trai cũng không thể không có cha, đúng không?”
Hôm sau, Phùng Nguyệt lại gọi điện mắng tôi xối xả:
“Cô rảnh quá không có gì làm à? Nửa đêm mất ngủ không ra ngoài tìm đàn ông mà hú hí, lại cứ thích quăng bom vào hố xí nhà tôi! Tôi tâm rửa sạch sẽ rồi, cô lại kéo tôi xuống vũng phân lần nữa!”
Tôi cười nhạt, giọng điệu đầy ác ý:
“Đúng vậy, tôi mà nghĩ đến việc cô vẫn còn độc thân là mất ngủ ngay. Với lại, cha ruột của đứa bé đã chết rồi, cô chẳng lẽ không định tìm một ông bố mới cho nó sao? Khi nào cưới nhớ báo tôi một tiếng, tôi còn chuẩn bị tiền mừng cưới nữa.”
“Cô dám nguyền rủa tôi kết hôn? Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào độc ác như cô chứ?!”
Nói xong, Phùng Nguyệt tức giận cúp máy.
Nhưng có vẻ cô ta cuối cùng cũng giác ngộ rồi—
Có tiền, có con, ngày ngày ăn ngon ngủ kỹ, đi vệ sinh thông suốt, hà cớ gì lại tự rước một gã đàn ông về để chặn kín đại tràng, tiểu tràng, tá tràng của mình?
He he, vậy thì để tôi giúp cô ta tìm một người.
Đang lúc tôi âm thầm đắc ý, chuông cửa reo lên.
Tôi ra mở cửa, trước mắt là một người đàn ông cao ráo, điển trai. Đôi mắt sáng ngời, nụ cười ấm áp như gió xuân, tay còn xách theo một túi lớn.
“Xin chào, tôi là Chu Mặc, luật sư.”
Tôi thoáng bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại:
“Cái tên hay đấy.”
Ban đầu, tôi tưởng hắn đến để quảng cáo dịch vụ pháp lý. Dù sao thì gần đây tôi cũng dính vào hơi nhiều vụ kiện tụng.
Nhưng không ngờ, vừa bước vào nhà, hắn đã lập tức ngồi xuống ghế sofa… rồi liên tục lôi từng xấp tiền ra, chất đầy trên bàn trà.
Những tờ tiền nhỏ bé, cứ thế xếp thành cả một ngọn núi.
Tôi nhìn chằm chằm vào đống tiền, rồi chỉ tay vào nó, hỏi:
“Đây là…?”