Mất Trí Nhưng Không Mất Anh

Chương 6



Tôi tỉnh dậy với một cơn đau đầu kinh hồn bạt vía.

Mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà, nhưng người thì cứng đơ như tàu điện hết điện.

Phiền thế không biết.

Không phải tôi chết rồi sao?

Đáng lẽ giờ này phải được tự do bay lượn chứ?

Tôi thử gồng mình vận công.

Nào, bay lên nào!

Không nhúc nhích được.

Vẫn nằm đấy, tôi tiếp tục trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu lởn vởn suy nghĩ: Ma có dùng được GPS không nhỉ?

Tôi bị mù đường kinh niên, mà nếu đã thành ma rồi thì càng không nhớ nổi phương hướng.

Lỡ bay chậm quá, không kịp đến lễ đính hôn của Phỉ Xí thì sao?

Nhỡ đâu hắn đã vào động phòng rồi, tôi có mà khóc tiếng Mán!

Không được!

Tôi phải nhìn thấy hắn mặc vest, thắt cà vạt!

Tốt nhất là bộ vest dạ xám đậm, kết hợp với cà vạt hoa văn bạc ẩn…

Đúng, đúng! Chính là bộ tôi đang nhìn thấy ngay trước mắt đây!

Khoan đã.

Cái quái gì đây?

Bốn tay thắt cà vạt kiểu gì mà lỏng lẻo thế kia?

Cổ áo cũng lệch nửa gang, trông đúng kiểu “mặc cho có” chứ không có tí tinh thần nghiêm túc nào.

Tôi theo bản năng ngước mắt lên.

Yết hầu của ai đó khẽ chuyển động.

“Tỉnh rồi?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị cả một bầy người xông vào vây quanh.

Tầm nhìn ngay lập tức bị lấp đầy bởi đủ loại mặt mũi, người quen có, người thân cũng có.

Kể cả bố mẹ tôi—hai người đã lạnh nhạt với tôi suốt bao năm—cũng đứng đó.

Khoan… Đừng bảo là…

Một dòng nước ấm bất giác tụ lại nơi khóe mắt tôi.

Tôi chớp nhẹ.

Giọt nước nóng hổi theo đó lăn xuống gò má.

Lẽ nào… MỌI NGƯỜI… đều chết rồi?!

“Mẹ kiếp, cô ấy khóc rồi! Gọi bác sĩ! GỌI BÁC SĨ!!!”

“Nghe thấy không? Em nghe thấy không?!

“Lâm Dĩ Gia, nghe thấy thì giơ tay lên một cái!”

Tôi cố thử nhấc tay.

Không động đậy nổi.

Có người bắt đầu thút thít khóc:

“Xong rồi, Lâm Dĩ Gia điếc luôn rồi…”

Trong cái đống hỗn loạn ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên, trầm ổn mà dứt khoát:

“Đừng ồn nữa, ra ngoài hết đi.”

Người nói là Phỉ Xí.

Tôi lặng lẽ nhìn hắn.

Nhìn hắn cúi xuống, vươn tay xoa nhẹ đầu tôi.

“Đừng vội. Tạm thời không cử động được là do thiếu oxy quá lâu, sẽ ổn thôi.”

Hắn nói sẽ ổn thôi—

Vậy thì nhất định tôi sẽ ổn.


Hai ngày sau, tôi đã có thể xuống giường đi lại.

Nói chung là vẫn nguyên đai nguyên kiện, chưa thành ma.

Chuyến bay hôm đó, viên cơ phó còn lại kịp tỉnh, phối hợp với hệ thống lái tự động để thực hiện cú kéo cao ngoạn mục, cứu cả máy bay vào phút chót.

Kết quả, tôi không chết.

Một kỳ tích hiếm có.

Nhưng não tôi thì có chút di chứng.

Tôi hay quên mình vừa nói gì, có lúc lại vô thức tua đi tua lại một chuyện đến phát chán.

Giống như bây giờ—

“Thực ra tôi có mua quà cho mọi người, nhưng giờ chẳng biết nó ở đâu rồi.”

Phỉ Xí đang cắt táo, động tác hơi khựng lại.

Tôi lập tức ngộ ra—

Chắc chắn tôi đã nói câu này rồi.

Hắn không vạch trần, chỉ gật đầu cái rụp, ra vẻ mới nghe lần đầu:

“Không sao cả. Không quan trọng. Người bình an là tốt rồi.”

Tôi há miệng, cẩn thận cắn một miếng táo.

Sau đó, ngập ngừng một lúc, tôi nhỏ giọng hỏi:

“Lễ đính hôn… có phải…”

Hắn gật đầu.

“Ừ. Hoãn rồi.”

Là hoãn, chứ không phải hủy.

Tôi nhai miếng táo ngọt thanh, lặng lẽ nói xin lỗi:

“…Xin lỗi… là tại em.”

Hắn nhíu mày, tiện tay nhét thêm miếng táo vào mồm tôi.

“Bớt nói linh tinh, há mồm ra.”

Suốt mấy ngày nay, Phỉ Xí dịu dàng đến mức lạ thường.

Dịu dàng đến mức khiến tôi hơi hoảng.

Bây giờ đột nhiên bị hắn phũ một câu như thế, tôi lại thấy… dễ chịu hơn hẳn.

Ồ… nhưng mà, trên giường, hắn cũng rất dịu dàng đấy.

Tôi vừa nhai táo, vừa âm thầm hồi tưởng lại mấy chuyện xảy ra trong phòng khách sạn đêm đó.

“Mặt sao đỏ thế? Nhiệt độ trong phòng cao quá à?”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay áp lên trán tôi kiểm tra.

Tôi lại không nhịn được mà nhớ đến đêm mất điện hôm ấy.

Chắc mặt tôi đỏ còn hơn gấc.

“Tôi gọi y tá vào đo nhiệt độ cho em.”

Nhìn hắn rút điện thoại ra, tôi bỗng sực nhớ một chuyện vô cùng quan trọng.

“Phỉ Xí, điện thoại em đâu rồi?”


“Vẫn để trong túi hồ sơ, chắc hết pin rồi.”

Hắn cắm sạc, nhưng màn hình vẫn tối đen như tiền đồ của tôi lúc này.

“Hỏng rồi à? Để tôi mua cái mới cho em.”

Không phải vấn đề ở cái điện thoại.

Tôi chỉ muốn biết—

Ba cái tin nhắn thoại tôi gửi đi, rốt cuộc có gửi được không?!

Lúc đó, tôi đang bắt wifi trên máy bay, nhưng ai mà biết mạng có ổn định hay không?

Thật ra bây giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng còn tiếc nuối gì nữa.

Dù những khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để tôi thấy mãn nguyện.

Tôi thậm chí có thể bình thản mà chúc phúc cho hắn và vợ chưa cưới của hắn.

Miễn là… hắn chưa kịp nghe ba cái tin nhắn đó.

“Phỉ Xí, cái đó…”

Lời vừa đến miệng, tôi nghẹn lại.

Tôi có linh cảm, nếu mở miệng nói ra, đấy sẽ là một chiếc hộp Pandora không thể đóng lại.

Tôi hiểu quá rõ tâm lý ngày trước của Phỉ Xí—

Sợ càng nói nhiều càng sai nhiều, thế nên chỉ dám quanh quẩn trong cái ranh giới an toàn của một người bạn.

Tôi đổi giọng:

“Cái đó… đối phương thế nào?”

Dũng cảm thì tôi có, nhưng chưa đủ dũng cảm đến cùng.

“Ai?”

Hắn hỏi xong thì như bừng tỉnh.

“À… cũng tốt, là đối tác làm ăn của gia đình tôi.”

Tôi do dự rất lâu, rồi gom hết can đảm hỏi:

“Tốt… là tốt về mặt tình cảm sao?”

Hắn trả lời tỉnh bơ:

“Là điều kiện tốt. Vừa hay hai bên có một dự án hợp tác sâu, cần một mối quan hệ bền vững để củng cố.”

Hóa ra là hôn nhân thương mại.

Ba anh em nhà họ Phỉ, kẻ phóng túng, ngang ngạnh nhất—

Cuối cùng lại là người ngoan ngoãn nhất.

Tôi không tin chỉ trong sáu tháng mà Phỉ Xí có thể thực sự thay đổi tình cảm của mình.

Sự thỏa hiệp này, rất có thể là vì tôi đã gần như cắt đứt hoàn toàn liên lạc với hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi khó chịu kinh khủng.

“Phải hợp tác bao lâu?”

“Dự án dài hạn.”

Càng khó chịu hơn.

Nói trắng ra, là trong lúc tuyệt vọng, hắn tự đem mình đi “bán”.

Tôi co người vào trong chăn, thu mình như một con rùa.

“Em hơi buồn ngủ rồi.”


Tôi hoàn toàn không ngủ được.

Cứ nhắm mắt lại là mặt ông Phỉ Xí lại hiện lên, rõ nét như màn hình 4K.

Tôi bò dậy, lết từng bước ra quầy y tá.

“Chị ơi, em uống chút rượu được không?”

Cô y tá trừng mắt như sắp tống tôi vào viện tâm thần:

“Cô muốn tôi viết kiểm điểm thì cứ nói thẳng.”

Ồ… Hóa ra chỉ là viết kiểm điểm thôi à?

“Vậy thì chị có thể bắt đầu viết rồi.”

Tôi còn chưa kịp rẽ sang cửa hàng tiện lợi, đã bị cô ấy lôi cổ lại.

“Làm ơn, an phận một chút được không?”

Tôi nhún vai:

“Thì để em viết hộ cho, chả sao cả.”

Dù gì thì tôi cũng có kinh nghiệm đầy mình, hồi trước tất cả các bản kiểm điểm của ông anh Phỉ An đều do tôi chắp bút.

Cô y tá thở dài, trông như muốn đập đầu vào tường:

“Nếu VIP như cậu có chuyện gì, tôi mất việc đấy.”

Thôi được rồi.

Không thể làm khó người ta.

Tôi lững thững quay về phòng, nhưng vẫn không dám ngủ.

Không được uống rượu?

Vậy thì tìm cách khác để tự làm tê liệt thần kinh vậy.


Tựa trán vào tường phòng tắm, tôi cố gắng nhớ lại đêm đó với Phỉ Xí.

Thực ra… hắn biểu hiện rất tệ.

Hai tay lóng nga lóng ngóng, chẳng khác nào thanh niên mới lần đầu ra trận, hoàn toàn dựa vào bản năng mà làm.

Bản năng…

Mẹ nó.

Một đêm bảy lần…

Tôi không thể quên được.

Từng chi tiết một, rõ mồn một.

… Thôi chết.

Vừa định đứng thẳng dậy, chân tôi bỗng mềm nhũn, cả người mất kiểm soát đổ sang một bên.

Phản xạ đầu tiên của tôi không phải là tự cứu mình, mà là—

Cô y tá nhỏ ơi, em xin lỗi. Lần này có khi em đi thật rồi.

Sống sót sau tai nạn máy bay, cuối cùng lại chết vì trượt chân lúc đi vệ sinh.

Chắc chắn sẽ bị liệt vào danh sách những cái chết lãng nhách nhất thế giới.

Nhưng tôi lại không chết.

Có người giữ chặt lấy tôi.

Cánh tay rắn chắc.

Lồng ngực vững chãi.

Cả phòng tắm chỉ còn lại hai tiếng thở khẽ.

Lúng túng.

Lúng túng đến muốn độn thổ.

Thực ra tôi có thể giải thích.

Nhưng mà…

“Phỉ Xí, anh… buông ra!”

Tôi giãy giụa, nhưng hắn lại càng siết chặt.

Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, giọng hắn trầm thấp, không vui lắm:

“Em muốn sao?”

Ngứa quá.

Tai tôi sắp chịu không nổi rồi.

Càng chết dở hơn là hình như tôi lại có phản ứng.

Nhưng hắn vẫn còn ở đây! Không thể động đậy!

Ngứa.

Ngứa chết mất.

Hắn làm tổng tài lâu quá, nói mấy lời tục tĩu cũng trôi chảy như đang thuyết trình dự án.

Phỉ Xí khẽ cười, nâng tôi đứng thẳng dậy, sau đó…

Ép tôi vào tường.

“Tách”—

Đèn tắt.

Thế giới chìm vào bóng tối.

Giọng hắn khàn đi, từ tính như tăng gấp đôi.

“Em thực sự biết khai phá không?”

Nghe cái câu này, có vẻ hắn định đích thân giúp tôi cày ruộng.

Cày từ đất hoang thành đất mềm, đào rãnh dẫn nước, làm cho bùn đất đủ ẩm để… cắm cây xuống.

Tôi hơi choáng, cảm giác cả người như đang lơ lửng trên mây.

Phải nói gì đó.

“Cái đó… đối phương thế nào?”

Động tác của Phỉ Xí khựng lại.

Tôi bỗng giật mình—

Câu này tôi hỏi rồi!

“Không phải… ý tôi là, điện thoại của em đâu rồi?”

Hắn khẽ thở dốc một tiếng, giọng trầm trầm:

“Mua cái mới cho em rồi, để trên tủ.”

“Ồ, ồ.”

Cũng không phải.

Tôi không định hỏi cái này.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi ngước lên nhìn hắn.

“Phỉ Xí, tại sao lần này anh lại muốn làm?”

“Lần trước, anh từ chối em.”

“Anh để em lại khách sạn một mình.”

“Em rất buồn.”

“Tách”—

Đèn sáng trở lại.

Ánh sáng vàng ấm áp bao phủ, gương mặt Phỉ Xí hoàn toàn phơi bày trước mắt tôi.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm.

Chậm rãi, hắn hỏi:

“Lâm Dĩ Gia, người đang đứng trước mặt em bây giờ là ai?”

Hắn dừng lại đúng một nhịp quan trọng.

Tôi vô thức rúc vào lòng hắn, thì thầm:

“Là anh.”

Hắn cười nhẹ, vươn tay nâng cằm tôi lên.

“Tôi là ai?”

“… Phỉ Xí.”

“Ừ. Là anh.”

Hắn vùi mặt vào hõm cổ tôi, siết chặt vòng tay.

Chúng tôi không có một chỗ nào là không kề sát.

Không có một nơi nào là không nóng bỏng.

“Lúc đó, em không tỉnh táo, cũng không nhận ra anh. Anh không thể lợi dụng em.”

“Vậy sao…”

Tôi lẩm bẩm trong lòng.

Thật ra… là do tôi quá xấu hổ, không dám gọi tên hắn.

Nhưng bây giờ, mới thực sự là không tỉnh táo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.