Chu Công Tự Nguyện Sa Bẫy

Chương 6



14.

Khi tôi đến trại tâm thần gặp Nhan Ninh, bà ta vẫn ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ như một quý bà bước ra từ hội trà chiều.

Chỉ có ánh mắt là nhìn tôi như muốn rút gân lột da.

“Lâu ngày không gặp, trông bà vẫn… khá ổn đấy.” Tôi cười rạng rỡ.

Nhan Ninh siết chặt tay, hừ lạnh: “Đừng vội đắc ý. Kiến Tuyển nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài.”

Nhìn bộ dạng đầy niềm tin của bà ta, tôi gật gù tỏ vẻ đồng cảm:

“Đúng đúng, bà là bạch nguyệt quang của ông ấy mà, là người phụ nữ mà ông ấy yêu nhất. Câu này, con gái bà cũng từng nói.”

“Tất nhiên, rồi cũng bị vả mặt thôi.”

Nhan Ninh lập tức tái mặt. “Niệm An! Mày đã làm gì con bé?!”

Nghe đến con gái mình, cuối cùng bà ta cũng vứt bỏ khí chất quý bà mà bật mode mẹ hổ.

Tôi thong thả ngồi xuống, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

“Không phải tôi làm gì cô ta.”

“Mà là người đàn ông yêu bà nhất, đang lên kế hoạch gả cô ta cho ông Vương.”

Nhan Ninh thoáng sững lại. Dĩ nhiên bà ta biết ông Vương là ai. Vì đó chính là nhân vật mà năm xưa bà ta từng muốn đẩy tôi vào tay.

Sắc mặt bà ta lập tức chuyển sang bảng màu tro tàn.

“Không thể nào… Kiến Tuyển rất thương Niệm An…” Giọng bà ta run rẩy.

Tôi lướt điện thoại, đưa ra bức ảnh Thẩm Niệm An mặt mày bầm dập.

“Ừ, thương ghê lắm.”

Nhan Ninh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đồng tử co rút.

“Sao… sao lại ra nông nỗi này?! Không phải là mày đánh nó chứ?!”

Tôi chống cằm, bĩu môi.

“Bà mắc bệnh hoang tưởng à? Bà nghĩ tôi rảnh đến mức đi đánh con gái bà chắc?”

Nói rồi, tôi rút từ túi ra một xấp ảnh, nhẹ nhàng đẩy về phía bà ta.

“Thôi, không nói vòng vo nữa. Bà nhìn kỹ đi.”

Bên trong là ảnh chụp Thẩm Kiến Tuyển với một cậu thanh niên trẻ tuổi. Đường nét khuôn mặt hai người có vài phần giống nhau.

Nhan Ninh bắt đầu run rẩy. “Không lẽ…?”

Tôi gật đầu xác nhận.

“Mẹ nó mất vì khó sinh. Nghe bảo… từng là bạn học cũ của Thẩm Kiến Tuyển.”

Bà ta đưa tay đón lấy bức ảnh tiếp theo tôi vừa đặt xuống bàn.

Và rồi—

Bà ta chết lặng.

Gương mặt trong ảnh… giống hệt bà ta.

Không, phải nói đúng hơn…

Nhan Ninh chính là bản sao của người phụ nữ đó.

Tôi cười nhạt, khoanh tay tựa vào ghế, giọng điệu chậm rãi:

“Giờ bà đã biết ai mới là bạch nguyệt quang thật sự chưa?”

“Ai mới là kẻ thay thế?”

Bà ta không nói, chỉ nhìn tôi, ánh mắt dại đi như thể vừa bị tát thẳng vào mặt bằng sự thật.

Tôi thong thả tiếp tục, như đang kể một câu chuyện cổ tích nhưng phiên bản… dark hơn một chút:

“Năm xưa, Thẩm Kiến Tuyển và bạch nguyệt quang thật sự yêu nhau nhưng bị chia cắt.”

“Vì tiền, ông ta chọn cưới mẹ tôi.”

“Nhưng yêu sâu đậm quá, không quên được, thế là tìm đến bà—một phiên bản copy hoàn hảo.”

“Sau đó, bà mang thai Niệm An.”

“Và ngay lúc đó, ông ta cũng gặp lại bạch nguyệt quang của mình, rồi có thêm một đứa con trai.”

“Đáng tiếc, bạch nguyệt quang thật sự lại qua đời.”

Tôi nhún vai, giọng điệu nhẹ như mây bay:

“Vậy là, để bảo đảm cho tương lai thằng bé, ông ta bắt đầu lên kế hoạch.”

“Đầu tiên, lợi dụng bà để chiếm cổ phần từ mẹ tôi.”

“Sau đó, để bà giúp ông ta điều hành công ty.”

“Rồi khi Niệm An lớn lên, ông ta sẽ vứt bà qua một bên.”

“Tiếp đến, gả Niệm An cho một gia đình giàu có để đổi lấy tài nguyên.”

“Cuối cùng, chờ thời cơ thích hợp, đón con trai ruột của mình về, để nó đường hoàng thừa kế cả tập đoàn Thẩm thị.”

Từng câu, từng chữ của tôi như một mũi dao cứa vào lòng tự trọng của Nhan Ninh.

Tôi lấy điện thoại, bật đoạn ghi âm từ thư phòng của Thẩm Kiến Tuyển:

“Hy Hy, anh đã chăm sóc con trai chúng ta rất tốt…”
“Mọi thứ anh có, đều sẽ là của nó…”
“Nhan Ninh hôm nay bị đưa vào trại tâm thần rồi. Định vài năm nữa mới xử lý bà ta, ai ngờ kế hoạch phải đẩy nhanh.”
“Nhưng cũng tốt, bà ta giờ chẳng còn giá trị gì nữa.”
“Anh vốn định gả Thẩm Giản đi trước, nhưng nó có quan hệ với Chu Ngộ An, nên đổi kế hoạch, để Thẩm Niệm An đính hôn trước.”
“Chỉ cần xong thương vụ với ông Vương, con trai chúng ta sẽ không phải lo lắng điều gì nữa.”
“Hy Hy à, sao em lại ra đi ngay khi anh vừa tìm lại em chứ?”
“Em không biết đâu, mỗi ngày nhìn mặt Nhan Ninh—một kẻ thay thế rẻ tiền—anh ghê tởm đến mức nào.”

Bản ghi âm kết thúc.

Nhan Ninh sững sờ, như một bức tượng vừa bị đóng băng.

Một giây sau—

Bà ta bật cười.

Tiếng cười ban đầu khẽ khàng, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng vang vọng khắp phòng.

Bà ta cười như thể muốn cười rách cả vết sẹo trên mặt.

“Thẩm Giản, cô thắng rồi! Ha ha ha!”

“Cô có vui không? Đắc ý không?”

Tôi lười biếng ngả lưng vào ghế, giọng điệu nhàn nhạt:

“Tôi có gì mà phải vui? Người vui nhất không phải nên là Thẩm Kiến Tuyển và con trai ông ta sao?”

Nhan Ninh bỗng nhiên im lặng.

Bà ta không khóc, không cười nữa, chỉ ngồi đờ đẫn, thì thào những lời vô nghĩa.

Tôi nhún vai, đứng dậy rời đi.

Quân cờ đã hạ xuống.


Chiếc xe của Chu Ngộ An đỗ ngay trước cổng.

Vừa chui vào xe, anh ta đã ngả đầu lên vai tôi, giọng nũng nịu như một chú mèo lười:

“Sao mà đi lâu thế? Nói chuyện với bà ta còn nhiều hơn nói với anh nữa. Anh đói sắp ngất rồi đây này.”

Tôi xoa nhẹ mái tóc mềm của anh ta, giọng đầy áy náy:

“Tại tôi không để ý thời gian. Chúng ta đi ăn nhé, anh muốn ăn gì?”

Chu Ngộ An hừ hừ, trông có vẻ tủi thân:

“Muốn ăn đồ em nấu.”

“Được rồi, nghe anh hết.”

Tôi hiếm khi cười thoải mái như vậy.

Khi về đến biệt thự riêng của Chu Ngộ An, anh ta gần như hóa thành cái bóng của tôi, bám sát không rời.

Tôi ngừng tay đang đánh trứng, nhìn anh ta đầy bất lực:

“Anh ra xem TV đi?”

“Không muốn!”

“Vậy đi chơi game một lúc?”

“Không!”

“Thế anh—”

“Anh không muốn làm gì hết, chỉ muốn nhìn em!”

Tôi thở dài, đầu hàng vô điều kiện:

“Được rồi, cứ ở đây mà nhìn đi.”

Sau đó tiếp tục đánh trứng, cố gắng phớt lờ ánh mắt nóng rực bên cạnh.

Trông chẳng khác nào một chú chó lớn đang chờ được cho ăn.

Chu Ngộ An thấy tôi im lặng, chủ động tìm chủ đề:

“Sao? Sau khi em nói hết mọi chuyện với Nhan Ninh, bà ta phản ứng thế nào?”

Tôi vừa đổ dầu vào chảo, vừa đáp:

“Vừa cười vừa khóc.”

Nhớ lại bộ dạng cuối cùng của Nhan Ninh, ánh mắt tôi thoáng trầm xuống.

“Vậy có cần anh ra mặt, nhờ người thả bà ta ra không?”

Chu Ngộ An nhìn chằm chằm vào động tác của tôi, như thể sợ tôi chiên trứng không đạt chuẩn Michelin.

Tôi lắc đầu, rót trứng vào chảo:

“Không cần. Chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện sau này.”

“Nhan Ninh tự khắc sẽ được thả ra.”

“Chắc chắn thế?”

Chu Ngộ An cười nhạt, ánh mắt đầy hứng thú.

Tôi nhướng mày, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết:

“Ừ.”

“Thẩm Kiến Tuyển trong vài ngày tới sẽ tìm cách đón bà ta ra.”

“Thẩm Niệm An và ông Vương đổ bể, công ty chắc chắn cần một kế hoạch mới.”

“Ông ta không có khả năng xoay chuyển tình thế, nên nhất định sẽ tìm Nhan Ninh giúp đỡ.”

Tôi xoay chảo, giọng bình tĩnh như đang bàn về thực đơn bữa tối.

Chu Ngộ An nhìn tôi bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, trông vừa tủi thân vừa như bị lừa gạt tình cảm:

“Đừng nói với anh là em đã tính trước hết mọi chuyện ngay khi đồng ý cứu Thẩm Niệm An nhé?”

Tôi bật cười:

“Đúng là tôi đã tính trước.”

“Nhưng cũng vì cô ta nói anh gặp nguy hiểm nữa. Cả hai lý do đều có.”

Chu Ngộ An vẫn không vui lắm, cứ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt rõ ràng viết mấy chữ: Không tin, không tin, không tin!

Tôi nháy mắt:

“Lát nữa làm món tráng miệng cho anh nhé?”

Anh ta lập tức bật dậy như có công tắc:

“Anh muốn vị dâu tây!”

Tôi khẽ cong môi.

Đúng là một tên đại ngốc dễ dỗ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.