Mệnh Định Nan Vi

Chương 8



Nhưng ngày hôm sau, có kẻ hành động nhanh hơn Ôn Quân.

Cố Thần, người từng là thế gia công tử, nay lưu lạc đến đây do gia tộc vướng vào án tham ô, là đồng liêu của Ôn Quân trong thư phòng phủ nha.

Hắn ta bất ngờ đứng giữa đại sảnh, lớn tiếng chỉ trích:

“Chu Văn Toàn tư thông với người Kim, lén lút đưa nữ nhi và ấu nữ Đại Dận sang đất giặc!”

Chu Văn Toàn giận dữ quát lớn:

“Hồ ngôn loạn ngữ! Bản quan chưa từng làm chuyện như vậy!”

Cố Thần không chịu nhượng bộ, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận:

“Ta tận mắt thấy người Kim ra vào trong phủ! Không chỉ một mình ta, ngay cả Ôn Quân cũng đã nhìn thấy!”

Hắn quay sang, gấp giọng thúc giục:

“Ôn Quân, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau nói đi! Duệ Vương đã ở đây, ngài ấy nhất định sẽ tra rõ chuyện này!”

Nhưng Ôn Quân mím chặt môi, hồi lâu không nói một lời.

Cuối cùng, chàng dập đầu xuống nền đất lạnh, giọng trầm thấp:

“Nô tài không nhìn thấy gì cả.”

Cố Thần đang cơn kích động, nào hay trên đài cao, giữa yến tiệc linh đình, kẻ được quần thần vây quanh, nâng chén đối ẩm, nghe ca ngợi hát… chỉ có một mình Chu Văn Toàn.

Duệ Vương chưa tới.

Vì tuyết lớn làm chậm hành trình, ngài ấy phải đến nửa đêm mới đặt chân đến Ninh Cổ Tháp.

Mà lời của Cố Thần lại vô tình nhắc nhở Chu Văn Toàn, hắn lập tức sai người lục soát thư phòng.

Quả nhiên, thư phòng có dấu vết bị động chạm.

Trong đó, hai phong mật thư đã biến mất.

Sắc mặt Chu Văn Toàn lập tức trầm xuống.

Hai phong mật thư đó vô cùng quan trọng, hắn không chút do dự lấy cớ trộm cắp, hạ lệnh đem toàn bộ những kẻ có thể ra vào thư phòng giam vào ngục.

Mà ngày hôm ấy, Ôn Quân vốn định mang theo phong thư viết đầy chứng cứ tội ác của Chu Văn Toàn, đợi Duệ Vương đến rồi dâng lên.

Nhưng trong cơn nguy cấp, chàng không kịp do dự.

Chàng ném phong thư đi, nuốt trọn tờ giấy kia.

Ngay sau đó, chàng bị lột bỏ y phục, khoác lên người bộ áo tù phong phanh, rồi bị áp giải vào ngục tối.

Ta không ngờ, giữa đường lại bất thình lình xuất hiện một Cố Thần.

Kế hoạch của ta và Ôn Quân bị hắn làm rối tung, như một bàn cờ đang bày thế đẹp bỗng dưng bị hất đổ.

Đêm đó, Duệ Vương không được đưa đến phủ nha tạm trú như dự định.

Chu Văn Toàn trực tiếp hộ tống ngài ra tiền tuyến.

Ta thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của ngài.

Tựa hồ như bị chuyện của Cố Thần kinh động, lúc này phủ nha quản lý nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.

Chỉ những kẻ phụng mệnh Chu Văn Toàn mới có thể ra vào.

Mà Ôn Quân, mãi vẫn chưa được thả.

Ta dò la khắp nơi, nghe nói tất cả những ai từng làm việc trong thư phòng đều bị tra tấn thảm khốc.

Ra vào thư phòng càng nhiều, đòn roi càng nặng.

Trước kia, Chu Văn Toàn từng rất coi trọng Ôn Quân, vậy mà giờ đây, mọi nghi ngờ đều dồn hết lên người chàng.

Chàng là kẻ bị hành hạ tàn nhẫn nhất.

Ta không thể khoanh tay đứng nhìn, đành viện cớ mang cơm, tìm cách vào ngục một chuyến.

Dưới ánh đèn lờ mờ nơi cửa ngục, ta khẩn cầu người gác cửa thật lâu.

Hắn khó xử nhìn ta, giọng trầm xuống:

“Cô nương, chẳng phải ta cố ý làm khó, mà là tướng quân đã hạ lệnh, tuyệt đối không cho phép kẻ không phận sự ra vào.”

Ta lo lắng đến rơi nước mắt, hết lời khẩn thiết cầu xin.

Hắn nhìn ta chằm chằm, trong mắt thoáng qua chút không đành lòng, rồi quay đầu đi chỗ khác:

“Trước đây, ta từng phạm lỗi, suýt nữa mất mạng. Là Ôn Quân đứng ra cầu xin cho ta.”

Một hồi im lặng nặng nề.

Cuối cùng, hắn thở dài, cắn răng thấp giọng:

“Thôi được… Coi như ta chưa thấy gì. Cô vào đi… tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.”

Bốn chữ “đoạn đường cuối cùng” khiến ta rùng mình, sống lưng lạnh toát.

Ngục thất này dựng trên mặt đất, bốn bề trống trải, gió lùa không ngớt.

Trời băng đất tuyết, phạm nhân khoác lớp tù y mỏng manh, toàn thân phủ đầy tuyết trắng, tựa như một bức tượng băng cô độc giữa nhân gian.

Cố Thần đã bỏ mạng, Ôn Quân bị giam sâu trong tận cùng lao ngục.

Chàng gầy guộc, sắc mặt trắng bệch như tuyết, trên người chi chít vết máu khô.

Một cơn gió rét buốt tràn vào, chàng bất giác rùng mình, ho khan không dứt.

Cảnh tượng này, giống hệt như ta đã tiên liệu từ trước.

Ta chợt hoảng hốt.

Vì cớ gì, ta đã xoay chuyển vận mệnh của bao người, nhưng đến cùng vẫn không thể đổi thay số mệnh của chàng?

Nhìn thấy ta, chàng gắng gượng nở nụ cười ôn hòa:

“A Hà, nàng đến rồi.”

Ta khẽ gật đầu:

“Ừm, ta đến rồi.”

Cách một lớp song sắt lạnh lẽo, ta đứng đối diện chàng, vươn tay phủi đi những bông tuyết vương trên áo chàng.

“Chịu khổ nhiều rồi phải không?”

Chàng nhẹ lắc đầu, vết thương chưa liền da lại rỉ máu:

“Chu Văn Toàn tính tình hung bạo, ta sớm đã đoán trước ngày này.”

“Thư phòng mất đi không ít đồ, còn có cả sổ sách quan trọng. Những kẻ khác đều theo hắn ta đã lâu, chỉ có ta là người đến giữa chừng, đương nhiên hắn ta hoài nghi ta nhất.”

Chàng dừng một chút, ánh mắt đục ngầu bỗng lóe lên một tia sáng:

“A Hà, chứng cứ tội ác của hắn, ta đã viết hai bản. Một bản ta đã nuốt xuống, một bản còn lại cất ở chỗ mẫu thân.”

“Ta chỉ mong, đừng để ngoại địch xâm nhập bờ cõi.”

Tim ta khẽ run, đầu óc trống rỗng, vô thức gật đầu, nhẹ giọng hứa hẹn:

“Ta biết, ta nhất định sẽ giúp chàng thực hiện tâm nguyện.”

Ôn Quân lặng nhìn ta, ta cũng lặng nhìn chàng.

Tuyết rơi mỗi lúc một dày, bao phủ lấy đôi vai hao gầy của chàng, trắng xóa cả mái tóc.

Một lúc sau, cơn ho của chàng lại kéo đến, từng ngụm máu đỏ sẫm loang lổ trên nền tuyết trắng.

Giọng chàng khàn đi, nhẹ bẫng như cơn gió thoảng:

“A Hà, ta e rằng không trụ được thêm mấy ngày nữa.”

“Ta sắp hết thọ số rồi. Xin lỗi, ta đã thất hứa, không thể cưới nàng.”

Tuyết hoa vương trên tóc, rơi đầy trên đôi mày kiếm của chàng, trông như thể hai ta cùng nhau bạc đầu.

Ta bỗng khẽ cười, dịu dàng cất lời:

“Ôn Quân, hay là chúng ta thành thân đi?”

Chàng sững sờ:

“Hả?”

Ta nhìn chàng, lặp lại từng chữ:

“Chúng ta thành thân đi, ngay bây giờ.”

Tù bào trên người chàng vốn trắng tinh, nhưng nay đã bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng.

Trùng hợp thay, hôm nay ta cũng khoác một thân y phục đỏ thẫm.

Giữa trời tuyết bay lả tả, cách một lớp song sắt lạnh lẽo, ta và Ôn Quân cúi đầu bái lạy.

Cao đường không ở đây, vậy thì——

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.

Y phục đỏ mang điềm lành, cứ vậy coi như đại lễ thành toàn.

Ta nhẹ giọng cất lời:

“Ôn Quân, ta thật lòng thích chàng, muốn cùng chàng đi đến tương lai. Chàng cố gắng chống đỡ thêm một chút nữa, được không?”

Bàn tay chàng lạnh như băng, khẽ đặt lên lòng bàn tay ta. Trong ánh mắt phủ đầy mỏi mệt, chàng mỉm cười đáp:

“Được, A Hà, ta sẽ cố gắng chống đỡ thêm một chút nữa.”

Nhưng ta biết, thân thể chàng sớm đã chịu đựng đến cực hạn. Vết thương chồng chất, máu chảy khắp người, dẫu có kiên trì thế nào, e rằng cũng không cầm cự được bao lâu nữa.

Trước khi rời đi, ta để lại cho Ôn Quân mấy tờ giấy viết thư.

“Nếu buồn chán, cứ lấy ra giết thời gian.”

Chàng nhận lấy giấy, chăm chú nhìn theo bóng lưng ta, giọng nói khẽ khàng mà trầm ổn:

“A Hà, nhất định phải bảo trọng.”

Duệ Vương không đến phủ nha, ta chẳng còn cách nào khác, chỉ đành liều mình xông ra ngoài, đem chứng cứ trao tận tay ngài ấy.

Nhìn thấy Duệ Vương khích lệ sĩ khí xong liền lên đường hồi kinh, lòng ta nóng như lửa đốt, lập tức tìm đến phu nhân.

Bà đưa cho ta chứng cứ Ôn Quân đã chuẩn bị sẵn, bỗng nhiên cất giọng hỏi:

“Cẩn Hà, con biết cưỡi ngựa không?”

Ta khẽ gật đầu:

“Biết, nương từng dạy con.”

Phu nhân hài lòng gật đầu, ánh mắt trầm tư, thấp giọng căn dặn:

“Phủ nha hiện tại canh phòng nghiêm ngặt, con tùy tiện xông ra chỉ e không toàn mạng.”

Dứt lời, bà xoay người soi gương, chậm rãi chải tóc, vấn cao búi tóc lên đỉnh đầu.

Dáng vẻ lúc này của phu nhân, vô cùng quen thuộc.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.