Mệnh Định Nan Vi

Chương 9



“Phu nhân, người…”

“Cẩn Hà, lát nữa phủ nha sẽ đại loạn. Con nhân lúc hỗn loạn mau chóng rời đi. Đội ngũ của Duệ Vương sắp ra khỏi Ninh Cổ Tháp rồi, men theo đường nhỏ phía đông, hẳn là có thể đuổi kịp.”

Không đợi ta nói hết câu, phu nhân đã lấy một phong thư trống, xoay người định đi.

“Phu nhân, để con dẫn bọn họ đi!” Ta biết bà muốn làm gì, vội vàng đưa tay ngăn lại.

Phu nhân lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt hiền từ, bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng vuốt lên đầu ta.

“Cẩn Hà, con còn trẻ, để ta đi.”

Không đợi ta phản ứng, bà ấy đã gạt tay ta ra, sải bước đến chuồng ngựa, dắt ra một con ngựa cao lớn, nhanh chóng rời khỏi phủ.

Thị vệ canh cổng lập tức tiến lên, muốn kiểm tra lệnh bài xuất nhập. Phu nhân ung dung lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài.

Nhưng bà ấy làm gì có lệnh bài thật?

Phu nhân am hiểu nghề mộc, tấm lệnh bài này là do bà ấy tự tay khắc ra.

Thị vệ đang cúi đầu kiểm tra, bà đột nhiên vung roi quất mạnh, giục ngựa lao ra ngoài như tên rời dây cung!

Cùng lúc đó, mép phong thư giấu trong ngực bà khẽ lộ ra.

Bóng áo bà phất phơ trong gió tuyết, vó ngựa tung bay, phía sau một đám binh lính lập tức rút đao truy đuổi, quả nhiên náo động khắp phủ nha.

Bóng lưng phu nhân thật gầy yếu, nhưng lại kiên cường đến lạ.

Bà dùng chính mình để thu hút binh lính, mở ra một con đường sống cho ta.

Ta biết rõ, bà sẽ phải đối diện với kết cục như thế nào.

Ta đã sớm nhìn thấy trước—

Phía sau bà, binh lính đuổi đến ngày một đông.

Chúng sẽ giương cung, bắn tên về phía bà.

Những mũi tên lạnh lẽo xuyên thấu thân thể bà, đem bà biến thành một cái sàng đầy lỗ thủng.

Bà sẽ ngã ngựa.

Ngựa hí vang, vó sắt giẫm qua thân thể bà, nghiền nát máu thịt.

Ta biết tất cả những điều này, nhưng lại không thể làm gì được.

Thậm chí, ta không thể tận mắt chứng kiến giây phút cuối cùng của bà.

Ta chỉ có thể nắm chặt dây cương, thúc ngựa phi nhanh, băng qua con đường nhỏ phía đông, đuổi theo đoàn xe của Duệ Vương.

Gió rét gào thét bên tai, tuyết bay mịt mù trước mắt, nhưng ta không dám chậm trễ.

Mãi đến khi nhìn thấy đội xe của Duệ Vương, ta mới dám thở phào một hơi, dốc toàn bộ sức lực cuối cùng, dâng phong thư quan trọng này lên.

“Chu Văn Toàn phản quốc thông địch, chứng cứ đều ở đây, xin Vương gia minh xét!”

Lời vừa dứt, mắt ta tối sầm, cả người ngã xuống.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy tuyết rơi.

Tuyết lạnh rơi vào mắt ta, từng đốm trắng xóa phủ kín tầm nhìn.

Xuyên qua lớp tuyết dày đặc ấy, ta tựa hồ trông thấy bóng dáng của phu nhân và Ôn Quân.

Họ đang đứng trong tuyết, dịu dàng vẫy tay từ biệt ta.

Phu nhân, đã vĩnh viễn rời khỏi nhân thế trong trận tuyết này.

Ôn Quân… cũng vậy.


Chủ soái Đông Bắc bị thay, Chu Văn Toàn sa lưới, Hoàng thượng hạ chỉ tra xét nghiêm minh.

Ta trở về phủ nha, trên mặt Ôn Quân đã phủ một tấm vải trắng, thi cốt của phu nhân cũng được đưa về.

Họ đã dùng sinh mệnh để bảo hộ bình yên cho mảnh đất này, dân chúng tự giác quỳ trước linh cữu, cúi đầu tiễn biệt.

Nghe nói, trước khi lâm chung, Ôn Quân để lại một phong huyết thư.

Người gác cổng trao lại phong thư ấy cho ta.

Khi xưa ta có thể nhìn thấu vận mệnh của Ôn Quân, lại chưa từng thấy nội dung bức thư này.

Giờ đây, ta rốt cuộc cũng có thể mở ra.

Chàng viết:

“A Hà, thê tử của ta.”

“Thuở nhỏ ta theo tiên sinh đọc sách, mỗi khi đọc đến ‘Hoành Cừ Tứ Cú’, trong lòng luôn sục sôi nhiệt huyết.”

“Ta liền lập chí: Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh nhân kế thừa tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình.”

“Hôm nay ta dùng tính mạng để thực hiện lời thề ấy. Suốt đời chưa từng phụ quốc, chỉ phụ A Hà.”

“Mong A Hà thứ lỗi, cũng mong A Hà đời này được…”

Nét chữ dần trở nên nguệch ngoạc, đến đây bỗng dưng dừng lại.

Chàng chưa kịp viết xong câu cuối, huyết thư vẫn còn dang dở, mà người đã vĩnh viễn rời xa.

Ta lặng lẽ quỳ trước linh cữu của chàng và phu nhân, rất lâu không rời.

Ngày ấy, ta cũng tận mắt trông thấy Chu Văn Toàn bị trói chặt, lôi ra pháp trường.

Dân chúng phẫn nộ, ào ào ném trứng thối, lá rau vào người hắn.

Hắn rốt cuộc cũng không thoát khỏi kết cục của chính mình—

Khoác trên thân bộ tù bào cũ nát, chịu cảnh vạn tiễn xuyên tâm, đời đời bị thế nhân phỉ nhổ.

Ta ngấn lệ, đưa tay về phía hư không, tựa như muốn chạm đến bóng hình của Ôn Quân và phu nhân.

Nhìn xem—

Biên cương phía Bắc, chiến hỏa đã lụi tàn.

Kẻ phản bội, rốt cuộc cũng gặp báo ứng.

Chỉ là ta không hiểu, vì sao vận mệnh của phu nhân và Ôn Quân, ta lại không thể thay đổi?

Mãi đến khi trở về kinh thành, ta mới dần hiểu ra…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.