Hệ Thống, Đá Nam Chính Ra Chuồng Gà!

Chương 6



Tên đầu trọc vừa bị cảnh sát bẻ quặt tay ra sau, nhưng vẫn cố ngoái đầu gào lên:

“Đại tiểu thư nhà họ Tần! Chính thằng nhãi này bày ra trò bắt cóc đấy! Mục đích của nó là lừa cô thương nó rồi độc chiếm gia sản! Đừng để nó dắt mũi!”

Trần Dương hoảng hốt quay sang tôi, định mở miệng giải thích.

Nhưng tôi chỉ đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt thản nhiên như thể mọi chuyện đã nằm gọn trong lòng bàn tay.

Hắn khựng lại, rồi bất ngờ bật cười, tiếng cười vang vọng khắp nhà máy bỏ hoang.

“Tần Yến Thư, cô đúng là cao tay.”

Tôi cúi xuống nhìn hắn, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt:

“Nếu không có anh, làm gì có màn ‘bắt ve sầu, ve sầu lại bị bọ ngựa vồ’ hôm nay.”

“Ngoài vụ bắt cóc này, còn mấy vụ làm ăn phi pháp khác nữa. Anh nên lo mà nghĩ xem giải thích thế nào với cảnh sát đi.”

Trước khi bị giải đi, Trần Dương nhìn tôi chằm chằm, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn:

“Cô đã từng thích tôi chưa? Dù chỉ một chút thôi?”

Tôi bật cười, giọng điệu đầy châm chọc:

“Câu hỏi này cũ rích rồi. Anh nghĩ mình là nam chính trong tiểu thuyết chắc?”

Nhìn hắn bị áp giải, tôi khẽ thở ra một hơi dài.

Tần Yến Thư, tôi đã thay cô báo thù rồi.

Nam chính vào tù, nhiệm vụ chinh phục thất bại.

Điều đó cũng có nghĩa là… tôi phải quay về thế giới cũ.

Cơ thể dần mất hết sức lực, ý thức cũng mơ hồ.

Lại phải về làm con nhân viên quèn, tiếp tục cuộc sống khốn khổ đây sao…

Tôi mở mắt ra lần nữa, thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

“Hệ thống, hệ thống, có ở đó không?”

Lần đầu tiên tôi mong được nghe cái giọng oang oang phiền phức kia đến vậy.

Hệ thống hào hứng đáp ngay: “Có chứ! Cô chỉ bị hạ đường huyết ngất đi thôi.”

Nó nói tiếp, giọng đầy phấn khích: “Tổ chức đã nghe theo đề xuất của cô, đổi cài đặt nhiệm vụ vào phút chót. Nhưng mà này, bọn họ cũng giận lắm đấy! Trừ của tôi mất tám trăm hạt đậu vàng. Nhưng nhờ cô làm quá xuất sắc, lại thưởng cho tôi thêm một nghìn hạt! Hehe.”

Tôi trợn mắt: “Đợi đến khi các người duyệt xong, chắc tôi đã ch.ết đi sống lại cả trăm lần rồi.”

Hệ thống cười hề hề: “Mà này, vì cô có ý kiến đóng góp giá trị, tổ chức quyết định thưởng thêm một đặc quyền: Cô có thể tùy ý chọn thời gian kết thúc nhiệm vụ.”

Tùy ý lựa chọn?

Nghĩa là tôi muốn ở đây bao lâu cũng được?

Tôi bật cười, cười như con lợn kêu.

Đúng là ba chuyện vui nhất đời: Thăng quan, phát tài, c.h.ế.t chồng!

Vì sao ư?

Vì chính tôi là người báo cảnh sát.

Bởi vì toàn bộ vụ bắt cóc này vốn là do Trần Dương tự biên tự diễn. Hắn thuê người dàn dựng một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, mục đích chính là để chiếm được lòng tin của tôi.

Tôi đã sớm biết Trần Dương không phải loại tốt đẹp gì.

Bằng chứng là số lần hắn viện cớ vào bệnh viện ngày càng nhiều. Nhìn là biết có vấn đề, thế là tôi âm thầm cho người điều tra.

Kết quả phát hiện ra, tên này từ lâu đã lén lút qua lại với nữ chính. Không chỉ thế, hắn còn bắt đầu khởi nghiệp.

Dù gì thì với số tiền một trăm triệu mỗi tháng tôi vứt cho, cộng thêm hào quang nam chính mà tác giả ban, chẳng mấy chốc hắn sẽ trở thành doanh nhân công nghệ trẻ triển vọng của Bắc Kinh.

Tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn vào trong, nơi cả đám đang cười nói vui vẻ như một gia đình, chỉ thấy buồn nôn.

Mới hôm qua còn ôm ấp tôi, hôm nay vừa đặt chân xuống giường bệnh đã vội vàng lao vào lòng nữ chính, vừa tiêu tiền tôi cho, vừa tận hưởng dịu dàng của cô ta.

Hệ thống thì vẫn còn hậm hực vì tôi không chịu làm theo nhiệm vụ:

“Cô hưởng thụ đủ rồi đấy nhỉ? Nếu không nhanh chóng chinh phục nam chính, hắn thực sự sẽ ở bên nữ chính đấy! Đến lúc đó, kết cục của cô thảm lắm!”

Tôi nhếch môi, giọng châm chọc:

“Thế sao phải chinh phục hắn? Hủy hoại hắn không phải triệt để hơn à?”

Nam chính lúc này còn chưa đủ lông đủ cánh, phải kết liễu ngay.

Một kẻ mà tương lai sẽ đẩy tôi đến bước đường cùng, còn mơ dùng tình yêu để cảm hóa hắn? Buồn cười.

Thế giới này thiên vị nam chính quá rồi.

Tần Yến Thư trong nguyên tác chẳng qua là một công cụ do tác giả tạo ra để thúc đẩy tình cảm giữa nam và nữ chính.

Cô ấy yêu say đắm Trần Dương một cách vô lý, thậm chí còn hiến thận cứu mẹ hắn, cuối cùng bị hắn hại đến nhà tan cửa nát, chết trong thảm hại.

Điển hình của cái cảnh: nam nữ chính là nhân vật chính, còn nữ phụ thì không đáng một xu.

Đã xuyên vào cơ thể Tần Yến Thư, tôi nhất định phải thay cô ấy báo thù.

Đó mới là sứ mệnh thực sự của “người thực hiện nhiệm vụ.”

Hệ thống im lặng vài giây, dường như định phản bác, nhưng rồi lại câm nín.

Tôi bồi thêm một câu:

“Nếu nguyên chủ Tần Yến Thư biết kẻ chiếm thân xác cô ấy chẳng những không báo thù, mà còn đi yêu đương với kẻ thù, chắc chắn tức đến mức trọng sinh quay lại xử lý tôi.”

Cuối cùng, hệ thống nghiến răng nghiến lợi:

“Tôi thấy cô nói đúng. Chinh phục nam chính làm gì cho mệt, hủy hoại hắn chẳng phải đơn giản hơn sao?”

Nhưng hệ thống lại thở dài:

“Có điều, tổ chức từ trước đến nay chỉ giao nhiệm vụ kiểu này thôi.”

Nó ngập ngừng, rồi đột nhiên nghiêm túc:

“Cô đừng manh động, để tôi xin ý kiến cấp trên đã.”

Tôi nhướn mày:

“Hệ thống các cậu còn có lãnh đạo cấp trên nữa à?”

Hệ thống lườm tôi:

“Chứ còn gì nữa? Chúng tôi còn có nguyên tắc, quy trình cực kỳ nghiêm ngặt! Cô có biết vì cô mà tôi bị trừ bao nhiêu hạt đậu vàng không?”

Tôi: “……”

Thôi, tâm trạng tôi hôm nay tốt, không thèm đôi co với nó nữa.


Sau đó, tôi cứ như đang xem một màn kịch khỉ diễn trò, đứng ngoài nhìn Trần Dương tiếp tục diễn sâu.

Sự lạnh lùng, quan tâm, ghen tuông, thậm chí cả sự cố thang máy hỏng – tất cả đều là từng bước trong kế hoạch của hắn.

Bao gồm cả nụ hôn đó – tất cả chỉ để lừa Tần Yến Thư tự nguyện hiến thận cho mẹ hắn sau này.

Đàn ông ấy mà, ai cũng đầy mưu mô.

Có thể Tần Yến Thư sẽ mắc bẫy hắn, nhưng tôi thì không.

Tôi thật sự không ngờ bản thân lại xuất sắc đến vậy – có thể “lật kèo” thành công, kéo cả hệ thống theo phe mình để triệt hạ nam chính.

Và điều tuyệt vời hơn là… tôi đã thực sự làm được.

Tất nhiên, cũng phải trả một cái giá nhỏ, đó là… hy sinh bản thân, phải lên giường và hôn cái tên cặn bã kia.

Để tự bù đắp, tôi lập tức gọi bốn anh người mẫu cao 1m88 đến phục vụ.


Hiện tại, tôi đang nằm dài trong khu vườn của tòa trang viên rộng 2.000 mét vuông, nhâm nhi rượu vang, tận hưởng ánh nắng mặt trời.

Cuộc sống giàu sang này, còn dài lắm.

– Hoàn –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.