Hắc Hóa 200%, Bệnh Kiều MAX Cấp

Chương 1



Lúc giao nhiệm vụ, tôi vả cho thằng phản diện bệnh kiều một cái bốp rõ kêu.
“Thế nào, hắc hóa tăng chưa?”
Hệ thống: 【Đừng có mà khen thưởng hắn! Hắn sướng sắp bay lên giời rồi đấy!】
Tôi không tin, bực mình đạp thêm phát nữa.
Hệ thống hốt hoảng: 【Ký chủ, tôi khuyên cô nên rút chân lại ngay!】
Tôi hào hứng: “Sao? Độ hắc hóa nổ tung rồi đúng không? Hắn chuẩn bị thịt tôi rồi chứ gì?”
Hệ thống gào lên: 【Không! Hắn sắp sướng muốn nổ tung rồi! Cô mà không rút chân về, tôi sợ hắn l.i.ế.m lên đấy!】

Tôi vẫn cứ tưởng hệ thống lỗi, cho đến tối khuya, cái thằng bệnh kiều đấy mò đến, sờ lên chân tôi…
“Đại tiểu thư, con ch.ó của người muốn làm bẩn người rồi…”


Cả trường ai chả biết, Cố Yến là con chó nhà tôi. Hắn ta ngoan ngoãn, tôi đánh tôi chửi cũng chẳng dám hé răng, cứ như con cún trung thành. Mãi cho đến khi tôi tận mắt thấy hắn đấm cho đám du côn ngoài cổng trường nằm sấp xuống đất, tôi mới thấy yên tâm.

Vì nhiệm vụ của tôi là đẩy hắn vào con đường hắc hóa, đến khi thích hợp thì ngoan ngoãn c.h.ế.t trong tay hắn.
Nhìn đôi mắt hắn sắc như dao, tôi đoán thời cơ đến rồi.
Tôi gọi hệ thống kiểm tra độ hắc hóa.
【Độ hắc hóa: 0】
Tôi tròn mắt: “Hệ thống, mày bị đần à? Kiểm tra lại ngay!”

Vừa nói, tôi vừa vẫy tay, ra lệnh cho Cố Yến đang bóp chân cho tôi ngẩng đầu lên.
Hắn nghe lời, ngước đôi mắt trong veo như suối lên nhìn tôi.
Tôi hài lòng gật gù: “Ừm, giỏi! Gặp địch mạnh thì phải biết giả bộ ngoan hiền như thế mới sống lâu được.”

Thế là, không nói không rằng, tôi giáng cho hắn một cái tát.
Cố Yến ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy sâu hun hút, suýt chút nữa hút cả linh hồn tôi vào trong.
Tôi hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến chuyện phải tăng độ hắc hóa tối đa để được c.h.ế.t giả, tôi liền lấy lại tinh thần.
“Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Tôi vênh mặt, dáng vẻ ngang ngược, bá đạo, đúng chuẩn đại tiểu thư.
Nhưng Cố Yến chỉ hít sâu một hơi, quỳ thẳng lại.

Không nhịn được nữa rồi chứ?!
Tôi phấn khích hỏi hệ thống: 【Thế nào? Hắc hóa tăng chưa? Đến cảnh phản diện g.i.ế.t người chưa?!】
Hệ thống rống lên: 【Ký chủ, tôi bảo cô đừng có khen thưởng nó! Nó sướng sắp bay lên trời rồi!】

Tôi không tin nổi, tức quá đạp thêm phát nữa.
Hệ thống run rẩy: 【Ký chủ, tôi khuyên cô rút chân lại ngay!】
Tôi sung sướng: “Chẳng lẽ độ hắc hóa bùng nổ thật rồi à? Nó muốn giết tôi rồi chứ gì?”

Hệ thống kêu trời: 【Không! Nó sướng quá sắp nổ tung rồi! Cô mà không rút chân về, nó liếm đấy!】

Tôi gạt phắt: “Xàm!”

Nhưng đúng lúc ấy, đôi mắt đen láy của Cố Yến khóa chặt tôi.
Chớp mắt sau, hắn đưa tay giữ lấy cổ chân tôi.
Bàn tay rám nắng của hắn đặt lên da tôi, màu sắc đối lập rõ rệt, trông vừa mờ ám vừa nguy hiểm.

Linh cảm có gì đó không đúng, tôi bắt đầu hoảng.
“Mau buông ra!”

Cố Yến không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống, cọ cọ vào bắp chân tôi, rồi nhẹ nhàng hôn lên, để lại một vệt nước ấm ấm.

Tôi sợ đến mức muốn bay màu: 【Hệ thống! Hệ thống! Làm sao bây giờ?! Nó chuẩn bị g.i.ế.t tôi trên giường rồi!】

Hệ thống chết lặng một lúc lâu, sau đó gào rú: 【Cô làm nhiệm vụ kiểu gì thế hả? Trả lại phản diện gốc của tôi đây! Ký chủ khốn nạn! Trả lại thằng phản diện ngày xưa mẹ nó sinh ra!!!】

Tôi xuyên không rồi! Xuyên vào cô đại tiểu thư nhà giàu, nhưng cái nhà này chắc chắn sắp phá sản đến nơi.
Nguyên chủ từ bé ốm đau quặt quẹo, được chiều quá hóa hư, lớn lên thành kiểu tiểu thư chanh chua, đanh đá, ngang ngược. Đã thế lại còn bị đặt cạnh nữ chính “mặt trời bé con” của cả thiên hạ, trông càng lố lăng.

Thế nên, tôi quyết định nẫng tay trên vệ sĩ mà nữ chính thích nhất – cũng chính là tên phản diện bệnh kiều Cố Yến trong nguyên tác.
Tôi hành hạ hắn, dìm hắn xuống tận bùn đen, mỗi lần đều làm hắn mất mặt trước mặt nữ chính, để hắn tức đến mức nổ phổi luôn.

Hôm nay cũng vậy, hắn đến đón tôi muộn đúng một phút, tôi bèn bắt hắn quỳ giữa sân, chờ tôi nguôi giận.
Để đạt hiệu quả cao nhất, tôi còn cố tình gọi Cố Điềm Điềm đến xem. Bị người mình để ý nhìn thấy bộ dạng khốn đốn, chắc thằng đàn ông nào cũng muốn đào hố chui xuống!

Kế hoạch hoàn hảo! Khi Cố Yến thấy tôi đi cùng Cố Điềm Điềm, mặt hắn lập tức biến sắc. Hắn nhíu mày, rồi bất ngờ đứng dậy, quay sang nữ chính mở lời trước:
“Cô đến làm gì?”

Tôi trừng mắt, nhảy ra đứng chắn giữa hai người.
“Quỳ xuống ngay!”

Thế mà hôm nay hắn lại dám chống đối. Mím môi một lát, hắn quay ngoắt lại, đứng chắn giữa tôi với Cố Điềm Điềm, rồi hất mặt lên, giọng điệu có phần… kiêu kiêu, đắc ý một cách đáng ngờ.
“Cô về đi, đừng có làm phiền bọn tôi!”

Cố Điềm Điềm chết sững, mắt ngân ngấn nước. Cô ta tiến lên hai bước, nắm lấy góc áo tôi, run rẩy, giọng thỏ thẻ như sắp khóc:
“Chị ơi, anh ấy như thế này, em sợ lắm!”

Tôi cau mày. Ể? Câu này sao nghe quen thế nhỉ?

Tôi nghi ngờ nhìn Cố Điềm Điềm, cô ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt tội nghiệp, đôi mắt long lanh như hứng gió.
Trong lòng tôi thở dài thườn thượt, nhưng vẫn không quên duy trì hình tượng đại tiểu thư ngang ngược.
Tôi hất tay cô ta ra, kiểu dùng xong rồi thì bỏ, chả việc gì phải dây dưa.
“Tránh xa tôi ra!”

Nói xong câu này, tôi rõ ràng thấy sắc mặt Cố Yến dãn ra hẳn, khóe miệng hắn còn hơi nhếch lên, như kiểu vừa nghe được tin gì hay ho lắm.
Tôi chẹp miệng, không quên nhiệm vụ chính—mỗi câu nói ra phải thật ác độc.

“Cố Yến, đồ vô dụng! Một việc cỏn con như đón tôi mà cũng không làm nổi! Quỳ xuống! Quỳ đến khi nào tôi hết giận thì thôi!”

Lần này, hắn không phản kháng, ngược lại còn cười cười rồi quỳ luôn, không chút do dự.
Thái độ nhanh gọn đến mức tôi còn hơi giật mình, nhưng dù sao cũng khiến tôi thấy vừa mắt hơn một chút.

Thế mà vẫn có người không chịu để yên.

“Chị ơi, vệ sĩ nhà chị cứ quỳ mãi thế này nhìn chướng mắt lắm, hay là đuổi quách đi cho đỡ phiền?”

Tôi quay ngoắt lại, nhìn Cố Điềm Điềm đầy ngờ vực.
Mắt cô ta trong veo như nước suối đầu nguồn, nhưng lời nói ra thì… có mà độc hơn cả rượu rắn.
Cô ta là nữ chính trong nguyên tác thật á?
Không phải “tiểu thái dương” lấp lánh à?
Sao lại giống Hoàng hậu trong Hoàn Châu Cách Cách khuyên Hoàng thượng ban c.h.ế.t cho Dung ma ma thế này?

Tôi vừa nghi ngờ vừa không hiểu, định đẩy tay cô ta ra thì cô ta lại vồ lấy tôi, ôm chặt không buông.

“Chị ơi, người chị thơm thật đấy!”

Tôi nổi hết cả da gà, chau mày gằn giọng:
“Cô mà không buông tay, tôi đánh thật đấy!”

Ai ngờ mắt cô ta còn sáng rực lên, mong đợi như trẻ con đợi quà Tết:
“Thật không?”

Tôi hốt hoảng bỏ chạy, cảm thấy thế giới này sao chẳng giống tí nào với cái bản thảo hệ thống đã giới thiệu cho tôi trước khi xuyên không cả!


Tắm rửa xong, tôi tiện tay lau tóc, đưa mắt nhìn xuống sân. Không thấy bóng dáng Cố Yến đâu.
Hắn mà dám trốn việc thì tôi sẽ đích thân đi xử lý.
Thế là tôi xuống lầu, ai ngờ vừa đi ra vườn đã thấy một cảnh tượng khó tin.

Cố Yến ngồi xổm trên nền đất, chăm chú vò gì đó trong một cái chậu hồng bé tí.
Mặt mũi hắn nghiêm túc như thể đang nghiên cứu chế tạo bom nguyên tử vậy.

Tôi tò mò lại gần, nhìn kỹ vào chậu… rồi lập tức đỏ mặt tía tai.
Bên trong là quần áo tôi vừa thay ra, thậm chí cả… đồ lót cũng nằm chình ình trong đó!

Xấu hổ quá hóa giận, tôi đá một phát vào cái chậu hồng, trợn mắt quát:

“Ai cho phép anh động vào đồ của tôi hả?”

Cố Yến im lặng, hàng mi dài khẽ run run, nước bắn lên tay lên áo, cả người trông cực kỳ thảm hại.
Nhưng hắn vẫn không nói gì.

“Tôi bảo anh nói cơ mà!”
Tôi gằn giọng, mặt nóng bừng, không biết vì tức hay vì ngại nữa.

Hắn thản nhiên đáp:
“Tôi là vệ sĩ của Đại tiểu thư, chăm lo cho cô là trách nhiệm của tôi.”

Giọng hắn vẫn bình bình, không nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng tôi lại cảm nhận được sự nhẫn nhịn trong đó.

Mà khoan đã, tôi xuyên sách chứ có xuyên thành tiểu thư bị chiều hư đâu? Tôi đâu có đến mức trơ trẽn bắt vệ sĩ giặt đồ lót cho mình chứ!

Tôi thở hắt ra một hơi, cố lấy lại khí thế, đưa tay bóp má hắn, nghiến răng nghiến lợi:
“Lần sau, chưa có lệnh của tôi, cấm làm mấy trò thừa thãi này!”

Mắt hắn lóe lên ý cười, nhưng vẫn bị tôi ép phải gật đầu.

Thấy vậy, tôi hất tay, tiện tay cầm lấy cái khăn mặt bên cạnh, lau tay xong lại ném thẳng lên người hắn, giọng ghét bỏ ra mặt:
“Bẩn bỏ xừ!”

Cố Yến hơi run lên, hàng mi cụp xuống che đi cảm xúc trong mắt.

Tôi không buồn nhìn hắn thêm nữa, xoay người bỏ đi.

Vừa bước ra cửa, tôi tiện miệng dặn luôn:
“Đi báo với quản gia, đuổi hết đám người lười biếng trong nhà đi, tháng này trả lương gấp đôi cho Cố Yến.”

Người bên cạnh nghe vậy thì chột dạ, lén lút liếc Cố Yến một cái, trong mắt toàn vẻ coi thường.

Nhận ra ánh mắt đó, tôi lập tức trừng hắn.
Tên nhãi này không biết sau này Cố Yến sẽ hóa thành trùm phản diện bá đạo à?

Tôi còn có thể xuyên về thế giới cũ chứ bọn họ thì trốn đi đâu được?
Không biết câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây à?

Thế là tôi lạnh lùng phán thêm một câu:
“Ông cũng bị đuổi luôn!”

Tên kia sợ đến cứng đờ, vội vàng quỳ xuống xin tha, nhưng tôi mặc kệ, phất tay bỏ đi đầy khí phách.

Hứ, đắc tội với trùm phản diện chính hiệu, không phải chán sống thì là gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.