12
Toàn thân ta run rẩy kịch liệt.
Giang Kỳ dường như chẳng bận tâm, cánh tay hắn vẫn siết chặt, từng bước từng bước ép ta tiến lên.
Chỉ đến khi đứng trước một bức tường treo đầy tranh họa, hắn mới khẽ cười, hơi thở phả nhẹ bên tai ta:
“Có thích không?”
Ta chậm rãi mở mắt.
Những bức họa tràn đầy ám muội đập vào mắt—mà nữ nhân trong tranh, không ai khác, đều mang gương mặt của ta.
Cơn nóng bừng lan dọc từ cổ đến tận vành tai, ta cắn chặt môi, im lặng không đáp.
Giang Kỳ lặng lẽ nhìn ta, giọng nói bình thản đến đáng sợ:
“Búi Búi, ta đã cho nàng cơ hội rồi.”
Hắn cúi đầu, hơi thở lạnh lẽo quẩn quanh bên tai, từng chữ từng chữ như búa tạ giáng xuống:
“Lần đầu tiên nàng lẻn vào đây, ta đã mắt nhắm mắt mở.”
“Nhưng nàng lại cố chấp quay lại lần thứ hai.”
“Nói ta nghe, vì sao?”
Áp lực từ phía sau càng lúc càng lớn, như muốn nhấn chìm ta.
Trong cơn choáng váng, chẳng hiểu lấy dũng khí từ đâu, ta nghiến răng bật thốt:
“Vì Giang Dục!”
“Chàng bày mưu khiến hắn giả chết, rồi nhốt hắn trong bóng tối này, để hắn sống không bằng chết!”
“Ta không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Vừa dứt lời, ta bỗng giật mình bừng tỉnh, ý thức được bản thân vừa nói gì.
Không gian bỗng chốc chìm vào một sự tĩnh lặng đến quỷ dị.
Một lúc lâu sau, Giang Kỳ bật cười.
Tiếng cười ấy, điên cuồng mà vặn vẹo.
“Thì ra… đây là những gì hắn đã nói với nàng?”
Bàn tay che mắt ta đột nhiên buông lỏng, bóng tối trước mắt lập tức tan biến.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, kéo thẳng đến bên lồng sắt, ép ta đối diện với kẻ bên trong.
Lúc này, ta mới nhận ra—
Ngay bên cạnh, trên bàn đá, đặt một bát thuốc màu đen sẫm, vẫn còn lượn lờ hơi nóng.
Ánh nến lay động, hắt bóng lên khuôn mặt Giang Kỳ.
Hắn cong môi, giọng nói lạnh băng:
“Nếu nàng đã chắc chắn rằng ta muốn lấy mạng hắn…”
“Vậy thì bát thuốc này, hẳn cũng đã bị hạ độc rồi?”
“Búi Búi, có phải nàng cũng nghĩ như vậy không?”
Ta theo bản năng muốn phủ nhận.
Nhưng Giang Kỳ không cho ta cơ hội ấy.
Trước khi ta kịp mở miệng, hắn đã nâng bát thuốc lên, nghiêng đầu uống cạn.
Nước thuốc đặc quánh chảy xuống cằm hắn, loang lổ trên tà áo trắng, thấm thành một vệt tối sẫm đầy chói mắt.
Mãi đến khi ta hoàn toàn ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, nỗi kinh hãi tràn đến siết chặt lấy tim ta, ta hoảng loạn hét lên:
“Giang Kỳ!”
Ta lao tới đỡ hắn, thấy thân thể hắn chao đảo, ngả nghiêng như sắp đổ.
Lửa giận bùng lên, ta không kìm được mà quát khẽ:
“Chàng điên rồi sao?!”
Gương mặt Giang Kỳ tái nhợt, sắc môi cũng nhợt nhạt đi vài phần.
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, nhưng hắn vẫn mỉm cười, giọng nói chậm rãi, mang theo sự trào phúng nhàn nhạt:
“Nàng xót hắn, không muốn hắn chết.”
“Vậy bây giờ, ta thay hắn uống bát thuốc này…”
“Nàng có thể… xót ta được không?”
Lời vừa dứt, hắn chậm rãi nhắm mắt, để mặc cơ thể mình đổ về phía ta.
Môi hắn khẽ lướt qua làn da nơi cổ ta.
Lạnh lẽo đến thấu xương.
Phía bên kia, một âm thanh trầm thấp vang lên—
Là tiếng xiềng xích cọ trên nền đất.
Qua song sắt, ánh mắt Giang Dục tối sầm lại, sâu thẳm không rõ cảm xúc.
Hắn xoay cổ tay, cố nén cơn đau, thấp giọng cất lời:
“Hắn đã ngất rồi, nàng có thể… thả ta ra trước không?”
“Xin lỗi, không thể.”
Ta siết chặt vòng tay, đỡ lấy Giang Kỳ, khó nhọc quay đầu nhìn hắn, giọng nói trầm xuống:
“Trước khi Giang Kỳ nói rõ sự thật, ta không thể để chàng rời khỏi đây.”
“Mọi ân oán, đợi hắn tỉnh lại rồi hãy nói.”
Huống hồ, lời của Giang Dục có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Ta không thể tin hắn hoàn toàn được.
Nói xong, ta không ngoảnh đầu nhìn lại nữa.
Nhưng ta đã không nhận ra—
Người vốn đang hôn mê trong lòng ta, bỗng chốc mở mắt.
Đôi con ngươi đen nhánh, lặng lẽ nhìn về phía lồng sắt.
Khoé môi hắn, nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong khó đoán.