13
Giang Kỳ tỉnh lại rất nhanh.
Và việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy—
Là giam ta trong phòng.
Màn giường rủ xuống, ánh nến leo lắt hắt bóng lên tấm rèm mỏng.
Ta cúi đầu nhìn cổ tay mình—một sợi dây đỏ trói chặt vào thành giường, dù không đau nhưng lại tựa như một dấu ấn vô hình, cầm cố cả tâm trí lẫn tự do của ta.
Rồi ta ngước mắt, nhìn nam nhân trước mặt—
Vẫn bộ dáng thanh lãnh xa cách như ngày thường, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là cơn sóng ngầm khó dò.
Không nhịn được nữa, ta cất giọng chất vấn:
“Chàng không định giải thích gì sao?”
“Bát thuốc đó rốt cuộc là gì? Vì sao chàng lại giam giữ Giang Dục? Còn những vết sẹo trên tay chàng nữa?”
Càng nói, lòng ta càng dâng lên nỗi ấm ức.
Ta cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt trào ra.
Giang Kỳ lặng lẽ thở dài, rồi vươn tay chạm lên gò má ta.
Ngón tay thon dài mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng khi chạm đến bờ môi, hắn lại hơi dùng sức—
Cánh môi ta bị buộc phải hé mở.
Đầu ngón tay thô ráp lướt qua lớp da mềm mại bên trong, mang theo sự bá đạo không chút kiêng nể.
“Đừng cắn.”
Đồng thời, tay còn lại của hắn siết nhẹ cổ tay ta, đầu ngón tay chậm rãi xoa dịu vết hằn trên làn da nhợt nhạt, giọng điệu mang theo sự bất đắc dĩ:
“Cũng đừng giãy giụa nữa. Nàng xem, đã tự làm trầy da rồi đây.”
Ta bướng bỉnh quay đầu đi, cố ý không nhìn hắn.
Giang Kỳ khựng lại một thoáng, rồi bỗng nhiên vén trung y lên.
Làn da trắng mịn nơi bả vai và lồng ngực hiện ra trước mắt.
Hắn nghiêng đầu, đôi con ngươi đen nhánh khóa chặt lấy ta, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu:
“Nếu thật sự muốn cắn, vậy thì cắn ta đi.”
Ta sững sờ nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc, đầu óc như bốc hỏa, không kịp suy nghĩ gì, liền theo bản năng cúi đầu cắn xuống.
Một tiếng rên trầm thấp bật ra từ cổ họng hắn.
Mãi đến khi trong miệng vương vị tanh nồng của máu, ta mới giật mình hoàn hồn.
Ta hoảng hốt né tránh ánh mắt hắn, có chút chột dạ.
Giang Kỳ khẽ cười, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc ta, hơi thở phả bên tai, từng chữ từng chữ nặng nề như lời thề khắc cốt:
“Có những chuyện, bây giờ ta chưa thể nói với nàng.”
“Nhưng rất nhanh thôi, tất cả sẽ rõ ràng.”
“Búi Búi, tin ta, được không?”
Ta lặng lẽ gật đầu.
14
Từ hôm đó, dù Giang Kỳ mỗi ngày đều về phủ ở bên ta, nhưng lại bận rộn hơn trước rất nhiều.
Thời gian ta có thể gặp hắn, ngày càng ít.
Đêm trước ngày giỗ của Giang mẫu, hắn thậm chí không về. Mãi đến gần rạng sáng, ta mới nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa phòng.
Cửa khẽ mở.
Một thân bạch y, giữa đôi hàng mày lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hắn đứng bên giường, lặng lẽ chỉnh lại mái tóc rối của ta, động tác dịu dàng vô cùng, rồi mới xoay người rời đi.
Ngay khi hắn khuất bóng, ta run rẩy mở mắt.
Mùi hương trên người hắn…
Vô cùng quen thuộc.
Giống hệt mùi hương của người năm đó đã cứu ta khỏi tay bọn cướp.
Cơn hoài nghi đột ngột dâng lên, khiến trái tim ta đập loạn.
Ta lập tức gọi Xuân Đào vào, thấp giọng hỏi:
“Hàng năm, vào ngày giỗ của Giang mẫu, Giang Kỳ đều đặc biệt xông hương rồi mới đi tế bái sao?”
Xuân Đào gật đầu:
“Đúng vậy. Khi còn sống, phu nhân rất thích điều hương. Sau khi bà qua đời, mỗi dịp giỗ, đại công tử đều tự tay pha chế hương liệu…”
“Nên mỗi năm vào ngày giỗ, đại công tử đều xông hương rồi mới đi tế bái.”
Ta cắn môi, vẫn không cam lòng, tiếp tục truy vấn:
“Vậy còn ai khác có loại hương này không?”
Xuân Đào lắc đầu, đáp rất chắc chắn:
“Loại hương này do phu nhân tự chế, chỉ để lại một ít. Ngay cả đại công tử cũng không có nhiều.”
Ta siết chặt góc chăn, ánh mắt lướt qua những bức thư cũ trên bàn.
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn vô cùng.
Nhưng cuối cùng, ta dần ý thức được một chuyện—
Có lẽ, ngay từ đầu, ta đã tìm sai người.