Ngày thất thất của Bùi Nghiêm, hậu viện tướng phủ bỗng bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa.
Vô số tiền giấy theo gió đông cuồn cuộn bay lên, rồi tan biến giữa ánh lửa rực trời.
Hạ Cảnh Xuyên—kẻ đang bị ta hạ dược khiến toàn thân bủn rủn—nhìn ngọn lửa mỗi lúc một lan rộng, rốt cuộc cũng hoảng loạn.
Hắn khàn giọng cầu xin:
“Vân Nương, mau đưa ta giải dược! Ta là đại tướng quân lập bao chiến công hiển hách, nếu ta chết đi, bách tính phải làm sao?”
Ta nhấc chân, thẳng thừng đá mạnh vào lồng ngực hắn, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Tướng quân? Ngươi cũng xứng làm tướng quân sao? Một kẻ bao che nghịch tặc, phản quốc như ngươi!”
Nửa tháng trước, chứng cứ về việc Tể tướng Liễu Thân thông đồng với địch bị dâng lên trước mặt thánh thượng.
Mà Liễu Nhược Uyển—nữ nhân trong lòng Hạ Cảnh Xuyên—lại chính là ái nữ của Tể tướng.
Vì muốn bảo toàn mạng sống cho nàng ta, hắn không ngần ngại bắt cóc ta, lấy tính mạng ta ép Bùi Nghiêm đến trước hoàng thượng nhận tội, nói rằng chính hắn mới là kẻ giá họa cho Tể tướng.
Lúc ấy, ta đã nghĩ hắn sẽ không đồng ý.
Dù sao, suốt nửa năm ở bên hắn, ta chưa từng che giấu sự chán ghét đối với một thái giám như hắn.
Thế nhưng, hắn lại chẳng hề do dự mà gật đầu.
Hắn nói:
“Chỉ cần các người không động vào Vân Nương, bảo ta làm gì cũng được.”
Chưa đầy mấy ngày sau khi bị tống vào ngục, hắn đã chịu đủ mọi hình phạt tàn khốc mà chết.
Theo lời vị ngự sử đưa thư cho ta, trước khi trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn còn đang gọi tên ta.
Lúc ấy, ta mới hiểu ra—
Bùi Nghiêm yêu ta đến tận cốt tủy.
Nhưng ta đã phụ hắn.
Bởi vậy, hiện tại, ta phải báo thù thay hắn.
Mặc kệ những lời cầu xin thảm thiết của Hạ Cảnh Xuyên, ta thản nhiên cúi người, kéo Liễu Nhược Uyển ra từ dưới gầm giường.
Nữ nhân kia lúc này tứ chi đã bị chặt đứt, chỉ có thể run rẩy như một con cá mắc cạn, chẳng còn sức phản kháng.
Ta nhìn Hạ Cảnh Xuyên, cười đến điên cuồng.
“Nhìn đi, Hạ Cảnh Xuyên! Ngay cả nữ nhân ngươi yêu, ta cũng không tha!”
“Cũng như năm đó các ngươi từng tuyệt tình, không chịu tha cho Bùi Nghiêm!”
Ngọn lửa gầm thét, liếm lên vạt áo ba người chúng ta.
Hạ Cảnh Xuyên và Liễu Nhược Uyển gào thét trong đau đớn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp tướng phủ.
Còn ta, chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ lặng lẽ lấy ra phong thư năm đó Bùi Nghiêm gửi đến.
Trên trang giấy, chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ.
“Vân Nương, ta đã giúp nàng thoát khỏi thân phận nô tịch.
Từ đây núi cao đường xa, đành để Bùi mỗ phụ nàng một đoạn tiễn đưa.”
…
Ta ngẩng đầu, đôi mắt nhòa lệ nhìn xà nhà đã sắp sụp xuống, khẽ mỉm cười.
Bùi Nghiêm, chờ ta trên hoàng tuyền lộ.
Ngươi không thể đến tiễn ta.
Vậy thì, để ta đi tìm ngươi.
Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào tầm mắt ta là một tấm chăn gấm thêu uyên ương vờn sóng đỏ thẫm.
Ta ngây người, vô thức ngẩng đầu.
Cặp chữ “Song Hỷ” đỏ rực dán ngay ngắn trên cửa sổ.
Nến hỷ trong phòng chỉ cháy đến phân nửa, tỏa ra hương trầm thoang thoảng.
Trên nền đất vương vãi dấu vết hỗn độn sau một đêm tân hôn…
Tất cả đều đang nói cho ta biết—
Ta đã trùng sinh.
Trở về đêm động phòng hoa chúc cùng Bùi Nghiêm.
Cũng chính là ngày thứ mười ba kể từ khi Hạ Cảnh Xuyên vứt bỏ ta như một món đồ vô dụng.