Yêu thầm Lục Yến đến năm thứ bảy.
Tôi lấy anh ấy.
Đêm tân hôn, anh thản nhiên đặt lên bàn một tờ giấy.
“Sau một năm, đường ai nấy đi.”
Nói xong, anh ngước lên nhìn chiếc váy ngủ ren mỏng tang của tôi, khóe môi nhếch nhẹ:
“Tiểu thư Giang, cô có tâm tư gì à?”
Một năm trôi qua.
“Khi nào ra cục dân chính?”
Anh làm như không nghe thấy, chỉ lạnh giọng hỏi:
“Gã đàn ông lúc nãy là ai?”
Tôi cười cười, hỏi lại:
“Chủ tịch Lục, anh có tâm tư gì à?”
Mới ra trường, vừa ký hợp đồng chính thức, tôi gặp lại Lục Yến.
Anh hỏi tôi có muốn kết hôn không.
Hôn nhân hợp đồng.
Một năm sau đường ai nấy đi, tôi nhận mười tỷ.
Người ta bảo có thực mới vực được đạo, tự trọng nhiều quá thì lấy gì mà ăn?
Tôi sợ mình chần chừ một giây, anh lại đổi ý.
Từ lúc nhận giấy chứng nhận kết hôn đến đêm tân hôn, chưa đầy một tháng.
Tôi cẩn thận trang điểm, diện chiếc váy ngủ ren mỏng tang, mong đợi điều gì đó.
Kết quả, Lục Yến quăng lên bàn tờ thỏa thuận ly hôn.
“Một năm sau, vui vẻ chia tay.”
Anh khác hẳn hồi trung học, trưởng thành, điềm đạm hơn nhiều.
Tôi lặng người:
“Ký luôn bây giờ à?”
Anh thản nhiên đáp:
“Trước khi hết hạn hợp đồng đưa tôi là được.”
Tôi gật đầu:
“Thế tối nay anh định ngủ đâu?”
Không khí chợt im ắng. Tôi thậm chí còn nghe được tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
Chết cha, tôi nói gì thế này?
Bàn tay Lục Yến đang lật giấy cũng khựng lại. Một lát sau, anh bật cười.
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Tiểu thư Giang…”
Giọng anh chậm rãi, mang theo ý cười:
“Em có tâm tư gì à?”
Tôi theo ánh mắt anh, giật mình, vội vàng đưa tay ôm ngực.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Lục Yến nhướn mày, tựa người vào khung cửa, chậm rãi nói như đang trêu đùa:
“Đêm đẹp thế này, ngủ chung không?”
Đều là người lớn cả rồi, cộng thêm bộ dạng này của tôi… Đàn ông bình thường sao không hiểu lầm cho được?
Tôi vừa giận vừa xấu hổ, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa.
Quả nhiên, tên này vẫn là kẻ ngang tàng kiêu căng hồi trung học!
Từ hôm đó, tôi không gặp lại Lục Yến.
Nghe đâu anh đi công tác nước ngoài.
Chồng không có nhà, tôi sống một mình trong biệt thự, thấy nhẹ cả người.
Đêm khuya, dưới lầu vang lên tiếng động cơ.
Sau bảy tháng, Lục Yến trở về.
Anh ngủ ở phòng khách.
Tôi thở phào, xoay người ngủ tiếp.
Rồi bỗng giật mình mở mắt.
Tối qua tôi uống say, ngủ quên ở phòng khách.
Thậm chí còn lôi cả đống thư tình hồi trẻ ra đọc, giờ vẫn vứt bừa bãi ở đấy!
Hành lang lạnh ngắt.
Tôi rón rén mở cửa phòng khách.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào.
Lục Yến đang tắm.
Tôi nín thở, dáo dác tìm mấy bức thư, nhưng không thấy.
Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bật mở.
Lục Yến chỉ mặc mỗi cái quần nhà xám.
Da trắng lạnh, cơ bắp trên người lấm tấm nước.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng anh trầm thấp:
“Trốn gì ở đây thế?”
Tôi lại liếc qua cơ bụng, chớp mắt chối:
“Không.”
Lục Yến chậm rãi lau tóc, “Tìm tôi có việc gì?”
Tôi bịa đại một lý do:
“Ờm… xem anh có giấu phụ nữ nào không.”
Lục Yến bật cười:
“Nếu có, tối nay tôi đã chẳng về.”
Tôi nghẹn họng, chưa kịp đáp thì câu tiếp theo của anh khiến tôi cứng đờ:
“Ý em là, bảy tháng qua tôi ở với người khác?”
Chết rồi, lỡ miệng!
Tôi im bặt.
Nhưng Lục Yến lại không chịu buông tha, ánh mắt hứng thú như đang trêu chọc:
“Muốn nói chuyện này với tôi à?”
Tôi chưa kịp đáp.
Điện thoại anh reo.
Lục Yến mặc áo thun, ra ban công nghe máy.
Anh nói tiếng Anh, tôi chẳng buồn để tâm.
Vẫn tiếp tục lục tìm.
Cuối cùng, tôi nằm xuống giả vờ ngủ.
Dù gì anh cũng không ngủ cùng giường với tôi, sáng mai tôi tìm tiếp.
Quan trọng là không thể để anh phát hiện trước!
Nhưng trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy bên cạnh lún xuống.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Mơ về thời trung học.
Lục Yến khi đó là du học sinh từ Hồng Kông, đẹp trai, học giỏi, gia đình giàu có.
Tên anh từng là huyền thoại của cả trường.
Anh từng có bạn gái.
Một lần hai người cãi nhau, cô ấy khóc, còn anh cúi đầu dỗ dành.
Tôi đứng cách đó không xa.
Chỉ cảm thấy, cả trời đất như im lặng.
Giấc mơ thật vô lý.
Một giây trước còn nghẹn lòng, đau đến tức ngực.
Giây sau, tôi lại thấy mình… đang nhổ củ cải.
Đột nhiên, đèn phòng bật sáng.
Tôi vẫn đang mơ màng, lẩm bẩm:
“Sao nhổ mãi không ra…”
Lục Yến đứng bên cạnh, hít sâu một hơi:
“Mở mắt ra xem em đang làm cái gì.”
Tôi vừa định mở mắt.
Cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp giữ lấy, kéo ra.
Lục Yến đứng dậy, bước vào phòng tắm, giọng lạnh tanh:
“Còn làm loạn nữa thì xuống đất ngủ.”
“…”
Người đâu mà hung dữ thế không biết!
Hôm sau là cuối tuần, tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Sờ sang bên cạnh, lạnh ngắt.
Xuống nhà, tôi thong thả ăn sáng.
Lục Yến đã ngồi sẵn trong xe, chờ tôi.
Hôm nay phải về nhà cũ.
Trên đường đi, cả hai im lặng.
Cuối cùng, tôi mở lời trước:
“Chuyện tối qua… xin lỗi.”
Lục Yến đang cầm điện thoại xử lý công việc, nghe vậy thì liếc tôi một cái:
“Tối qua tìm cái gì?”
Tôi khựng lại, rồi thở dài thú nhận:
“Thư tình.”
Lục Yến nhướn mày:
“Em viết?”
“Ừm.”
Ánh mắt anh lướt chậm lên mặt tôi, rồi hỏi:
“Thầm mến ai đấy?”
Mặt tôi nóng lên, chống chế:
“Anh trai học cấp ba của em, đẹp trai lắm đấy, được chưa?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói chắc nịch.
Lục Yến bật cười, giọng cợt nhả.
Cười như thể chẳng buồn để tâm.
Tôi tự dưng thấy mình đúng là thằng hề.
Mình còn trông mong gì nữa chứ.
Anh ta lại nhàn nhã buông một câu:
“Thế bây giờ lấy chồng rồi, định làm thế nào?”
Tôi ngẩn ra, chưa kịp đáp.
Lục Yến nghiêng người lại gần, giọng châm chọc:
“Hay tôi ngủ giữa hai người?”
“…”
Lúc xuống xe, tôi mạnh dạn kéo tay áo anh.
“Đóng kịch thì phải tới nơi tới chốn. Tôi muốn nắm tay.”
Lục Yến chẳng hề phản đối, chỉ vẫn bám theo câu chuyện khi nãy:
“Thế tôi ngủ giữa hai người, hay em muốn sao?”
Anh rõ ràng đang cười.
Nhưng tôi lại thấy… trống rỗng.
Như thể nụ cười ấy chỉ là một cái vỏ bọc, bên trong chẳng có gì cả.
Tôi hắng giọng, nói chắc nịch:
“Tôi sẽ tổ chức cho anh một đám cưới hoành tráng!”
Lời vừa dứt, Lục Yến cụp mắt nhìn tôi.
Hình như lần này, anh thực sự cười.
Sau đó, anh thản nhiên nắm lấy tay tôi.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Giọng anh trầm thấp:
“Thế thì em nhớ để tang cho tôi nhé, vợ à.”