Thỏa Thuận Ly Hôn

Phần 2



 

12

Cổng vào nhà cũ.

Tôi biết anh đang diễn.

Cũng chẳng phải thật lòng muốn nắm tay tôi.

Nhưng mà…

Nghe hai chữ “vợ” phát ra từ miệng anh, tim tôi lại lỡ mất mấy nhịp.

Vừa bước vào phòng khách—

“Đầu năm đợi đến cuối năm, cuối cùng thằng ba cũng chịu mang vợ về ra mắt rồi à?”

Lục Yến là con thứ ba trong nhà.

Có lẽ để tránh cuộc hôn nhân sắp đặt, anh tiện tay vớ bừa tôi rồi kéo đi đăng ký kết hôn luôn cho xong chuyện.

Lục Yến cười nhạt:

“Mẹ, con chỉ sợ làm phiền sự yên tĩnh của mẹ thôi.”

Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế, quấn chiếc khăn choàng, hừ một tiếng:

“Phải nói là sợ mẹ làm phiền sự yên tĩnh của con thì đúng hơn.”

Bà ta liếc sang tôi:

“Cô là cô Giang đúng không? Lại đây pha cho tôi ly trà.”

Nhưng trên bàn chẳng có lấy một chén trà nào.

Ý là tôi phải đi pha từ đầu.

Tôi vừa định đứng lên, cổ tay đã bị giữ lại.

Lục Yến tựa lưng vào ghế, chậm rãi nghịch ngón tay tôi:

“Bên cạnh có hai người giúp việc, nhất thiết phải bắt cô ấy làm sao?”

Bà ta nhướng mày:

“Tôi muốn uống trà do con dâu pha, không được chắc?”

“Đương nhiên là được.” Lục Yến vẫn điềm nhiên, “Nhưng vợ con không phải để sai bảo.”

Đừng diễn nữa…

Tôi chết tiệt lại càng thích anh hơn rồi.


13

Con cái nhà họ Lục ai cũng bận tối mắt tối mũi.

Thành ra trong nhà có quy định: mỗi tháng một ngày phải về ăn cơm, ngủ lại.

Bữa cơm gia đình mà chẳng khác gì buổi họp quan trọng.

Lạnh lẽo, vắng vẻ, ngột ngạt.

Chả giống cái nhà, mà giống nơi giải quyết công việc hơn.

Tối hôm đó, trong phòng ngủ—

Tôi sốt sắng:

“Tôi… tôi ngủ ở phòng khách cũng được.”

Lục Yến nhướng mày:

“Thế thì em vi phạm hợp đồng rồi.”

Trong hợp đồng có điều khoản rõ ràng: nếu bên B làm lộ chuyện kết hôn giả, thì phải bồi thường cho bên A năm triệu.

Tôi vội chuyển chủ đề:

“Anh với mẹ có vẻ căng nhỉ? Hai người mâu thuẫn lắm à?”

Lục Yến còn đang bận dán mắt vào máy tính, đáp bừa:

“Nhìn trúng tôi rồi? Định cứu tôi à?”

Tôi bĩu môi:

“Thế người phụ nữ ở bên anh bảy tháng trước không cứu được anh chắc?”

Anh bật cười:

“Nếu tôi có người mình thích, thì cần gì phải cưới em?”

“…”

Anh bảo anh chưa có ai trong lòng.

Tự dưng tôi thấy hơi thất vọng.

Tôi còn chưa kịp mở miệng…

Bất ngờ, cả phòng tối om.

Sau này mới biết là vợ chồng anh cả cãi nhau, đập ly nước vào ổ cắm.

Thế là cả tầng hai mất điện.

Lúc ấy, tôi sợ đến mức nhảy phắt lên đùi Lục Yến.


14

Tôi cũng chẳng thiệt gì.

Chỉ là muốn gần anh thêm một chút.

“Tôi sợ quá.”

Lục Yến liếc tôi, ánh mắt khựng lại đôi chút:

“Tôi còn sợ hơn.”

Trong phòng ánh sáng mờ mờ.

Tôi chớp mắt: “Anh sợ cái gì?”

Giọng anh kéo dài, đầy ẩn ý:

“Sợ mất cả tiền lẫn sắc.”

Cái người này lăn lộn trên thương trường bao năm, lòng dạ con người thế nào cũng nhìn thấu.

Như thể anh biết rõ tôi thích anh vậy.

Tôi giả vờ ngây thơ:

“Vậy sao anh cưới tôi?”

Lục Yến chẳng buồn nhìn, hờ hững đặt tay lên đầu gối tôi:

“Nghe lời, thiếu tiền.”

Bao giờ tôi thiếu tiền chứ!

Tôi lườm anh, nhưng không thèm đôi co.

Nhìn thấy anh khẽ nhíu mày, đoán chắc câu tiếp theo sẽ là: Còn làm loạn thì xuống đất ngủ.

Tôi lên tiếng trước:

“Lục Yến.”

“Ừ.”

“Anh có tin tôi đoán được anh đang nghĩ gì không?”

Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Anh hơi ngước mắt, ánh nhìn dừng trên môi tôi.

“Vậy đoán xem, tôi có dám không?”


15

Dưới ánh trăng.

Mắt anh đen láy, sâu thẳm.

Tôi khẽ cười:

“Chắc là dám chứ gì.”

Hình như anh không ngờ tôi trả lời vậy, đầu ngón tay vô thức gõ lên đầu gối.

Im lặng một lúc.

Anh nuốt khan, bình thản liếc đi chỗ khác:

“Không mang bao.”

“…”

Mãi đến khi đèn sáng lại, tôi mới ngộ ra:

Hóa ra chúng tôi không nói cùng một chuyện.

Tôi luống cuống bật dậy, lòng bàn tay rịn mồ hôi:

“Đồ lưu manh!”

Mắng xong, tôi lao thẳng vào phòng tắm.

Khi đi ra, Lục Yến vẫn ngồi trước máy tính, áo sơ mi trắng xắn tay, góc nghiêng lạnh lùng mà thanh thoát.

Như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Tự dưng, tôi thấy khó chịu.


Đêm khuya yên ắng.

Lại thêm một lần chung giường chung gối.

Anh tắm xong đi ra, tôi theo phản xạ kéo chăn lên tận cằm.

“Yên tâm, tôi không đụng vào em.”

Giọng anh bình thản.

Không biết là trấn an tôi.

Hay dập tắt hy vọng của tôi.

Tôi tức đến mức quay lưng, không thèm nhìn.

“Tắt đèn đi, sáng quá tôi khó ngủ.”

Anh nghe lời thật.

“Em ngủ trước đi.”

Tôi hừ một tiếng:

“Yên tâm, tôi cũng chẳng thèm đụng vào anh.”

Anh cười nhạt:

“Ừ, nhưng ngủ rồi thì chưa chắc.”

“…”

Tôi nóng bừng cả tai.

Nhớ lại chuyện tối qua…

Hình như có chút, không kiềm chế được.

16

Lục Yến lúc nào cũng bận.

Ngày nào cũng về muộn, nhiều lần tôi ngủ mất rồi anh mới về.

Trong điện thoại, con bạn thân gào lên, giận không để đâu cho hết:

“Ngủ chung giường với soái ca mà cậu ngủ được á? Cậu có bị hâm không đấy?”

Tôi lẩm bẩm:

“Hình như anh ấy không thích tớ.”

Bên kia im một giây, rồi nổ tung:

“Không thích thì đêm tân hôn anh ta đã đè cậu ra chưa? Không thích mà để cậu sống yên ổn đến tận giờ á? Tình cảm phải để lâu ngày sinh nhiệt, lâu ngày sinh con, hiểu chưa đồ ngốc?”

“…”

Tôi cụp mắt, cúp máy.

Nói cũng có lý phết…

Tim anh, tôi có lẽ không lấy được.

Nhưng người anh, tôi nhất định phải thử!

Nghĩ đến xuất thần, đang vẩn vơ thì trưởng phòng gọi:

“Đây là tài liệu Tổng giám đốc Lục cần, Tiểu Giang, em giúp tôi chạy một chuyến nhé, vất vả rồi.”

Nói xong, ông ấy nhét xấp giấy vào tay tôi rồi đi thẳng.

Tôi nhìn tài liệu, lòng dậy sóng.

Những năm qua, có lúc nhẫn, có lúc không nhẫn.

Nhẫn rồi lại không nhẫn.

Thôi kệ! Nhịn thêm chút nữa, chờ đủ một triệu trong tay, tôi cuốn gói nghỉ việc luôn!

Khách sạn đối diện, không xa lắm.

Cũng tiện thể gặp Lục Yến luôn.

Nhưng mà…

Khi cửa mở, người đứng trước mặt tôi không phải anh.

Mà là một người phụ nữ.

Một người phụ nữ chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.


17

Nhìn thấy tôi cầm tài liệu, cô ta cười cười, giọng đầy thấu hiểu:

“Bạn trai tôi có việc ra ngoài rồi. Cô là nhân viên của anh ấy đúng không?”

Khoảnh khắc đó, tôi không biết trong lòng mình là cảm giác gì.

Như bị ai đó dội một gáo nước lạnh.

Tôi ngơ ngác gật đầu, đưa tài liệu ra, rồi quay người bước đi.

Bước chân loạng choạng.

Đầu óc trống rỗng.

Tôi muốn gọi điện hỏi anh.

Nhưng rồi chợt nhận ra—

Mình có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện riêng của anh?

Dù gì… cuộc hôn nhân này, vốn dĩ chỉ là giả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.