18
Tôi vừa bực vừa tủi, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Lượn ngay ra quán bar, gọi liền hai anh phục vụ cho vui mắt.
Có người rót rượu, có người bóc hoa quả cho ăn, tự dưng thấy đời cũng bớt đen.
Cô bạn thân vì có việc đột xuất nên không đến được.
Qua điện thoại, nó nửa khuyên nửa doạ:
“Uống vừa thôi, tối đừng có mà nấu gạo thành cơm đấy nhé!”
Tôi chẳng thèm nghe.
Mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của Lục Yến:
【Ở đâu?】
Tôi giả vờ không thấy, nhưng vài giây sau vẫn trả lời:
【Tăng ca.】
【Vất vả rồi.】
Cũng quan tâm phết nhỉ.
Tôi bực bội, mắt nóng ran, nhắn luôn:
【Anh biết là tốt rồi!】
Không ngờ anh nhắn lại ngay:
【Ừm, tôi đến kính em một ly nhé?】
…
19
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trước mắt toàn là ánh đèn neon nhấp nháy, lấp loáng như bùa mê trận pháp.
Thở phào nhẹ nhõm.
Lục Yến chắc đang bận vui vẻ với em nào đó, đời nào rảnh đến đây.
Nghĩ vậy, tôi thu ánh mắt lại, nhưng vừa quay đầu thì—
Ánh mắt chạm ngay vào một bóng dáng quen thuộc.
Lục Yến đứng trong góc tối, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn đỏ lập loè.
Tây trang phẳng phiu, dáng người cao ráo, khí chất lạnh lùng.
Anh hờ hững giơ tay rít một hơi thuốc, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng về phía tôi.
Lúc ấy, tôi còn đang hai tay hai bên, một anh phục vụ rót rượu, một anh đút hoa quả…
Đúng là nghiệp quật không chừa một ai!
20
Đang đơ người thì Lục Yến dụi tắt điếu thuốc, nhàn nhã bước tới.
Anh phục vụ bên cạnh thấy thế thì rén luôn, lí nhí hỏi tôi:
“Này, anh ta là ai đấy? Nhìn dữ thế.”
Tôi không biết giải thích sao, nhất thời câm nín.
Anh phục vụ còn chưa buông tha:
“Có bọn em rồi mà chị còn chưa đủ à? Chị gọi thêm một ông nữa làm gì, nói đi chứ?”
Lục Yến nghe xong, hờ hững nghiêng đầu, giọng nhàn nhạt:
“Cậu thử gọi thêm người nữa xem?”
Anh phục vụ sợ xanh mặt, rụt cổ lại, lặng lẽ rút lui.
Tôi luống cuống đứng dậy, đầu hơi choáng váng, lắp bắp nói:
“Chúng ta… về nhà đi…”
Lục Yến khoanh tay, ánh mắt như đang xem kịch hay:
“Thế lần này tôi ngủ đâu?”
Tôi bật lại ngay:
“Yên tâm, không bắt anh ngủ ở giữa nữa.”
Anh cười cười, nhưng mắt không cười:
“Lại cho tôi nghỉ ngơi rồi, đúng không?”
“…”
21
Mặt anh lạnh như tiền, chẳng nói chẳng rằng, túm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng ra cửa.
Tôi giãy nảy, tức sôi máu, quát luôn:
“Chỉ cho anh có bạn gái, không cho tôi tìm niềm vui à? Anh cũng phải cho tôi phạm lỗi chứ!”
Anh khựng lại, nhướng mày:
“Bạn gái nào cơ?”
Tôi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn anh:
“Còn giả vờ? Người ta tắm rửa thơm tho, đợi anh bên trong kìa!”
Đúng lúc này, điện thoại anh reo lên.
Anh nhấc máy, tiện tay thanh toán hóa đơn giúp tôi, còn hào phóng trả luôn tiền gọi phục vụ nam.
Ôi giời, anh thật tốt, thật ga-lăng.
Cúp điện thoại, anh lười biếng nhắn thêm một tin, sau đó quay sang nhìn tôi, giọng điệu bất lực:
“Cái kiểu ngang ngược này của em, ai dạy thế hả?”
Tôi trèo lên xe, hậm hực đáp:
“Ai ngang chứ, rõ ràng là anh ngang!”
Anh thở dài, như thể không muốn đôi co với người say.
“Em say rồi, đừng làm loạn nữa.”
Điện thoại lại reo.
Là trưởng phòng.
Vừa nhấc máy, đã nghe giọng ông ta rống lên:
“Tài liệu bảo mang đến phòng 913, em vác đi đâu rồi? Đối tác còn đang ngồi đợi trong phòng họp, Tổng giám đốc Lục cũng giục rồi! Không muốn làm thì mai nghỉ việc đi!”
Tôi đang bực sẵn, lại có tí men rượu, nói luôn không thèm suy nghĩ:
“Ông chỉ giỏi đùn đẩy trách nhiệm, bắt người khác làm hộ! Đồ rùa rụt cổ! Rõ ràng bảo tôi đưa đến 319 còn gì—”
Nói đến đây, tôi khựng lại.
Hình như… có gì đó sai sai.
Bên kia điện thoại im bặt một giây, sau đó giọng trưởng phòng đầy mỉa mai:
“Giang Hà, cô giỏi lắm. Giao việc còn thái độ thế này. Tôi mà là Tổng giám đốc Lục, tôi đuổi cô ngay lập tức!”
Tôi hậm hực quẳng luôn quả bom:
“Anh ấy đang ngồi cạnh tôi đây, ông thích thì nói với anh ấy đi.”
Bên kia: “…”
Tôi bật loa ngoài, tựa đầu vào cửa sổ xe, lim dim mắt nghỉ ngơi.
Bên tai vang lên giọng anh, trầm thấp, ấm áp, rất dễ nghe.
Nghe như tiếng trong mơ.
Chỉ thấy anh chậm rãi nói:
“Nếu ông còn nói chuyện kiểu đó với cô ấy nữa… Tôi sẽ xem ông dọn đồ nghỉ việc thế nào.”
22
Trời mưa lất phất.
Tỉnh dậy thì đã về đến nhà.
Tôi không mở mắt, mà anh cũng chẳng gọi dậy.
Chỉ cảm nhận được cánh tay anh siết chặt, bế tôi lên.
Ngực anh ấm áp, còn vương hơi nước mưa.
Tôi hé mắt, lén lút nhìn anh.
Chợt nhớ đến thời trung học—ở căng tin, trên sân vận động, cả những lần lướt qua nhau ở tiệm tạp hóa.
Những chuyện đó, tôi vẫn nhớ mãi bao năm.
Có lẽ ánh mắt tôi quá lộ liễu, khiến anh có cảm giác tôi đang nhìn xuyên qua anh để thấy một người khác.
Lục Yến đột ngột dừng bước, cúi đầu nhìn tôi.
“Em đang nhìn ai?”
Tôi thoáng bối rối, mặt nóng bừng lên, thì thào:
“Người em thích.”
Ngón tay đặt trên eo tôi khẽ siết lại.
Ánh mắt anh lạnh đi, như vừa nhớ đến chuyện bức thư tình tôi từng tìm kiếm.
Anh đặt tôi xuống giường, giữ cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào anh.
Giọng anh trầm thấp:
“Giang Hà.”
“Ừm.”
“Nhìn cho rõ.”
Anh nói từng chữ, ánh mắt sắc bén như mũi dao.
“Tôi không phải người đó.”
23
Tôi chẳng nhớ được gì mấy về chuyện tối qua, ký ức cứ đứt quãng như sóng radio chập chờn.
Sáng dậy, Lục Yến đã dậy trước tôi nửa tiếng.
Mỗi người tự lo chuyện của mình—rửa mặt, thay quần áo.
Không ai mở lời trước.
Không khí y hệt kiểu chiến tranh lạnh.
Tôi đành hỏi một câu quan trọng:
“Tối qua tôi giao nhầm tài liệu rồi, có nghiêm trọng không?”
Lục Yến đang đứng thắt cà vạt, dưới ánh sáng ban mai, trông đẹp đến vô lý.
Có những người, chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ khiến người ta rung động.
Anh điềm nhiên nói:
“Là bản kế hoạch quảng bá dự án, không sao cả.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh liếc tôi một cái, rồi hỏi:
“Không còn chuyện gì muốn nói nữa à?”
Nhớ lại vụ hiểu lầm tối qua làm bầu không khí căng thẳng, tôi lắc đầu, xoay người định ra khỏi phòng.
“Hết rồi.”
Nhưng khi đi ngang qua anh, cổ tay lại bị giữ lại.
Anh khẽ thở dài, giọng chậm rãi:
“Trong thời gian hôn nhân, tôi sẽ không làm gì có lỗi với em.”
Tôi mất vài giây mới phản ứng lại, nghĩ ngay đến vụ gọi phục vụ nam tối qua, sợ anh vẫn để bụng, vội lảng đi:
“Biết rồi, tôi xuống nhà trước đây.”
Nhưng anh không buông ra.
Chắc tưởng tôi còn giận.
Anh nhấn mạnh:
“Thật sự không có bạn gái.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành.
Tôi hơi khựng lại.
Bỗng dưng thấy có chút ghen với cô gái từng là thanh xuân của anh.
Người đàn ông này, vừa ôn hòa, vừa dịu dàng, vừa ân cần, vừa kiềm chế.
Yêu anh chắc là điều khiến người ta nở hoa trong lòng.
Tôi híp mắt nhìn anh:
“Anh đang giải thích với tôi đấy à?”
Anh chững lại một chút, rồi hỏi ngược lại:
“Em nghĩ sao?”
“…”
Không ai nói gì thêm.
Anh cứ thế nhìn tôi, ánh mắt khó đoán.
Tôi cũng đứng không yên, bèn hỏi lại:
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Lục Yến tựa lưng vào tủ quần áo, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
“Nghĩ xem em có phải cứ say rượu là thích hôn người khác không.”
…
24
Tối qua tôi có hôn anh ấy đâu nhỉ?
Trưởng phòng Triệu Văn hình như biết có chuyện gì đó sai sai.
Hôm nay đột nhiên quan tâm lạ, còn mua hẳn hai cốc đồ uống nóng đến xin lỗi tôi.
Nhưng tôi không để ý, chỉ cả ngày vắt óc suy nghĩ—rốt cuộc tôi đã hôn Lục Yến lúc nào?
Tối đó có tiệc xã giao.
Đối tác mời cơm.
Tôi có tham gia dự án, nên cũng được mời theo.
Lục Yến đến muộn.
Vừa hay lại ngồi ngay cạnh tôi.
Triệu Văn đúng là khéo thật, mượn cớ chúc rượu để kéo gần quan hệ với tôi.
Đối tác ngồi bên cạnh trêu chọc:
“Cậu Triệu này ân cần thế, có phải thích Tiểu Giang không?”
Triệu Văn liến thoắng xua tay, liếc nhìn sang Lục Yến, rồi vội nói:
“Tiểu Giang có bạn trai rồi.”
Tôi ngớ người, sợ bị hiểu lầm, vội vàng thanh minh:
“Không có, tôi độc thân.”
Lời vừa dứt, bàn ăn im lặng đúng nửa giây.
Sau đó, tiếng cười nói lại rôm rả.
Đối tác tiếp lời:
“Giờ giới trẻ lo sự nghiệp trước, kết hôn muộn cũng bình thường thôi. Nhưng mà Tổng giám đốc Lục này, anh cũng gần ba mươi rồi, hôm nào tôi giới thiệu con gái tôi cho anh nhé?”
Lục Yến từ đầu đến cuối vẫn điềm nhiên, chỉ nhếch môi cười nhạt:
“Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.”
25
Cả bàn tiệc bỗng dưng lặng đi.
Người thì ngạc nhiên, người thì ngơ ngác.
Triệu Văn thuộc nhóm thứ hai, ánh mắt nhìn tôi thay đổi liên tục.
Cuối cùng chuyển thành… khinh thường?
Hôn nhân hợp đồng, hai bên vốn ngầm hiểu là không công khai.
Vậy mà giờ tự nhiên bị phanh phui ngay giữa bàn ăn.
Có gì đó sai sai, nhưng tôi không biết sai ở đâu.
Tôi len lén liếc sang bên cạnh, mở điện thoại nhắn tin.
【Tổng giám đốc Lục, anh có ý gì thế?】
Màn hình điện thoại anh sáng lên, nhưng chỉ liếc qua một cái rồi mặc kệ.
Tôi sốt ruột, bèn nhích đầu gối chạm nhẹ vào chân anh dưới bàn.
Cuối cùng, Lục Yến cũng chịu hồi âm.
【Không muốn quen con gái ông ấy.】
À… thì ra là vậy.
Tôi thở phào, nhắn lại.
【Được rồi.】
Ai dè, ngay sau đó một tin nhắn mới bật lên.
【Tôi đã kết hôn, người độc thân đừng nói chuyện với tôi.】
… Người đâu mà quái gở.