Chồng tôi là sếp tổng, nhưng với tôi thì lạnh như băng.
Tiền thì vung ra, nhưng chạm vào tôi thì không.
Thế là tôi lập ngay một tài khoản phụ, thử thả thính chồng mình xem sao.
Kết quả, anh ta vung cả đống tiền để yêu đương với chính vợ mình.
Giá tiền nhân đôi, niềm vui nhân hai.
Không ngờ cái ông chồng này, lúc lén lút tán tỉnh lại vừa ngây thơ vừa có nét quyến rũ lạ thường.
Ngày nào cũng đến giờ là nhắn tin trêu chọc, làm tôi nóng hết cả người.
Hai tháng sau, anh ta bảo muốn gặp mặt. Tôi biết ngay, cuộc chơi kiếm tiền này sắp hết hạn.
Thế là tôi lập tức chặn luôn.
Ai ngờ tối đó về nhà, tôi bị anh ta trói gô lên giường.
“Em bảo muốn ngủ với tôi thì phải có tiền, tôi cũng đưa tiền rồi. Em còn nói muốn cưỡi lên người tôi mà quậy, tối nay thử xem thế nào?”
Chồng tôi dạo này có gì đó sai sai.
Tôi nghi nghi, liệu có phải anh ta gặp vấn đề… ở phương diện kia không?
Thế là tôi đánh tiếng:
“Lục Cảnh Thư, dạo này sức khỏe anh ổn không?”
Anh ta nhíu mày, liếc tôi một cái, rồi lảng đi.
Từ ánh mắt đó, tôi như ngửi thấy mùi khinh thường.
Thực ra với dáng vóc của anh ta, nhìn qua là biết không yếu.
Nhưng cũng chưa chắc…
Tôi lướt mạng tra cứu, thấy có người nói: Những ông càng chăm đến phòng gym thì càng dễ… vô dụng.
Thất vọng quá, tôi gọi điện than thở với con bạn thân, Tiểu Điềm:
“Cậu bảo xem, tớ cũng gọi là lấy chồng rồi, mà còn cưới đúng một người đàn ông cực phẩm. Thế mà mẹ tớ hỏi khi nào đẻ, đẻ kiểu gì… Chẳng lẽ tớ tự đẻ được chắc? Tớ là sinh vật lưỡng tính à?”
Tiểu Điềm cũng hưởng ứng:
“Vô lý! Cậu xinh như thế, Thẩm Tinh Hồi, mà chồng cậu nhìn thấy còn không có phản ứng? Chỉ có hai khả năng!”
“Gì cơ?”
“Một là anh ta hỏng, hai là có người khác rồi!”
Nghe cũng có lý.
Tiểu Điềm thở dài:
“Bảo sao người ta nói bước chân vào hào môn là như rơi xuống biển sâu. Theo tớ thấy, chồng cậu cho nhiều tiền thế, hay cậu kiếm một em trai nhỏ mà nuôi đi?”
Nghe cũng hấp dẫn phết.
Nhưng nuôi trai bên ngoài thì không dám.
Dù gì nhà họ Lục cũng to quá, tôi không muốn chết sớm.
Thế là tôi nảy ra một sáng kiến.
Nếu hoa ngoài vườn thơm, vậy thì biến mình thành hoa ngoài vườn.
Tôi lập tài khoản phụ, gửi lời mời kết bạn cho Lục Cảnh Thư.
Sau một hồi nghĩ ngợi, tôi gõ tin nhắn:
“Chị gái xinh đẹp, có tiền, chỉ muốn tìm một em trai để yêu đương.”
Chúa ơi.
Anh ta đồng ý luôn trong một nốt nhạc!
Chơi liều vậy sao?
Đã tự thả thính thì đành cắn răng theo tới cùng.
Anh ta nhắn ngay một câu:
“Chứng minh thế nào?”
Tôi mở ví điện tử, chụp màn hình số dư gửi qua.
Nhờ vào tài trợ của chính anh ta, tôi cũng có tí khí chất phú bà.
Nhưng anh ta lại bảo:
“Tôi không nói cái này.”
Khoan đã… chẳng lẽ anh ta bảo tôi gửi ảnh?
Gửi mặt tôi thì có khác gì ngoại tình với chính chồng mình đâu?
Nghĩ tới cái mặt lạnh như tiền của anh ta, tôi lắc đầu.
Suy nghĩ một hồi, tôi gửi tấm ảnh xương quai xanh kèm tin nhắn:
“Em trai à, làm người không thể tham lam, trước mắt chỉ được như này thôi. Mình tiến triển từ từ, được không?”
Nói thật, Lục Cảnh Thư chỉ kém tôi đúng một tháng.
Gọi là “em trai” cũng không quá đáng.
Bên kia im lặng một lúc, rồi nhắn lại:
“Vậy chị gái, chị muốn xem gì?”
Có cơ hội trêu chọc Lục Cảnh Thư thế này, tôi nào có thể bỏ lỡ?
Tôi nhanh tay nhắn lại:
“Cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư ~ Em chọn cái nào cũng được. Hoặc gửi hết cũng không sao, chị không ngại đâu.”
Anh ta thuận thế trêu lại:
“Chị bảo em đừng tham, vậy mà chị lại tham thế này?”
Nhưng đúng là không quanh co lòng vòng, chẳng mấy chốc đã gửi qua một bức ảnh cơ bụng.
Tôi trợn tròn mắt.
Đây có phải ông chồng tổng tài ngày thường lạnh lùng đến mức không thèm liếc tôi không đấy?
Hóa ra sau lưng lại có máu liều như vậy?
Mà quan trọng hơn, dáng người dưới lớp sơ mi kia lại đỉnh đến thế?
Tôi không cam lòng, tiếp tục chất vấn:
“Thật là của em à? Không phải ảnh tải trên mạng đấy chứ?”
Anh ta gửi một tin nhắn thoại, giọng nói vừa trêu chọc vừa đầy sức hút:
“Vậy chị gái, có muốn video không? Em có thể cho chị xem thỏa thích.”
Trời ạ! Đây thực sự là chồng tôi sao?
Ông trời ơi, đáng lẽ tôi đã có thể tận hưởng những thứ này từ lâu rồi mà!
Tim tôi tan chảy.
Mắt tôi cũng tan chảy.
Dù giọng điệu có hơi khác với phong thái lạnh lùng thường ngày, nhưng giọng nói này thì không thể nhầm được.
Xác nhận hàng thật.
Tôi mạnh dạn nhắn lại:
“Em trai, chị cho em tiền, vậy em có thể cho chị cái gì?”
Anh ta hỏi lại:
“Chị bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi bịa đại:
“Chị năm nay 35, vừa đúng độ tuổi thích trai trẻ sung sức.”
Anh ta im lặng một lúc lâu.
Rồi gửi qua một bức ảnh bàn tay đang kẹp điếu thuốc.
Quá chí mạng.
Làm sao anh ta biết tôi mê tay chứ?
Anh ta tiếp tục dụ dỗ:
“Chị gái, hay là chị đến tìm em đi, em cởi cho chị xem tại chỗ?”
“Hoặc chị cũng có thể tự tay cởi ra.”
3
Lục Cảnh Thư về nhà.
Vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng, cấm dục như thường lệ.
Cơ mà có một điểm lạ, không thích tôi, nhưng dù bận thế nào, anh ta cũng về nhà đúng giờ, không lạc lối nơi đâu.
Bác giúp việc vừa dọn cơm xong, anh ta cởi áo khoác, rửa tay rồi ngồi xuống bàn.
Mắt tôi đảo qua cái áo sơ mi anh ta đang mặc. Tấm ảnh cơ bụng hôm nọ vẫn lộ ra chút thắt lưng, trùng hợp ghê, đúng cái quần này.
Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào bàn tay anh ta mà thất thần.
Quan sát kỹ thì đúng là ảnh chụp thật, không phải hàng mạng.
Anh ta ngẩng lên, nhíu mày:
“Sao thế?”
Tôi giật bắn mình, có cảm giác bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám. Lúng túng cúi đầu:
“Không có gì, ăn đi không nguội.”
Anh ta khẽ ừ một tiếng, tiếp tục ăn uống. Đến ăn cơm cũng phải tao nhã thế mới chịu.
Bỗng dưng, tôi nhớ đến những tin nhắn hắn gửi sau đó:
“Chị gái, sao chị không nói gì, để em nghe giọng chị chút được không?”
“Chị gái, em muốn nhìn chị, có được không?”
“Hay là chúng ta cùng nhìn nhau đi?”
Không nghĩ nữa!
Càng nghĩ càng không ngồi yên nổi!
Đúng lúc ấy, Lục Cảnh Thư liếc tôi một cái:
“Sao mặt em đỏ thế? Nóng à?”
Bị hắn nói trúng tim đen, mặt tôi lại càng nóng ran.
Tôi lập tức bật dậy:
“Trời nóng thật đấy, em đi tắm đây!”
Nói xong vội vã xách quần áo, ôm điện thoại chạy vào nhà tắm như có cướp đuổi.
Vừa mở nước chuẩn bị tắm, điện thoại rung báo có tin nhắn mới.
[Chị gái, em đi tắm đây, chị có muốn tắm chung không?]
Ngay sau đó là một tấm ảnh cơ bụng.
Mẹ ơi!
Vai rộng, eo thon, nhìn mà muốn xỉu.
Tên này, suốt ngày giữ bộ mặt lạnh lùng với tôi, vậy mà lên mạng lại chơi bạo thế này à?
Rốt cuộc hắn kết hôn bao nhiêu lần rồi mà trêu người thành thục thế hả trời?!
4
Tôi hoảng hốt tắt ngay điện thoại.
Nghĩ mà xem, hai người ở chung một nhà, không can thiệp vào nhau, nhưng lại liên tục tán tỉnh nhau trên mạng.
Nếu ngày nào đó bị bóc mẽ, tôi có bị hắn lột da treo lên đánh không nhỉ?
Nhưng nghĩ lại, một Lục Cảnh Thư ngoài lạnh trong nóng thế này, đúng là hấp dẫn chết người.
Tôi chống nạnh suy ngẫm.
Không lẽ gu của hắn là kiểu chị gái có tiền, phóng khoáng, biết trêu ghẹo à?
Càng nghĩ càng thấy sai sai.
Giữa tôi với hắn, rốt cuộc ai mới là người ngoại tình đây?
Tắm xong ra ngoài, thấy tin nhắn mới.
[Chị gái, chị có phải kẻ lừa đảo không?]
Tôi giật bắn, tưởng bị lộ.
Nhưng mà khoan, hắn vẫn còn gọi tôi là chị gái, nghĩa là trò chơi này chưa đến hồi kết.
[Chị lừa em cái gì chứ?]
[Lừa tình cảm của em.]
Tôi cười khẩy.
[Tình cảm có gì đáng tiền đâu? Chị chỉ lừa tiền thôi.]
Hắn vẫn thản nhiên như không:
[Chị cần tiền à? Em đưa chị này.]
Tôi: ???
Tiền mà tiêu kiểu này à?
Về cơ bản, một nửa số tiền của hắn cũng là của tôi cơ mà!
Sao tôi lại tự đi lừa tiền của chính mình nhỉ?!
[Em thích chị, chỉ cần chị chịu yêu em, bao nhiêu tiền em cũng sẵn lòng.]
Tôi nhướng mày, đùa lại:
[Chị không thiếu tiền, nhưng nếu muốn ngủ với chị thì phải trả tiền. Chị dễ dãi thế à?]
Bình thường mà nói, nếu tôi không biết rõ hắn giàu thật, thì chắc tôi đã nghĩ hắn mới chính là kẻ lừa đảo rồi.
Tôi gửi số tài khoản, tất nhiên là dùng tên một đứa bạn thân hắn không biết.
Trời đất ơi…
Hắn chuyển tiền thật kìa!
Mười vạn tệ!
Chỉ vì một tấm ảnh xương quai xanh của tôi?!
Mỗi tháng tôi ở nhà cắm mặt mới được mười vạn tệ, tự nhiên thấy bản thân quá kém cỏi!
Thế là tôi lập tức củng cố niềm tin.
Tiền là tiền, không phân biệt to nhỏ.
Chồng là chồng, không thể đối xử bất công.
Phải kiếm gấp đôi, tiêu gấp đôi mới đúng tinh thần!
5
Dạo này tôi thấy Lục Cảnh Thư có gì đó sai sai.
Anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn tan làm là về nhà, vẫn không có biểu hiện gì khác lạ.
Nhưng tôi cứ có cảm giác trong nhà có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Mà nghĩ đi nghĩ lại, ngoài anh ta ra thì trong nhà cũng chỉ có bác giúp việc. Ma quỷ chắc cũng chẳng rảnh mà rình tôi làm gì.
Thế thì chỉ có một khả năng—anh ta đang lén nhìn tôi.
Vậy thì tôi cũng lén nhìn lại!
Chăm chú quan sát một thời gian, tôi phát hiện ngoài công việc ra, anh ta vẫn chỉ có công việc.
Làm việc?
Khoan đã…
Tôi chợt giật mình nhận ra một chuyện động trời.
Tại sao dạo này anh ta ở nhà nhiều thế? Thậm chí còn mang cả việc về nhà làm?
Càng nghĩ càng sợ!
Lẽ nào… anh ta bắt đầu nghi ngờ tôi rồi?
Trong mơ, tôi còn thấy mình bị bắt quả tang đang tán tỉnh chính chồng mình, quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ.
Sáng dậy, đầu óc tôi vẫn ong ong, liền ngồi thu lu trên ghế sofa, len lén nhìn vào phòng làm việc của anh ta.
Cửa không đóng, tôi có thể thấy bóng lưng anh ta đang cặm cụi làm việc.
Tim tôi run rẩy, mở khung chat với người có ghi chú là “Cún con”.
[Đang làm gì đấy?]
Bóng dáng kia hơi khựng lại, cầm điện thoại lên trả lời:
[Đang làm việc.]
[Không gọi chị gái, không ngoan rồi.]
Tôi nằm sấp trên sofa, len lén nhìn. Anh ta khẽ lắc đầu, khóe môi còn hơi nhếch lên.
[Chị gái, em đang làm việc, nhớ em rồi à?]
Tôi lập tức nhắn ngay:
[Nhớ cơ bụng của cún con rồi.]
Vừa nhắn xong, chưa kịp nín cười thì Lục Cảnh Thư đột ngột đứng dậy.
Tôi giật nảy, lập tức quay ngoắt lại, giả vờ xem TV.
Chỉ là tôi quên mất, màn hình lúc này đang chiếu Peppa Pig.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng làm việc đóng lại.
Không còn gì để xem nữa.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Cuộc gọi video đến.
Tôi hoảng hốt tắt âm, từ chối ngay lập tức.
[Chị gái, không phải muốn xem cơ bụng sao? Em gọi video mà chị không dám nhận?]
[Chị già rồi, xem ảnh động là được rồi.]
Bên kia phản ứng cực kỳ phối hợp.
Chưa đầy một phút sau, một bức ảnh cơ bụng mới tinh được gửi qua.
Tôi ngắm nghía, thầm nghĩ…
Chồng tôi, đúng là cái loại bên ngoài trầm lặng, bên trong yêu nghiệt.
Cơ thể thì đẹp không góc chết, nhưng sở thích lại hơi lệch pha—thích phụ nữ lớn tuổi hơn.
[Chị gái, còn muốn xem gì nữa không?]
Tôi nhắn luôn không cần nghĩ:
[Mông.]
Không chút chần chừ!
Nhưng anh ta thì vẫn còn chút sĩ diện.
[Cái đó thì chị phải tự tay sờ mới được.]
Tôi: …
Chưa hết, hắn còn nâng yêu cầu lên:
[Chị gái, vậy em cũng muốn xem chị thì sao đây? Cứ giấu giấu diếm diếm, không lẽ chị là đàn ông thật à?]
Tôi giận điên người.
Giật lấy điện thoại, chụp ngay một bức ảnh đôi chân trắng nõn gửi qua.
Bên kia im lặng một chút, rồi nhắn lại:
[Vậy chị đang quyến rũ em đúng không? Nhưng sao chị lại không chịu gọi video?]
Tôi thở dài.
Làm phụ nữ đúng là khổ, nhất là khi gặp phải một ông chồng mặt lạnh nhưng bám người như đỉa thế này.
[Chị chỉ muốn một tình yêu chân thành, video không có cảm giác thật.]
Hắn im lặng một chút, rồi…
Lại chuyển khoản tiếp mười vạn tệ.
[Vậy thì chị gái, chúng ta nghiêm túc yêu nhau đi. Em không thiếu tiền, chỉ là có hơi thiếu tình yêu.]
Tôi: …
Tên này, rốt cuộc là tôi đang lừa hắn, hay hắn đang lừa tôi đây?!