Bố Thẩm Từ đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi giành được giải Ảnh hậu, ông sẽ cho tôi một cơ hội bước chân vào cửa nhà họ Thẩm.
Dạo này, tâm trạng của Thẩm Từ có vẻ không được ổn định cho lắm.
Tôi cuộn mình trong vòng tay anh, miệng nhai từng miếng đồ ăn anh đút cho, cảm giác thật yên bình.
Nhìn nữ chính trong phim được ba người đàn ông tỏ tình, tôi thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Hạnh phúc ghê ha.”
Thẩm Từ cúi đầu, giọng có chút gì đó ghen tị: “Có gì phải ghen tị đâu? Em không phải cũng có người như vậy rồi sao?”
Tôi hiểu ngay anh đang nhắc tới chuyện gì.
Mấy hôm trước, Thẩm Từ đến đón tôi, vô tình bắt gặp thầy dạy diễn xuất của tôi đang tỏ tình với tôi.
Anh tỏ ra bình thản, nhưng tối đó ôm tôi thật chặt, cả đêm không buông.
Thẩm Từ cúi xuống, khẽ hôn vào vành tai tôi, giọng anh trầm trầm, đầy ẩn ý: “Giang Vãn Kiều, em làm anh cảm thấy thiếu an toàn quá.”
“Chị ơi, vị trí Ảnh hậu, anh sẽ giúp em đạt được.”
Ngón tay anh lướt nhẹ trên làn da mềm mại của cổ tôi, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta kết hôn trước nhé?”
Tôi ngẩng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh, thì thầm:
“Thẩm Từ, thật ra danh hiệu Ảnh hậu không quan trọng đâu. Điều em muốn, là chứng minh với mọi người rằng em xứng đáng đứng bên anh, chứ không phải là cây tầm gửi sống nhờ vào anh.”
Hai năm sau, mọi nỗ lực của tôi cũng bắt đầu có chút kết quả.
Dần dần, tôi xuất hiện nhiều hơn trong các lễ trao giải cuối năm.
Sau một buổi lễ trao giải, tôi và Thẩm Từ cùng về nhà.
Về đến nơi, tôi bật ti-vi lên, tiện thể xem lại lễ trao giải vừa diễn ra.
Tôi thở dài tiếc nuối: “Trần Ngạo đẹp trai, diễn xuất cũng khá, sao giải lại trao cho Ngô Vũ, đúng là chẳng có thực lực gì.”
Trần Ngạo là đàn em khóa dưới tôi, cũng gặp vài lần, ấn tượng khá tốt.
Nói xong, tôi liền hối hận ngay.
Bởi vì trong hai năm qua, Thẩm Từ chẳng khác gì một hũ dấm chua, không thể chịu được tôi khen bất kỳ người đàn ông nào.
Quả nhiên, khuôn mặt Thẩm Từ đã bắt đầu đen lại.
Tôi vội vàng sửa chữa: “Nhưng mà trong lòng em, không ai có thể sánh bằng anh đâu.”
Tôi vòng tay qua cổ anh, giọng nũng nịu: “Đừng giận nữa, được không?”
Thấy anh vẫn không phản ứng, tôi liền quyết định dùng chiêu cuối.
Tôi ghé sát tai anh, giọng mềm mại như nước: “Giang Vãn Kiều thích nhất là Thẩm Từ.”
Vậy mà Thẩm Từ vẫn không động đậy.
Trời ơi, hôm nay chiêu này cũng không ăn thua sao?
Đang lúc tôi loay hoay chưa biết phải làm sao, thì bất ngờ—
Thẩm Từ nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh, đẩy tôi vào tường.
Đầu tôi đập vào công tắc đèn, “tách” một cái, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Giọng anh vang lên ngay trên đầu tôi, ấm nóng và đầy đe dọa: “Chị ơi, chứng minh cho anh xem đi.”
Khoảng cách giữa tôi và anh gần đến mức tôi có thể nghe rõ từng nhịp thở của chúng tôi. Bóng tối làm mọi giác quan của tôi thêm nhạy bén, tôi căng thẳng đến nỗi chẳng biết phải làm gì.
Tôi khẽ liếm môi, lắp bắp: “Chứng minh… thế nào—”
Lời chưa kịp dứt, Thẩm Từ đã cúi xuống, khẽ cắn lên vành tai tôi.
Nói là cắn, nhưng giống như anh đang ngậm lấy hơn.
Đầu lưỡi anh lướt qua vành tai tôi, cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Trong khoảnh khắc rạo rực ấy, anh ghé sát tai tôi, thở dài khe khẽ:
“Kiều Kiều, anh yêu em.”
“Cắt! Kiều Kiều, biểu cảm của em sai rồi.”
Đạo diễn Trần lại lần thứ ba ngắt cảnh quay của tôi:
“Em là gián điệp, em phải quyến rũ anh ta để lấy thông tin chứ, sao mặt em lại đỏ như cái gấc thế kia?”
Trên phim trường, tôi nhận ra Thẩm Từ đã đi đâu mất.
Tôi cúi đầu xin lỗi: “Em hiểu rồi, đạo diễn.”
Đạo diễn Trần gật đầu: “Tốt, các bộ phận chuẩn bị, quay lại từ đầu.”
Tôi tập trung hết sức, cuối cùng—
“Cắt, cảnh này qua rồi. Mọi người nghỉ ngơi chút nhé.”
Tôi lách qua đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Thẩm Từ ngồi bên bờ suối nhỏ.
Anh ấy trông mệt mỏi, như có tâm sự gì đó.
“Anh mệt rồi à? Hay anh về khách sạn nghỉ trước đi.”
Giờ thì, mối quan hệ của tôi và Thẩm Từ đã trở thành bí mật mà ai cũng biết trong giới.
Đầu năm nay, tôi nhận được lời mời từ đạo diễn Trần Mẫn tham gia vai nữ chính trong bộ phim mới của ông, Chiêu Trì.
Đạo diễn Trần Mẫn nổi tiếng là người “sinh ra ảnh hậu.”
Tôi hiểu đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Nhưng sau khi đọc kịch bản, tôi lại do dự.
Bối cảnh là thời dân quốc, nữ chính là một gián điệp với nhiều thân phận.
Kịch bản lại có khá nhiều cảnh thân mật.
Lúc đầu, tôi lo Thẩm Từ không đồng ý. Anh ấy vốn có tính chiếm hữu mạnh và rất hay ghen, thiếu cảm giác an toàn về tôi.
Trước khi nói với anh, tôi đã nghĩ ra đủ kiểu lý do để thuyết phục.
Nhưng nghe xong, Thẩm Từ không nói gì, chỉ yêu cầu được đi cùng tôi vào đoàn phim.
Thẩm Từ quay lại nhìn tôi, nắm lấy tay tôi:
“Kiều Kiều, anh hối hận rồi. Chúng ta đừng quay nữa, được không?”
Tôi ôm anh: “Thẩm Từ, em là diễn viên, đó chỉ là công việc thôi mà.”
Anh siết chặt eo tôi, khẽ thì thầm:
“Anh không chịu nổi đâu. Chúng ta đừng quay nữa, được không?”
“Em muốn làm ảnh hậu, anh có thể giúp em, tìm những cơ hội tốt nhất.”
“Còn tiền vi phạm hợp đồng, anh sẽ lo.”
Ánh mắt Thẩm Từ nhìn tôi đầy vẻ đau lòng:
“Chị ơi, đừng quay nữa mà.”
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Thẩm Từ, bộ phim này sắp xong rồi, anh nhẫn nại thêm chút nữa được không?”
“Anh cũng biết mà, bộ phim này có cơ hội đoạt giải rất lớn. Đây có thể là cơ hội cuối cùng em tiến đến danh hiệu ảnh hậu.”
“Đã ba năm rồi, anh biết ảnh hậu có ý nghĩa thế nào với em mà.”
Giữa tôi và Thẩm Từ là một khoảng im lặng dài.
Gương mặt anh lạnh lùng, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe.
Anh đang giận.
Tôi nhớ lại dáng vẻ này của anh, cái đêm tôi lén đi chơi với người khác sau lưng anh.
Đêm đó, lần đầu tiên Thẩm Từ quát mắng tôi lớn tiếng, nói những lời rất nặng nề.
Một Thẩm Từ như vậy làm tôi sợ hãi.
Tôi chuẩn bị tinh thần cho cơn bão mang tên “Thẩm Từ.”
Nhưng không ngờ, anh chỉ cúi đầu, tựa vào hõm vai tôi.
Một lúc lâu sau—
“Được.”
Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào, nhưng đầy thỏa hiệp.
Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng như mình muốn.
Lễ trao giải Kim Long cuối năm, tôi thậm chí còn không lọt được vào danh sách đề cử Ảnh hậu.
Cư dân mạng thì cứ vui vẻ trêu tôi là “Học trò kém nhất của đạo diễn Trần Mẫn.”
Ngày lễ trao giải, Thẩm Từ tham dự sự kiện với tư cách nhà đầu tư, còn tôi một mình ở căn hộ của anh, vừa xem livestream vừa nhâm nhi vài chén rượu.
Khi Thẩm Từ về đến nhà, tôi đã uống đến mức đầu óc quay cuồng.
Anh cúi xuống, bế tôi lên khỏi sàn, nhíu mày: “Sao em uống nhiều vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt anh, những kỷ niệm xưa cũ ùa về, tôi ôm chặt cổ anh, bật khóc nức nở.
“Thẩm Từ, phải làm sao đây? Ba năm rồi, em vẫn không thể giành được giải Ảnh hậu.”
“Nhưng mấy năm nay em đã cố gắng lắm rồi. Phải làm sao đây, Thẩm Từ?”
Nước mắt tôi thấm ướt bộ vest đắt tiền của anh:
“Bố anh vốn đã không thích em, giờ chắc chắn ông ấy sẽ ép em rời xa anh.”
Thẩm Từ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng lo, sẽ không đâu.”
Đột nhiên, tôi nắm chặt cánh tay anh, như thể nghĩ ra điều gì đó:
“Thẩm Từ, hay là chúng ta bỏ trốn đi, đến một nơi không ai biết chúng ta.”
Ngay sau đó—
“Nhưng giờ camera ở khắp nơi rồi, chỉ cần bố anh báo cảnh sát, họ sẽ tìm ra chúng ta ngay.”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt lại rơi: “Thôi bỏ đi, là em vô dụng, còn mạnh miệng tuyên bố này nọ.”
Tôi đẩy anh ra, nước mắt vẫn tuôn rơi: “Thẩm Từ, chúng ta chia tay—”
Lời tôi còn chưa dứt, nụ hôn của anh đã chặn lại.
Khi kết thúc, anh thở hổn hển, nói khẽ: “Chị ơi, em sẽ không để chị rời xa em nữa đâu.”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Thẩm Từ.
Những mảnh ký ức rời rạc của đêm qua từ từ chắp nối lại trong đầu tôi.
Chỉ bấy nhiêu thôi mà khiến mặt tôi nóng bừng vì hối hận.
Bỏ trốn? Cảnh sát?
Giang Vãn Kiều ơi là Giang Vãn Kiều, sao mày lại xấu hổ thế này?
Tôi nhẹ nhàng định ngồi dậy, nhưng động tác đó đã đánh thức Thẩm Từ.
Anh vòng tay kéo tôi lại gần, giữ chặt tôi trong lòng.
“Kiều Kiều.”
Thẩm Từ nhắm mắt, thì thầm gọi tôi, giọng nghe đầy mãn nguyện.
“Ừm?”
Tôi nhẹ nhàng đưa ngón tay lướt qua trán anh, men theo đường lông mày, rồi dừng lại ở nốt ruồi lệ.
Anh mở mắt, nhìn tôi chăm chú: “Chúng ta kết hôn đi.”
Tim tôi bỗng đập nhanh, nhưng tôi vẫn bình tĩnh đáp lại: “Bố anh sẽ không đồng ý đâu.”
Thẩm Từ hôn lên khóe môi tôi, nhẹ nhàng thì thầm: “Em yên tâm, ông ấy sẽ đồng ý.”
Tôi nghi ngờ sự tự tin của anh.
Nhưng đúng như lời Thẩm Từ, bố anh chẳng gây khó dễ, thậm chí còn đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Lúc ấy, tôi cứ tưởng ông thay đổi tính nết rồi.
Mãi sau này tôi mới hiểu, sự nhượng bộ của ông là vì quyền lực của Thẩm Từ.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã vượt mặt cả bố mình.
Bố Thẩm vốn tôn thờ kẻ mạnh, thay vì giận dữ với cách làm của Thẩm Từ, ông lại tỏ ra hài lòng.
Thái tử gia giờ đây đã lên ngôi thành hoàng đế mới.
Lễ cưới của tôi và Thẩm Từ được tổ chức hoành tráng không kém gì đại tiệc của hoàng gia.
Anh bao luôn cả màn hình lớn ngoài trời trong thành phố để livestream cho cả thiên hạ xem.
Khi anh đeo nhẫn vào tay tôi, tôi mới thở phào, cảm nhận được là mọi thứ thật sự đang xảy ra.
Sau lễ cưới, giấy đăng ký kết hôn của tôi bỗng nhiên biến mất.
Khi tôi đòi làm lại cái giấy đó, Thẩm Từ mới rón rén lôi nó ra, mặt mày lấm lét như sợ bị phát hiện.
Tôi vừa tức vừa thấy buồn cười.
Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi giành được giải Ảnh hậu và quyết định giải nghệ.
Tối đó, khi Thẩm Từ ngủ say bên cạnh, tôi nằm ngắm nhìn khuôn mặt anh, để những ký ức của bao năm qua hiện lên như thước phim tua chậm.
Chúng tôi đã vượt qua bao sóng gió, nhưng may mắn thay, người luôn ở bên tôi vẫn là anh.
Hy vọng rằng những ai yêu nhau trên đời này sẽ ít gặp phải trắc trở, sớm đạt được những gì mình mong muốn.
– Hết –