Vừa bước chân qua cửa, tôi đã nghe thấy… tiếng lòng của thằng trúc mã.
Không tin nổi tai mình, tôi phi thẳng một mạch vào phòng ngủ.
Tống Trừng Miên – thằng bạn nối khố – đang bị tôi trói nằm sõng soài hình chữ “đại” trên cái giường đệm đen sì. Nền đen nổi bật hẳn làn da trắng như bột mì của cậu ấy, mặt thì lạnh như tiền, kiểu như dằn rõ ba chữ: “Tránh xa ra”.
【Hinh Hinh thật sự quay về rồi… mừng phát khóc.】
【Nhưng phải bình tĩnh, không được nhảy cẫng lên.】
Tống Trừng Miên liếc tôi một cái, giọng vừa khàn vừa gắt:
“Mau… cởi trói… cho tớ.”
Thế rồi bắt đầu giãy giụa cho có lệ, cái dây ở cổ tay rung rung.
Tôi nheo mắt soi kỹ — ừm, hôm nay giãy nhẹ hơn mấy hôm trước thật.
【Sao Hinh Hinh im re thế, chẳng ngăn tớ như mọi khi…】
【Chết rồi, chẳng lẽ cậu ấy chán tớ thật rồi?】
Tôi phì cười, cười cái kiểu không giấu nổi vẻ khoái chí.
Rồi đặt nhẹ đầu ngón tay lên ngực Trừng Miên, nhỏ nhẹ mà thâm hiểm:
“Đừng giãy nữa, không khéo rách cổ tay thì lại khổ thân.”
Tôi không chắc có phải tưởng tượng không, nhưng hình như…
Tống Trừng Miên gật đầu, mặt như không có chuyện gì, mà miệng vẫn cố cứng:
“Không… không cần…”
Đến tối, tôi bày trò nấu món “tủ” của cậu ấy – cánh gà coca.
Bưng lên bàn, tôi cố ý hỏi:
“Cậu có ăn không đấy?”
Trừng Miên lườm tôi, mặt nghiêm như quân sự, lắc đầu không thèm suy nghĩ. Dáng vẻ như thà nhịn đói còn hơn động đũa vào đồ tôi nấu.
Nhưng trong đầu thì lại vang lên:
【Muốn ăn quá đi mất… Món này là Hinh Hinh làm riêng cho mình mà.】
Tôi nhướng mày:
“Thật không ăn à?”
Trừng Miên vẫn kiên quyết lắc đầu, như kiểu “đừng hòng dụ được tớ”.
Tôi gật gù, đứng dậy vơ đĩa:
“Thế thì đổ. Đổ luôn vào thùng rác cho nóng.”
Chưa kịp quay lưng đi thì thấy tay áo mình bị kéo lại.
Tôi quay đầu. Thấy Trừng Miên quay mặt đi, lầm bầm:
“Bỏ thì… phí quá.”
Tôi nhún vai kiểu “thôi được, cho cậu một cơ hội cuối cùng”.
Cậu ấy thở hắt ra, hậm hực ngồi xuống:
“Tớ ăn.”
Rồi trong đầu lại vang lên:
【Ngon quá… May mà không để Hinh Hinh đổ đi thật.】
Mặt trời lặn, trăng lên. Trời tối đen như mực.
Đến giờ “tra khảo tình cảm” Tống Trừng Miên rồi.
Tôi nằm bên cạnh, đầu gối lên cánh tay cậu ấy, mặt dày đòi cậu ấy nói ba lần “Anh yêu em”. Nói xong cái lần thứ ba, tôi chưa kịp hả hê thì lần thứ tư cậu ấy lỳ ra, ngậm tăm luôn.
Tống Trừng Miên nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, ngực phập phồng như vừa chạy ba vòng quanh sân.
Tôi tưởng cậu ấy tức vì tôi lấn lướt quá, ai dè…
【Aaaa! Mình vừa buột miệng nói thật lòng mất rồi, nhục quá đi mất!】
【Phải giữ bình tĩnh. Hinh Hinh thích mấy anh lạnh lùng, ngầu ngầu cơ mà.】
【”Anh yêu em” để mai nói tiếp, hôm nay nghỉ một tí.】
Một giây sau, cậu ấy mở mắt nhìn tôi, mắt thì trong veo như nước lã, chẳng thấy tí tình nào.
Trước kia tôi cũng bị vẻ mặt “như tượng gỗ” này lừa cho mấy lần, tưởng cậu ấy không có tí rung động nào với mình.
Nhưng giờ nhìn kỹ thì thấy ngay — mắt có gợn sóng, tay thì run, cả người cứ căng như dây đàn:
“Tớ không…”
Tôi giơ tay bịt mồm cậu ấy luôn:
“Thôi, đừng nói gì cả. Tôi biết thừa cậu thích tôi rồi.”
Giờ là một giờ sáng.
Tôi vẫn trằn trọc không ngủ nổi vì cái tiếng lòng của Tống Trừng Miên cứ như loa phóng thanh bật chế độ lặp lại:
【Sao em ấy biết mình thích nhỉ? Không lẽ bị lộ rồi?】
【Không! Không thể nào! Chắc em ấy nói mò thôi…】
【Phải giữ bình tĩnh. Diễn tiếp đi!】
【Liệu hai ngày nữa em ấy có đuổi mình đi không? Làm thế nào bây giờ?】
【Không! Mình không muốn đi đâu cả!】
Nghe mà tôi vừa buồn cười vừa tức.
Thế là tôi ghé sát tai cái đứa đang giả vờ ngủ như chết kia, thì thầm từng chữ rõ rành rọt:
“Tôi nói cho cậu biết nhé — cậu có thích tôi hay không cũng không quan trọng đâu. Nhưng đừng có mơ thoát được khỏi tôi.”
Nói xong câu đấy, thấy hàng lông mi cậu ấy run run.
Một giây sau — tiếng lòng im bặt.
Sáng ra, tôi bị Tống Trừng Miên gọi dậy.
Mắt nhắm mắt mở, vừa ngáp một cái thì đã nghe thấy tiếng cậu ấy:
“Sáng nay… cậu có tiết đấy, đừng… đi muộn.”
Thế là tôi giật nảy người dậy, ba chân bốn cẳng chạy đi rửa mặt thay quần áo.
Dọn dẹp xong xuôi, tôi xách cặp định lao ra cửa, nhưng chưa kịp xoay nắm cửa thì khựng lại.
【Hôm nay không hôn tạm biệt à?】
【Buồn ghê… mà lại không dám nói.】
Tôi khẽ thở dài, rồi cười cười quay lại chỗ cậu ấy.
Lần đầu tiên tôi thấy cái vẻ mặt ngơ ngác, ấm ức còn chưa kịp giấu đi của cậu ấy.
Tôi cúi người xuống, dưới ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên kia, đặt lên môi cậu một cái hôn nhẹ.
“Đi đây, đừng nhớ tôi quá đấy.”
Tống Trừng Miên đỏ mặt quay đi, giọng lắp bắp như mèo mắc xương cá:
“Tôi… tôi chẳng… nhớ cậu đâu!”
Nhìn cái mặt cậu với cái miệng nói một đằng, tim đập một nẻo mà tôi chỉ muốn ôm bụng cười.
Tôi có gắn hệ thống camera trong nhà, phòng nào cũng có, nhưng thật ra… ít khi mở lên xem.
Chủ yếu là vì không muốn nhìn thấy ánh mắt giận sôi máu hay vẻ mặt đau khổ của cậu ấy mỗi lần giãy dây.
Nhưng hôm nay… tôi nổi hứng.
Thử bật lên xem cái.
Ai dè, vừa nhìn vào màn hình thì tôi suýt đánh rơi cái bát đang cầm trên tay.
Chỉ mới rời khỏi nhà chưa đầy mười phút, Tống Trừng Miên đã nhẹ nhàng như múa thoát khỏi dây trói — điệu nghệ chẳng khác gì ảo thuật gia.
Sau đó bước vào phòng tắm, vài phút sau đi ra, người quấn áo choàng, tóc ướt nhỏ nước tong tong.
Cậu ấy thong thả lấy máy sấy, sấy tóc khô ráo đâu ra đấy, rồi thản nhiên đi loanh quanh phòng… kéo chân, giãn cơ như chuẩn bị thi marathon.
Làm xong hết thì liếc đồng hồ, lại tự trèo lên giường, cẩn thận buộc dây trói lại… như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vì cậu ấy biết rõ — đúng trưa, tôi sẽ mang cơm đến.
Lúc ấy tôi mới cay đắng nhận ra — hóa ra, con hề chính là tôi.
Tôi với Tống Trừng Miên quen nhau từ hồi còn bé tí.
Hồi đó tóc cậu ấy vàng hoe như bắp ngô để lâu ngày, đứng giữa đám trẻ con thì nổi như cái đèn giữa sân đình.
Hôm đầu đi học mẫu giáo, cô giáo bảo từng đứa đứng lên giới thiệu. Đến lượt cậu ấy, cái mặt đỏ gay như gấc, lắp ba lắp bắp mãi không nói ra được câu.
Cả lớp cười ồ.
Tôi cũng cười.
Nhưng tôi không cười chê. Tôi thấy… cậu ấy đáng yêu.
Từ lúc đó, tôi cứ hay lén nhìn theo cậu ấy. Xem cậu chơi cái gì, làm cái gì, thậm chí ăn cái gì cũng thấy buồn cười.
Rồi một hôm sau giờ học, tôi thấy có đám trẻ con vây lấy cậu ấy, bắt ép cậu nói chuyện, còn bắt chước kiểu nói lắp nữa.
Tống Trừng Miên đứng im như trời trồng, nước mắt rơm rớm, mắt cứ như sắp mưa đến nơi.
Không nghĩ ngợi gì, “Tiểu Tráng” tôi lúc ấy liền phi thẳng vào giữa đám đông, kéo cậu ấy ra như phim hành động.
Cậu lí nhí cảm ơn, còn bảo mai sẽ cho tôi một viên kẹo.
Lúc ấy, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy — hóa ra làm công chúa cứu hoàng tử cũng sướng ra phết.
Từ đấy trở đi, tôi thành vệ sĩ riêng của Tống Trừng Miên — từ mẫu giáo đến tận cấp hai.
Lúc nào tôi cũng coi cậu là “người của mình”.
Không cho ai chạm vào. Không thích ai lại gần.
Càng ghét khi thấy cậu cười nói với người khác.
Có lần, có bạn nữ đến hỏi cậu bài, tôi chẳng nói chẳng rằng, giật luôn tờ bài thi, rút bật lửa đốt ngay tại chỗ trước con mắt tròn xoe của cả lớp.
Không dám nhìn mặt Tống Trừng Miên lúc đó — tôi sợ nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ hay giận dữ của cậu.
Sau vụ ấy, tôi bị gọi lên văn phòng, viết bản kiểm điểm dài hai nghìn chữ. Viết đến tận sáu giờ tối, tay tê rần.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã thấy cậu đứng chờ sẵn ở hành lang.
Tôi không dám nhìn vào mắt cậu, vội lên tiếng trước:
“Nếu cậu định hỏi tại sao tôi đốt bài thi thì thôi nhé, tôi không trả lời đâu.”
Cậu cười — nụ cười hiếm hoi như hoa nở giữa mùa đông:
“Tôi… tôi chỉ muốn hỏi… cậu lấy đâu ra… cái bật lửa đấy?”
Tôi đứng khựng lại. Tự dưng thấy túi áo bên trái nặng trĩu.
“Cậu… cậu không hút thuốc đấy chứ?”
Tôi định nói dối, nhưng vừa nhìn vào mắt cậu thì lập tức không nói nổi câu nào.
Cuối cùng, hộp thuốc bị cậu giật lấy, ném thẳng vào thùng rác.
Cậu còn bắt tôi giơ tay lên thề — không được hút thuốc nữa.
Mà lạ thay, từ ngày đó tôi thật sự bỏ được.
Lên cấp ba, số người chê Tống Trừng Miên nói lắp giảm hẳn.
Vì lúc ấy, trông cậu ấy vừa đẹp trai lại học giỏi, thêm cái dáng người cao cao thư sinh — ai nhìn cũng xuýt xoa. Gái lớp trên lớp dưới đều rón rén tìm cớ bắt chuyện.
Tôi thì khỏi nói, trong bụng như có cả đống lửa. Nhưng khổ cái, không thể đốt được hết cả đám người đang mon men lại gần.
Thế là, lần đầu trong đời, tôi tập… làm người bình thường. Bắt đầu chơi với người khác, tỏ ra “tôi đây cũng biết xã giao”.
Đó cũng là trận “đấu trí” đầu tiên trong thời học sinh của tôi.
Một hôm, cả nhóm bạn mới rủ nhau ra căng tin. Có đứa cười cười quay sang hỏi:
“Ê, cậu có thích Tống Trừng Miên không đấy?”
Tôi im lặng, chẳng nói gì.
Đúng lúc ấy, cả đám phá lên cười:
“Thật á? Trời ơi, cậu mà thích cái thằng nói lắp đấy hả? Biết là nó đẹp trai, học giỏi thật đấy… nhưng nói chuyện với nó chắc mệt muốn xỉu luôn!”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt cậu ta tắt phụt.
Tôi quay đầu lại thì thấy Tống Trừng Miên đang đứng ngay sau lưng. Không rõ cậu nghe được bao nhiêu, chỉ thấy mặt trắng bệch như vừa rớt điểm kiểm tra.
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi quay phắt lại, nắm đấm vung thẳng mặt thằng kia một cú:
“Hôm nay tao đấm cho mày nói lắp luôn. Rồi xem mày có còn thấy giao tiếp mệt không!”
Tôi chẳng nhớ rõ mình bắt đầu thích Tống Trừng Miên từ bao giờ.
Chỉ biết là, đến lúc nhận ra thì đã lún quá sâu, cứ như rơi xuống ao bèo, càng giãy càng dính.
Nhiều lúc tôi tin chắc, cậu cũng thích tôi.
Ví dụ, tôi cảm sốt, cậu là người đầu tiên chạy đi mua thuốc, nấu cháo.
Tôi lỡ miệng nhắc thích cái gì, dăm ba hôm sau là thấy cậu âm thầm chuẩn bị xong xuôi.
Có lần, trước sinh nhật tôi cả tháng, cậu đi làm thêm ở trung tâm thương mại, đóng giả gấu trúc đứng phát tờ rơi. Lúc biết chuyện, tôi tưởng đùa — ai ngờ thật. Mà cậu chịu cực vậy chỉ để gom tiền mua đúng món quà tôi từng trầm trồ một lần duy nhất.
Có lần khác, tôi mới lấp lửng kể có người thích mình, cậu đã nhanh hơn gió kể tội người ta một lượt: nào là học hành bấp bênh, tính tình khó đoán, cười hở lợi nhìn kém sang… đại loại là “đừng dại dột mà đổ cái kiểu như thế.”
Tôi nghe mà trong lòng mừng húm, chắc mẩm: “Thằng này nó cũng phải thích mình!”
Nên vào mùa đông đầu tiên của năm nhất đại học, tôi lấy hết dũng khí, cầm một bông hồng đỏ, đứng trước mặt cậu, nghiêm túc tỏ tình.
Tống Trừng Miên đứng đơ ra như tượng. Một lúc sau, cậu chỉ lắc đầu:
“Xin lỗi… Thẩm Hinh, tôi… tôi không thể nhận lời cậu được.”
Tôi sững người, hỏi đi hỏi lại “Vì sao?”
Cậu chỉ cúi đầu nói nhỏ: “Tại vì… chúng ta thân nhau quá rồi.”
Nghe xong câu đó, tôi suýt rụng cả tai. Thì ra ở bên nhau lâu, thân thiết, hiểu rõ nhau quá — cũng là lý do để từ chối tình cảm?
Sau hôm đó, Tống Trừng Miên bắt đầu tránh tôi.
Cả kỳ nghỉ đông, không thấy mặt, nhắn tin thì xem không rep, gọi thì “thuê bao quý khách vừa gọi…”
Cái khoảng cách đột ngột khiến tôi khó chịu như bị mắc xương cá — nghẹn mà không nuốt được.
Đêm hôm ấy, tôi ôm áo khoác đứng trước cửa nhà cậu, gọi điện không ai bắt, cuối cùng cậu mới xuống, đứng cách tôi cả mét, nói khẽ:
“Nếu cậu muốn… thì chúng ta… vẫn có thể làm bạn.”
Trời lạnh căm, nhưng tôi thấy đầu mình nóng ran.
Tôi đứng nhìn cái bóng lưng gầy gò của cậu khuất dần trong đêm. Ngay lúc đó, trong đầu tôi loé lên một ý nghĩ đen tối.