Cuộc Chơi Nguy Hiểm

Phần 4



 

17

Tạ Cẩn Hành vẫn chưa chuyển tiền cho tôi.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, kim chỉ tám giờ tối. Trong khi đó, cậu ta vẫn ngồi lì trong thư phòng, lật từng trang tài liệu như thể không còn nhớ gì đến sự tồn tại của tôi.

Tôi hết cắt đĩa hoa quả này đến đĩa khác mang vào, mong chừng ánh mắt cậu ta liếc qua, tiện thể nhớ ra khoản tiền tôi đang đợi.

Nhưng cậu ta cứ lặng lẽ, như quên bẵng chuyện chuyển khoản.

Lạ thật. Trưa nay ăn uống vui vẻ, tôi cũng chẳng tiếc tay khi mua đồ. Bình thường, đến chiều muộn là tôi đã thấy tiền vào tài khoản rồi chứ?

Lòng như có lửa đốt, tôi cứ thấp thỏm mãi tới tận chín giờ. Cuối cùng, Tạ Cẩn Hành cũng bước ra khỏi thư phòng.

“Tôi đi ngủ đây.” – Cậu ta buông một câu, giọng nhàn nhạt.

Tôi hơi ngẩn ra – từ bao giờ thiếu gia lại có thói quen báo cáo giờ giấc sinh hoạt với người khác thế?

Tôi vội gật đầu: “Em đã trải sẵn chăn rồi.”

Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt dừng lại ở mặt tôi lâu hơn bình thường, khiến tôi bối rối chẳng hiểu mô tê gì.

Rồi cậu ta đột ngột quay người, đóng cửa đánh “rầm” một cái rõ to.

Tôi ngớ người, đưa tay lau miệng.

Không lẽ lúc nãy trót ăn miếng thanh long mà không lau sạch miệng?

Chỉ là một quả thanh long nhập vài trăm nghìn thôi mà, có đáng để cáu vậy không?

Ngay lúc ấy, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu tôi.

Không chuyển tiền. Nổi giận vì một quả thanh long. Tự nhiên dọn khỏi ký túc xá, tránh xa bạn cùng phòng…

Chẳng lẽ… nhà họ Tạ sắp phá sản?!

Cậu ấy không muốn ai biết nên mới sống khép kín như vậy?!


18

Sáng hôm sau, tôi gọi cho mẹ.

Bên kia vang lên giọng mẹ, uể oải, pha chút thư thái:

“Mẹ đang ngâm suối nước nóng bên Nhật, có chuyện gì không con?”

Tôi ngập ngừng một lát rồi hỏi thêm vài câu.

“Mẹ thấy cha dượng con vẫn bình thường. Dạo này ông ấy ký mấy hợp đồng to lắm, mẹ cũng chẳng rõ lắm đâu. À mà hôm qua ông ấy vừa mua cho mẹ một căn biệt thự ở Tokyo.”

Không ổn rồi…

Đây đúng là biểu hiện “phản quang hồi chiếu”!

Người sắp phá sản thường hay vung tay tiêu tiền để che đậy khủng hoảng!

Tôi hoang mang bước vào thư phòng.

Tạ Cẩn Hành quay lưng về phía tôi, vẫn dán mắt vào xấp tài liệu.

Thấy tôi đến, cậu ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng dịu dàng đến lạ.

?!

Trong đống giấy tờ kia có ẩn chứa tình yêu à?

“Có chuyện gì sao?” – Cậu ta hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

Tôi chần chừ, rồi cố lấy can đảm hỏi:

“Dạo này… anh vẫn ổn chứ?”

Cậu ấy hơi nhướng mày, cười nhạt:

“Như em thấy đấy, mọi thứ vẫn tốt cả.”

Tôi luống cuống xoắn tay áo, không dám hỏi thẳng: “Nhà anh có phá sản không?”

Ai ngờ, ngay sau đó Tạ Cẩn Hành khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Tuần sau ba tôi gọi về họp hội đồng quản trị, xem như chính thức tiếp quản công ty. Gần đây hơi bận, em đừng lo.”

Tôi chưa bao giờ nghe giọng điệu của cậu ấy dịu dàng đến vậy.

Nhưng… sao cậu ta biết tôi đang lo chuyện phá sản?

Tôi hơi chột dạ, lúng túng nói: “Vậy thì tốt quá rồi ạ… em đi pha cà phê cho anh.”


19

Không ổn rồi…

Tạ Cẩn Hành… có gì đó sai sai.

Cậu ta đang yêu!

Yêu ai cơ chứ?!

Với cái tính khí thất thường, cái miệng thì sắc như dao cạo của cậu ta, ai mà chịu nổi? Phải gan lì lắm mới bám trụ được bên cạnh.

Nhưng lạ thay, tôi lại thấy hơi vui trong bụng—ít ra cũng có người đủ sức chịu đựng cậu ấy thay tôi.

Tôi pha cho cậu ta một ly latte, tiện tay cắt thêm đĩa hoa quả mang vào.

Tóc tôi giờ cũng dài rồi, buộc tạm một bên cho gọn gàng khỏi vướng víu.

Tạ Cẩn Hành vẫn đang dán mắt vào đống tài liệu trước mặt, tôi rón rén đặt cà phê xuống bàn.

“Cạch”—tiếng tách nhẹ vang lên, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi theo phản xạ nở một nụ cười lấy lòng, cái kiểu đã thành thói quen sống còn.

Nhưng lần này, Tạ Cẩn Hành chẳng cau mày cũng chẳng lườm nguýt như mọi khi.

Chỉ đá nhẹ một cái vào mông tôi, lực nhẹ như gió thoảng.

“Đừng lượn lờ trước mặt tôi. Lát nữa tôi ra tìm.” – Cậu ta cười, giọng cười hiếm hoi mà tôi từng nghe.

Tôi xoa mông, mặt đầy thắc mắc bước ra khỏi phòng.

Ai mà tài giỏi đến mức khiến Tạ Cẩn Hành ra cái dạng người biết cười, biết nói tử tế như thế này cơ chứ?!

20

Tôi quay lại phòng khách, gọt một đĩa dứa, chân trần đi trên cái bộ sofa mấy chục triệu của Tạ Cẩn Hành, bật cái TV xịn xò cũng hơn chục triệu của cậu ấy lên.

Nắng đầu hè ấm áp, không khí hơi oi oi một chút.

Tôi vừa xem chương trình tạp kỹ vừa cười khúc khích, chẳng biết từ lúc nào… ngủ quên trên cái sofa ấy.

Một giấc ngủ ngon lành.

Trong mơ, tôi bay đến Barcelona, ngồi dưới mái vòm rộng lớn của Nhà thờ các vị thần vẽ ký họa.

Bồ câu trắng lượn qua cửa sổ, xung quanh tôi là những người bạn mới quen.

Tin nhắn từ mẹ tôi gửi đến từ một vùng du lịch nào đó xa xôi.

Khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời người có lẽ là thế này.

Tôi tỉnh dậy với một nụ cười ngọt ngào trên môi, nhưng ngay lập tức cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.

Mơ màng mở mắt ra, tôi thấy Tạ Cẩn Hành ngồi ngay cạnh sofa.

Tôi dụi dụi mắt, kéo chiếc áo thun đang tụt lên tận bụng xuống lại.

Tóc thì xõa tung từ lúc nào không hay.

“Em ngủ ngon lành trên sofa của tôi luôn à?” – Tạ Cẩn Hành nói, quay lưng về phía ánh nắng.

Dưới ánh chiều vàng nhạt, tôi chẳng nhìn rõ mặt cậu ta, chỉ nghe giọng nói sao mà trầm thấp, khác lạ đến lạ.

Thì sao chứ? Trước giờ tôi cũng hay ngủ ở đây mà, có gì đâu.

“Mấy giờ rồi nhỉ? Để em đi nấu cơm.” – Tôi nói, định lăn khỏi sofa.

Nhưng không hiểu sao, tôi đột nhiên đạp mạnh một cái…

Và bàn chân tôi lại đạp trúng ngay đùi Tạ Cẩn Hành.

Xong rồi.

Chắc là tôi sắp bị coi như nguyên liệu nấu bữa tối, bị cắt ra làm đôi mất thôi.


21

Tôi quơ quào tứ chi, định rút chân lại, nhưng lại bị Tạ Cẩn Hành túm chặt lấy mắt cá chân.

“Mặc mấy thứ rộng thênh thang rồi cứ lượn lờ bên cạnh tôi, giờ lại còn dám đạp tôi à?” – Cậu ta cúi xuống gần sát tôi – “Mục Ôn, sao trước giờ tôi không nhận ra gan em to thế nhỉ?”

Lúc này tôi mới nhìn rõ mắt cậu ấy.

Gương mặt sắc như dao cạo, pha lẫn vài phần khao khát khiến tôi phải rợn người. Mắt cậu đỏ lên, trong ánh nhìn ấy chứa đựng một cảm xúc vô cùng nguy hiểm.

Tôi ngây ra nhìn cậu, đầu óc trống rỗng.

Tôi đang mặc áo thun với sơ mi rộng thùng thình, chuyện đạp trúng là vô tình thôi mà! Muốn đánh thì cứ đánh, muốn mắng thì cứ mắng, nhưng đừng nói những câu mà nghe xong tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu như thế này chứ!

“Còn giả ngây à? Đây chẳng phải đúng thứ em mong đợi sao?” – Tạ Cẩn Hành giữ lấy eo tôi, tay chầm chậm kéo vạt áo thun lên – “Cố tình ngủ ngon lành ở nhà tôi, mặc mỗi quần đùi, để hở eo như thế, tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì sao…”

Tôi nhớ lần trước mình cũng ngủ quên trên ghế sofa, kết quả bị cậu ta đá thẳng xuống đất, mắng tôi chắn mất cái điều khiển TV.

Giờ mới qua có mấy năm, sao lại có thể thay đổi nhanh thế này?!

Tạ Cẩn Hành cúi xuống, hôn tôi.

Tôi phản xạ muốn né đi, nhưng ngay lập tức bị cậu ta giữ chặt gáy.

Tiếng “ẩm ướt” từ nụ hôn vang lên giữa căn phòng khách, nhuốm ánh hoàng hôn.

Tạ Cẩn Hành thật sự rất dữ dội. Tôi thấy hoa mắt chóng mặt, như thể não sắp bị hút sạch.

Cho đến khi tôi cảm thấy phần eo… lạnh toát.

Bàn tay Tạ Cẩn Hành như mang theo dòng điện, chạy dọc từ eo tôi lên tận đỉnh đầu.

Cái lạnh dần rõ rệt khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.

Tôi lập tức đẩy cậu ta ra.

 

22

Tạ Cẩn Hành tức giận.

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu ấy bị ai từ chối.

Cậu ta nắm chặt tay tôi, ấn tôi xuống ghế sofa.

Chuông cảnh báo trong đầu tôi reo ầm ĩ—chắc không phải cậu ta định… cưỡng ép tôi đấy chứ?!

Tôi vội vàng tìm cách xoay chuyển tình thế:

“Anh… anh chuẩn bị đồ đạc chưa?”

“Đồ gì?” – Tạ Cẩn Hành nhíu mày, giọng khàn khàn – “Lần đầu, tôi không thích chơi cái trò rườm rà đâu.”

“Không phải cái đó đâu! Anh chưa bao giờ xem phim à?!” – Tôi hoảng hốt hét lên.

“Tôi sao phải xem mấy thứ đó, tôi đâu phải…” – Cậu ta khựng lại, giọng trầm xuống, có vẻ như cắn răng nói – “Tôi chưa từng động vào cả nam lẫn nữ…”

Não tôi xoay như chong chóng:

“Thiếu gia à, mấy chuyện này mà không có đồ hỗ trợ thì khổ lắm đấy! Dưới nhà có cửa hàng tiện lợi mà, không thì mai em phải vào viện bằng cáng luôn đấy!”

Tạ Cẩn Hành như nhớ ra điều gì đó, buông tay tôi ra.

“Em từng làm rồi à?” – Cậu ta nghi ngờ hỏi.

Câu này mà trả lời sai, hôm nay tôi coi như xong đời.

Tôi vội vã đáp:

“Hồi trước trung tâm học thêm có mấy bạn nữ dạy em sơ qua kiến thức cơ bản thôi mà!”

“Cho em mười phút, xuống mua đồ.”

Tôi giả vờ bình tĩnh đứng dậy, đi ra cửa, vừa khép cửa lại liền cắm đầu chạy như ma đuổi xuống lối thoát hiểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.