37
Tôi quỳ gối trên sàn, nhặt lấy một mảnh sành vỡ.
Mảnh sành cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng tôi lại cảm thấy như một cơn khoái cảm lạ kỳ.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau.
Cửa phòng bị Tạ Cẩn Hành đẩy mở, thở hổn hển.
Tôi, người đầy máu, bên cạnh là Trần Tân đang nằm bất tỉnh trên tấm tatami.
Nghe tiếng động, tôi chậm rãi quay đầu lại, mắt đối diện với ánh nhìn kinh ngạc của Tạ Cẩn Hành.
Cậu ấy đứng đơ một giây, rồi lập tức đóng cửa lại.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi dùng mảnh sành trong tay, đâm thẳng vào cổ cậu ấy.
Tạ Cẩn Hành nhìn vào mắt tôi, không né tránh.
Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
“Đừng sợ.” – Giọng cậu ấy trầm khàn, cổ bắt đầu rỉ máu.
Ánh mắt cậu ấy làm tôi không sao hiểu nổi. Nhưng hành động tiếp theo càng khiến tôi không thể lý giải.
Cậu ấy nhặt mảnh kính vỡ trên sàn, dùng vạt áo lau đi, rồi ấn dấu vân tay của mình lên đó.
Xong xuôi, cậu ấy quay sang nhìn Trần Tân nằm bất động dưới sàn, rồi gọi một cuộc điện thoại.
Tôi thu mình vào góc cửa, lặng lẽ nhìn cậu ấy làm xong mọi việc, rồi tiến đến trước mặt tôi.
“Ổn rồi. Anh sẽ đặt vé máy bay cho em về lại trường vào ngày mai.” – Tạ Cẩn Hành ngồi xuống, ôm lấy tôi – “Hiện tại em không thể giết anh được, vì anh còn có giá trị với em. Sau này nếu em vẫn hận, mạng này anh sẵn sàng trao cho em.”
“Anh xin lỗi vì đã mù quáng và vô cảm.” – Giọng cậu nghèn nghẹn, như muốn hòa tan tôi vào từng nhịp đập của máu cậu ấy –
“Anh hiểu ra tình cảm của mình quá muộn. Anh bảo vệ em cũng quá muộn. Chính sự thờ ơ và đồng lõa của anh với những người xung quanh đã đẩy em đến bước đường này. Tất cả… không phải lỗi của em.”
“Mục Ôn… anh xin lỗi em.”
38
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời khỏi khu biệt thự đó… bằng cách này.
Nhưng tôi cũng chẳng quay lại trường học nữa.
Tinh thần tôi lúc ấy như đứt gánh, rơi vào trạng thái chẳng còn vững vàng gì nữa.
Tôi được đưa về nhà họ Tạ, chăm sóc như một bệnh nhân.
Lúc ấy, trong sảnh lớn nhà họ Tạ lúc nào cũng ầm ĩ, ồn ào.
Có một lần, tôi thậm chí nghe thấy tiếng mẹ tôi cãi nhau với Tạ Tuấn—bà đòi ly hôn.
Tôi co ro trong phòng, lấy tay bịt chặt tai lại.
Sau đó, mọi thứ bỗng nhiên trở nên im ắng.
Không còn tiếng cãi vã, cũng chẳng có cảnh sát nào tới bắt tôi như tôi đã tưởng tượng.
Chẳng biết đã qua bao lâu—chỉ biết là đủ lâu để đến một ngày, tôi có thể bình thản bước ra khỏi căn phòng đó.
Hôm ấy, mẹ tôi và Tạ Tuấn đều không có nhà.
Tôi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Ngay lúc định mở cửa ra đi, tôi thấy Tạ Cẩn Hành đứng trước cửa phòng tôi.
Cậu ta nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên.
Cậu ta quan sát tôi từ đầu đến chân rồi nói:
“Em định đi à?”
Tôi gật đầu.
“Thật ra em không làm hắn ta bị thương nặng. Trần Tân chỉ bị chấn động nhẹ não, nằm viện một thời gian là khỏe lại thôi.” – Tạ Cẩn Hành nói tiếp – “Bên trường học tụi anh cũng đã lo xong xuôi. Nếu em thấy ổn, em có thể quay lại học bất cứ lúc nào.”
“Sau này, mỗi tháng anh sẽ chuyển cho em năm triệu vào tài khoản. Em có thể sống cuộc đời mình muốn.”
Tôi kéo vali, lặng lẽ bước xuống cầu thang.
Ngay khi tôi lướt qua Tạ Cẩn Hành, cậu ấy như phản xạ định đưa tay giữ lấy tôi.
Tôi không quay lại, cứ thẳng lưng bước đi.
Cái đứa con gái trước kia từng đập đầu cha ruột chỉ vì muốn bán mình lấy sính lễ, ôm hết tiền bạc trong nhà bỏ trốn suốt đêm…
Tôi đã rời khỏi nhà họ Tạ.
Sau lưng, tôi nghe văng vẳng tiếng bàn tán của hai người tài xế:
“Thiếu gia Tạ sau khi ra viện đã đứng canh trước cửa phòng đó mấy ngày rồi, đúng là không muốn sống nữa.”
“Sống gì nổi… Dự án lớn thế mà dám đền cho nhà họ Trần không lấy đồng lãi, lão gia không đánh chết cậu ta là còn may.”
“Tôi nghe nói cậu ta đã bị đuổi khỏi công ty rồi mà? Vậy chẳng phải là… chuẩn bị đổi người thừa kế? Mấy cậu con trai khác của lão gia còn đứa trẻ khỏe đang chờ mà…”
39
Anh tôi—giờ thì thành người có tiền rồi.
Suốt mười mấy năm sống trong áp lực, chưa bao giờ tôi cảm thấy thoải mái như bây giờ.
Mỗi tháng mà chẳng tiêu hết năm triệu, thì tháng sau… lại có năm triệu khác đến.
Năm triệu này nối tiếp năm triệu kia—như dòng suối chảy mãi không bao giờ vơi cạn.
Tôi nằm dài trong căn hộ penthouse cao cấp, tay lắc lư ly rượu vang hảo hạng.
TV bật lên, đang chiếu trailer triển lãm tranh của tôi tháng sau.
Cuộc sống của người giàu… thật là đơn giản và khiêm tốn.
Bỗng dưng, quản lý của tôi gọi điện.
Cô ấy vui mừng thông báo:
“Tranh của em bán hết rồi nha!”
“Người mua là một anh chàng gốc Hoa, cực kỳ đẹp trai.”
“Nghe nói gia đình anh ấy siêu giàu, bản thân thì đã tiếp quản hết tài sản rồi.”
“Anh ấy bảo từng học chung trường với em, lại còn là đồng hương nữa đấy.”
“À đúng rồi, họ Tạ đó.”
“Anh ấy đưa nhiều tiền quá, nên chị tiện thể gửi luôn địa chỉ nhà em như một món quà tặng kèm nha.”
“Không cần cảm ơn chị đâu, nhớ nộp tranh đúng hạn mỗi tháng là được.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng đáp lại.
Chưa kịp nói gì, thì giây tiếp theo…
Tiếng chuông cửa vang lên.
– HẾT –