Tôi đặt miếng bánh sandwich xuống, phủi tay, xách túi định chuồn cho sớm.
Vừa đứng dậy đã thấy Thẩm Duật Chu chau mày, nụ cười tắt ngấm, ánh mắt nhìn tôi như muốn hỏi: “Lại bày trò gì nữa đấy?”
Tôi còn chưa kịp mở cửa thì cậu út đã lù lù xuất hiện ở ngoài hiên, mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, tóc tai rối bù, trông như người vừa chui ra từ dưới gầm giường.
Tay cậu còn giơ lên, chắc định gõ cửa.
Nhìn thấy tôi, cậu ngượng ngùng gãi đầu:
“Tân Ngu… cậu xin lỗi nha, hôm qua uống có hơi… quá tay.”
Tưởng tượng đến cảnh chú út phải trông nom cậu ấy cả đêm, mặt tôi sầm xuống. Tôi giận tím gan, nói như mắng:
“Cậu say thì kệ cậu, nhưng đừng bắt chú út phải lo chứ!”
Tôi chưa từng to tiếng với cậu như thế bao giờ, nên cậu có phần ngẩn ra, rồi bĩu môi cười khẩy:
“Gớm, hôm nay mắng cậu to mồm thế cơ à?”
Tôi bực quá, quát toáng lên:
“Con chẳng muốn về cái nhà đấy đâu! Từ bé đến lớn toàn chú út chăm…”
Nói đến đây mới sực nhớ bên cạnh còn Thẩm Duật Chu, tôi ngượng chín mặt, vội chữa lại:
“À, à… cậu chăm nuôi con…”
Cậu út thản nhiên:
“Thì cũng là nuôi bẵm thôi mà, khác gì đâu.”
Tôi: “…”
Cậu ấy rõ ràng là cố tình trêu!
Cậu út đưa tay ra:
“Thôi, về với cậu.”
Tôi cũng ngoan ngoãn đưa tay ra nắm, đang định đi thì…
Cậu út bỗng khựng lại, đôi mắt sắc lẹm liếc thấy dấu đỏ đỏ trên cổ tôi.
Gương mặt cậu đanh lại:
“Cổ con bị gì thế kia?”
Tôi cứng người như tượng gỗ, run môi đáp:
“Bị… bị mèo cắn ạ.”
Cậu hét ầm lên:
“Cố Tân Ngu! Con tưởng cậu bị mù chắc?!”
Tôi sợ đến nỗi bịt tai lại, không dám hó hé nửa lời.
Cậu đảo mắt nhìn Thẩm Duật Chu đứng phía sau, rồi bật cười lạnh:
“Đừng nói với cậu là cái con ‘mèo’ đấy chính là Thẩm Duật Chu nhé?”
Tôi lí nhí:
“Uống… uống hơi nhiều thôi mà ạ…”
Ánh mắt cậu nhìn tôi ngày một lạnh, kiểu như muốn đưa cả hai đứa ra đầu thú cho rồi.
Tôi hoảng quá, níu tay áo cậu, nhỏ giọng nói:
“Con lớn rồi mà… lỡ dại chút thì cũng đâu đến nỗi…”
Cậu ngẩng lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào Thẩm Duật Chu:
“Thẩm Duật Chu, anh bảo giờ tính sao?”
Thẩm Duật Chu không chớp mắt:
“Tôi sẽ cưới em ấy.”
Tôi hét toáng lên:
“Con không lấy! Con không lấy anh ta đâu!”
Cậu út cau mày, liếc nhìn tôi, mắt ánh lên chút trêu chọc:
“Hồi trước chả phải mê mẩn cậu ấy lắm cơ mà?”
Tôi xụ mặt:
“Hồi đó con dại, chưa biết gì… Với lại anh ấy gần ba mươi rồi, con không lấy ông già như thế đâu!”
Thấy tôi sắp khóc đến nơi, cậu út cũng chẳng nỡ nói thêm. Ánh mắt lạnh lùng lúc nãy giờ mềm lại, cậu khẽ xoa đầu tôi, giọng dịu hẳn:
“Thôi nào, không muốn lấy thì đừng lấy. Đến lúc rồi, cậu út sẽ tìm cho Tân Ngu của chúng ta một anh vừa trẻ vừa đẹp, khỏi lo.”
Tôi nghe thế thì gật lấy gật để, khoác tay cậu út đầy phấn khởi, chuẩn bị kéo nhau đi cho nhanh.
Ai ngờ sau lưng lại vang lên một giọng trầm trầm:
“Cậu.”
Cả tôi với cậu út quay ngoắt lại. Cậu út nheo mắt nhìn Thẩm Duật Chu một lượt từ đầu đến chân, rồi há hốc mồm như thấy ma giữa ban ngày:
“Cái gì cơ? Cậu vừa gọi ai là cậu đấy? Đầu có bị úng nước không đấy?”
Thẩm Duật Chu chẳng nói chẳng rằng, cứ thế tiến lại gần, thản nhiên nắm tay tôi từ tay cậu út mà lôi về phía mình. Giọng anh vừa trầm vừa chắc như đinh đóng cột:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi sẽ cưới em ấy. Không cần cậu phải lo chuyện mai mối gì hết. Mấy thằng trẻ ranh, đẹp trai thì có ích gì?”
“À mà, sổ hộ khẩu phiền cậu giao cho tôi luôn. Tôi dẫn em ấy đi đăng ký kết hôn.”
Cậu út đứng hình mất mấy giây, xong cười nhạt, giơ ngón tay cái lên:
“Ghê gớm thật. Được, được lắm.”
“Nhưng chuyện này tôi không dám quyết.” Cậu đảo mắt sang tôi:
“Tân Ngu, con tự xử lý đi.”
Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ hất tay Thẩm Duật Chu ra, bực mình nói:
“Em bảo rồi, em không lấy anh! Anh phiền vừa thôi.”
Hồi trước chính anh chê tôi bé con, bảo không thích tôi cơ mà. Giờ tự nhiên lại quay sang bày trò si tình?
Bốn năm trời mất tích, ai biết anh ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà quay về đổi tính đổi nết thế?
Thẩm Duật Chu còn định nói gì đấy, nhưng cậu út giơ tay chặn ngang, gằn giọng:
“Thôi! Đủ rồi, Thẩm Duật Chu! Anh là anh em với tôi, tôi quý anh thật đấy. Nhưng Tân Ngu nó nói không lấy là không lấy. Tôi tất nhiên phải đứng về phía con bé.”
“Anh đừng có bám dai như đỉa nữa, mất mặt lắm.”
Theo cậu út lóc cóc về tới nhà, tôi còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì điện thoại đã rung lên.
Là tin nhắn của Thẩm Duật Chu.
[Ra gặp mặt nói chuyện?]
Tin nhắn cuối cùng giữa hai đứa dừng lại từ hai tháng trước. Hồi ấy anh hỏi tôi bao giờ về nước, tôi nhìn xong cũng không buồn rep.
Từ lúc sang bên kia, tôi cứ kiểu nửa tránh nửa trốn, đọc tin nhắn của anh thì lúc thì trả lời cụt lủn, lúc thì lơ luôn. Thế mà lạ thay, càng tránh, trong đầu lại càng không dứt ra nổi. Đêm nào cũng có lúc mơ thấy anh. Mà đã mơ thấy là y như rằng sáng dậy trong người cứ bứt rứt không yên.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi thích anh là từ hồi còn tí tuổi đầu. Thích đến nỗi không dám nói, cứ sợ người ta cười cho là “dở hơi”, “thích ông anh sát vách như con dở”.
Nghĩ mãi nghĩ miết, thế nào lại ngủ lúc nào không biết. Đến lúc tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn ươn ướt nước.
Chưa kịp thở cái nào cho tử tế, thì chuông điện thoại lại reo inh ỏi. Ba chữ “Cố Trung Quốc” nhảy loáng choáng trên màn hình, làm tim tôi thót lại một cái.
Mặt không biến sắc, tôi bấm nghe.
Giọng ông ta vang lên bên kia đầu dây, dịu ngọt giả tạo đến phát ngứa tai:
“Tân Du à, con về nước rồi à? Dì con hôm nay nấu cả mâm toàn món con thích đấy. Về ăn bữa cơm cho vui cửa vui nhà đi con.”
Tôi cười khẩy, cái kiểu cười chẳng buồn giấu mùi châm chọc:
“Thế cơ à? Mấy món tôi thích ăn, bà ta nhớ nổi hết chắc?”
Ông ta lặng đi một lúc, rồi gắng gượng cười như thể đang cố đóng vai người cha mẫu mực:
“Dẫu sao cũng là người một nhà. Từ bé con sống với ông bà ngoại thì cũng đúng, nhưng bố với con vẫn là máu mủ ruột rà, cắt thế nào được?”
“Lâu rồi bố chưa được gặp con… Về ăn bữa cơm, coi như cho bố nhìn mặt con một tí, được không?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng đều đều, nghe không rõ vui hay buồn:
“Vâng, lát nữa tôi về.”
Ông ta mừng ra mặt, cười như bắt được vàng:
“Đấy, thế mới đúng là con gái ngoan của bố chứ lại!”
Tôi vào nhà tắm rửa qua loa, thay bộ quần áo tử tế rồi cầm chìa khoá xe định đi.
Cậu út ngẩng lên, hỏi với theo:
– Con đi đâu đấy?
Tôi vừa đi vừa đáp tỉnh queo:
– Sang khu Mộ Dương ạ.
Thành phố này to đấy, nhưng nhà ông ta với chỗ tôi ở bây giờ, cách nhau cả quãng. Mà thực ra, tôi cũng chẳng còn coi chỗ đấy là “nhà mình” nữa.
Cái nơi từng gọi là nhà ấy, từ lâu đã không còn là chốn để tôi trở về.
Từ cái ngày ông ta dắt người đàn bà kia về, xách cả bầu lẫn bị, bước vào như bà hoàng…
Từ cái lúc ông ta coi tôi như người dưng nước lã, thản nhiên để ông bà ngoại nuôi lớn tôi…
Ngôi nhà từng thuộc về tôi, giờ nhìn vào chỉ thấy xa lạ.
Cậu út lại hỏi:
– Có cần cậu đi cùng không?
Tôi lắc đầu:
– Không cần đâu ạ.
Cậu ấy liền chau mày:
– Ấy chết, để cậu đi cùng con. Nhỡ đâu vào đấy lại bị ấm ức, uất nghẹn mà không ai bênh thì khổ.
Thấy cậu kiên quyết thế, tôi cũng đành gật đầu cho xong.
– Vâng, vậy phiền cậu chở cháu đi.
Cậu lái xe bon bon trên đường cao tốc, nửa tiếng sau đã tới trước cổng biệt thự.
Bên trong đèn sáng trưng, nghe loáng thoáng tiếng cười nói rôm rả, đúng kiểu gia đình kiểu mẫu… trừ tôi ra.
Cậu dừng xe trước cổng, quay sang nói:
– Tân Ngu, cậu không vào đâu. Có gì thì con cứ gọi, cậu quay xe là tới ngay.
Tôi ngơ ngác quay sang nhìn cậu:
– Cậu đi cùng cháu chỉ để làm lái xe thôi ạ?
Cậu cười tít mắt, còn giơ tay xoa đầu tôi:
– Ừ, thì công chúa nhà mình đi đường không an toàn, cậu đi hộ tống. Được chưa?
Tôi: “…”
Lại một lần nữa bước chân về cái nơi từng là “nhà mình”, lòng tôi ngổn ngang chẳng rõ là buồn, là giận, hay là trống rỗng.
Trước năm sáu tuổi, tôi cứ tưởng mình là đứa trẻ may mắn nhất đời.
Mẹ tôi mất chưa đầy một năm, ông ta đã vội đưa ngay “dì ghẻ” – Bạch Mộng Đình, còn đang bầu bí, về nhà.
Từ đó trở đi, cái gọi là “tuổi thơ” của tôi bắt đầu méo mó.
Ông ta đi làm vắng nhà, bà ta ở nhà bắt tôi gọi “mẹ”. Tôi không gọi, bà ta liền cấu véo, đánh đập không thương tiếc.
Mỗi lần như thế, trên người tôi đầy những vết tím vết bầm.
Rồi bà ta còn lươn lẹo đổ rằng do tôi nghịch ngợm nên tự ngã.
Buồn cười nhất là – ông ta tin sái cổ.