Xuyên không làm vợ cũ xinh như mộng của anh chồng chính mắc chứng tự kỷ.
Lúc mới tới, tôi còn gào lên phản đối cơ!
Nói thật, tôi từ bé đã có máu… buôn chuyện rồi.
Mỗi lần về quê ăn Tết, tôi có thể ngồi lê đôi mách từ sáng đến tối, khiến mấy bà hàng xóm chỉ còn biết… đổ chè vào tai mà ngồi nghe.
Mạng xã hội thì ngày nào cũng phải chục cái status. Tin nhắn thoại toàn 60 giây, không lệch phát nào.
Ấy thế mà gả cho anh chồng này hai năm, suốt ngày nhốt mình trong phòng, ôm đống gỗ như ôm vàng.
Cửa đóng kín mít.
Tôi thì cứ đứng ngoài lải nhải như cái loa rè:
– Hôm nay mua cốc trà sữa, bọn nó bớt mất nửa cốc trân châu. Đường ít mà vẫn ngọt như rót mật.
– Dì Trương đầu ngõ mới đẻ ba con mèo, con nào cũng vàng như nghệ, định đặt tên là Nghệ 1, Nghệ 2, Nghệ 3…
Nhưng trong kia, anh ấy cứ lặng như tờ.
Tôi nói với không khí, nói với chậu lan, nói với cái ổ cắm điện. Nói đến mức tưởng mình sắp thành… bạn của mấy người câm.
Rồi hệ thống nó xui tôi dùng mỹ nhân kế.
Tôi mặc cái váy hở hơn cả hở, đứng trước cửa phòng uốn éo gọi nhỏ:
– Anh ơi ~
Anh ấy có nóng hay không thì tôi chịu, chứ tôi thì sốt thật.
Sốt hai đêm liền, suýt thì đi gặp ông bà.
Bùi Kỳ Luật vừa mở cửa ra đã thấy tôi nằm bẹp dí, trán nóng như bếp than tổ ong, cuống lên gọi xe cấp cứu.
Tôi tưởng phen này được cảm hóa, ai dè sau vụ đấy, anh vẫn… câm như hến.
Rõ ràng là anh biết nói.
Rõ ràng là anh nghe thấy.
Mà không hiểu sao cứ coi tôi như cái bóng.
Tôi tức. Tôi buông. Tôi mặc xác luôn.
Ai muốn công lược thì công, tôi chán rồi.
Hệ thống còn bảo tôi lấy lòng nam chính á?
Tôi huých vai anh một cái, chỉ vào nồi niêu:
– Nấu ba món một canh cho tôi. Nhanh!
Anh ấy cầm xẻng, vào bếp quẩy tung nóc.
Tôi ngồi nhai trân châu sữa tươi, vừa ăn vừa chỉ đạo:
– Lần sau gọi trà sữa nhớ ít đá thôi, ba phần đường, thêm lớp milk foam. Nhớ chưa?
Vài năm sau, cái người từng không thèm hé răng lấy một câu, giờ thành đại gia nức tiếng thương trường.
Trong một cuộc họp cấp cao, điện thoại anh reo lên.
Ai nấy nín thở.
Anh nhấc máy, khoé miệng cong cong, giọng trầm ấm:
– Đến giờ rồi. Gọi cho cô ấy một cốc trà sữa trước đã.
Hai giờ chiều hôm sau.
Tôi tỉnh dậy vì đói meo bụng.
Vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt đẹp như tạc tượng đang nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt đen nháy, sâu thăm thẳm kia không phải của ai xa lạ – chính là Bùi Kỳ Luật.
Phải công nhận, làm nam chính là có lý do của nó.
Bùi Kỳ Luật đẹp… một cách rất công bằng và có cơ sở.
Mặt mũi nét nào ra nét nấy, thân hình cao to vạm vỡ, tầm mét tám chín, dáng dấp chuẩn như người mẫu, vai rộng eo thon.
Đứng cạnh anh ấy, tôi thấy mình cứ như cây tăm nhọ giữa chợ vậy.
Thế nên dù anh ấy bị gắn mác “tự kỷ”, dù chỉ là con riêng, chẳng mấy ai thèm ngó, vẫn có khối cô sẵn sàng giẫm tôi dưới chân để giành suất làm Bùi phu nhân.
Tôi thì hiểu rồi, cơ mà… hiểu không có nghĩa là “ăn” được.
Chán ghê!
Tôi lăn qua lăn lại, bỗng thấy là lạ.
Úi giời đất ơi, tôi đang nằm nude toàn tập!
Hoảng hồn chui ngay vào chăn, mặt đỏ như gấc, quát toáng lên:
– Bùi Kỳ Luật! Sao anh lại ở trong phòng em hả?!
Dĩ nhiên, anh ấy không nói gì.
Bình thường mà.
Tôi vừa lúng túng mặc bộ đồ ngủ giấu dưới chăn, vừa liếc trộm.
Trên tủ đầu giường có cốc nước ấm với vài viên thuốc cảm để sẵn.
Ờ thì… anh ấy cũng tốt phết, không phải kiểu bỏ mặc người ốm một mình.
Thật ra tôi với anh ấy lấy nhau là do mẹ anh ấy sắp đặt trước lúc mất.
Chẳng có chút tình cảm yêu đương nào.
Đến khi nữ chính chính thức xuất hiện, cuộc hôn nhân ba năm này cũng sẽ kết thúc yên ổn, ly hôn nhẹ nhàng như rót nước.
Chẳng ai khóc lóc, chẳng ai đập phá.
Nhưng mà cũng phải công nhận, ba năm nay hai đứa sống với nhau khá lịch sự, khách khí.
Kiểu như bạn cùng nhà… mà không chung bếp.
Lúc này, tai anh ấy đỏ lên như bị rang, hắng giọng một cái, lén lút đưa tay lên trán tôi.
Rồi khe khẽ thở phào.
Hạ sốt rồi.
Tôi ôm bụng, mặt mếu máo:
– Bùi Kỳ Luật… em đói quá.
Nghe thế, anh ấy khựng lại, quay sang nhìn tôi, ánh mắt như kiểu: “Ơ? Loài người biết nói?”
Tôi đưa hai tay ra, giọng oan ức:
– Anh xem đi, mấy hôm em vào bếp, tay dính khói dầu đến độ vàng khè như tay bà ngoại. Vào thêm vài lần nữa là thành… bà cô luôn đấy, em không đi đâu!
Anh ấy nhíu mày sâu hơn, nhìn tôi kiểu như đang cố giải mã sinh vật lạ.
Tôi ngượng quá, thú nhận luôn:
– Thôi được rồi, em nói thật, trước giờ toàn đặt đồ ăn sẵn, chưa bao giờ đụng cái nồi nào cả.
Anh ấy lặng lẽ mở app giao đồ ăn, đưa điện thoại cho tôi.
Tôi đẩy tay anh ấy ra, nghiêm nghị nói:
– Không được! Đồ ăn ngoài nhiều dầu mỡ, không đảm bảo vệ sinh! Người mới ốm dậy mà ăn cái đấy khác gì tự hại thân? Không ăn còn hơn!
Cuối cùng, anh ấy rút ra một cuốn menu điện tử, trên đó toàn mấy món cơ bản như: cà chua xào trứng, ớt xanh xào thịt, sườn hấp gì đấy.
Tôi sáng mắt, chỉ lia lịa:
– Món này nè, món kia cũng được, món này nữa. Em muốn ăn hết!
Lúc này, hệ thống tôi bật lên, giọng như ông bố bất lực:
[Ngươi là ký chủ có thể chất kém nhất ta từng gặp! Mới cảm nhẹ đã sập nguồn!]
[Ngươi định để nam chính tự kỷ vào bếp nấu ăn thật đấy à? Không sợ anh ta đốt nhà à?]
Tôi nhăn mặt:
– Thì em cũng đang là bệnh nhân mà! Với lại, tự kỷ thì liên quan gì đến việc nấu ăn?
[Ngươi đang ngụy biện!]
– Không! Đây là chân lý!
[Không phải ngươi bảo nam chính IQ cao ngất trời sao? Học cái gì cũng giỏi, chỉ có nấu ăn mà làm khó được chắc?]
[IQ của anh ta không phải để dùng vào mấy việc tào lao này!]
Ơ hay?
Không dùng IQ vào nấu cơm thì dùng vào đâu?
Cuộc sống có gì ngoài ba bữa một ngày.
Ai dám bảo chuyện cơm áo gạo tiền không cần đầu óc chứ!
Chưa đầy lúc sau, đã thấy Bùi Kỳ Luật gõ cửa phòng tôi.
Cửa vừa mở, mùi thức ăn thơm nức mũi phả vào tận trong tim.
Lâu lắm rồi tôi mới được ngửi thấy cái mùi thân thương của khói bếp thế này.
Hồi bé, bố mẹ tôi bận rộn suốt ngày, chẳng mấy khi nấu cơm.
Ba bữa toàn ăn ngoài, bánh mì trứng rán, mỳ tôm úp vội, cơm rang dầu mỡ… đủ các thể loại “nhanh gọn lẹ”.
Mười tám tuổi, lần đầu tiên cả nhà tụ tập đông đủ.
Người ta hỏi tôi muốn quà gì.
Tôi chỉ lắc đầu, bảo:
– Con chỉ muốn ăn một bữa cơm do nhà mình nấu.
Bố mẹ nhìn nhau, ngập ngừng gật đầu.
Ai dè hôm sau, tôi vừa qua sinh nhật tròn mười tám, hai ông bà kéo nhau đi ký giấy ly dị luôn.
Tương lai tiền đồ chờ phía trước, còn tôi… chỉ là mảnh quá khứ ai cũng muốn bỏ lại.
Từ đấy, bữa cơm “của gia đình” ấy vẫn mãi chỉ là ước mong.
Thế mà hôm nay, cơm nhà đấy, lại là do chồng hờ của tôi nấu.
Phải công nhận, Bùi Kỳ Luật có khiếu bếp núc thật.
Cơm trắng dẻo thơm, canh ngọt nước, thịt kho đậm đà, nhìn đã thấy ấm lòng.
Tôi cắm mặt ăn liền ba bát, vừa ăn vừa rưng rức như kiểu… ăn luôn cả tuổi thơ vào bụng vậy.
Bùi Kỳ Luật thì ngồi bên, trố mắt ngơ ngác, chắc đang nghĩ:
“Ăn cơm mà khóc như xem phim Hàn là thế nào?”
Anh ấy nhẹ nhàng đưa tay gạt hạt cơm dính trên mép tôi.
Tôi nức nở khen:
– Anh nấu ngon thật đấy. Đỉnh của chóp luôn.
Nghe thấy thế, Bùi Kỳ Luật ngẩng đầu, ánh mắt như kiểu không tin vào tai mình.
Tôi nhìn anh chằm chằm.
Anh thì bối rối cúi gằm mặt, vờ loay hoay dọn bát đũa, nhưng cái tai thì đỏ rực như vừa bị ai nhéo.
Mà tôi thì mải ăn, chẳng buồn để ý mấy cái biểu cảm đáng yêu ấy.
Đến lúc vươn đũa gắp miếng thịt kho tàu cuối cùng, tôi bỗng khựng lại.
Ơ kìa… hình như từ nãy đến giờ, Bùi Kỳ Luật chưa được ăn miếng nào.
Trong đĩa có đúng sáu miếng, tôi xử gọn năm, đây là miếng cuối.
Nghĩ một lúc, tôi rút đũa của anh ấy, gắp miếng thịt trả lại vào bát:
– Anh ăn đi. Em no rồi. Ăn nữa tròn quay ra đấy.
Thế mà anh ấy cứ để yên, không động đũa.
Tôi cau mày:
– Anh định chê à? Chê miếng này đi qua bát em rồi không vệ sinh đúng không?
Không nói gì, Bùi Kỳ Luật cắn một miếng thịt, mặt vẫn lạnh tanh.
Ngay lập tức, trong đầu tôi vang lên tiếng hét của hệ thống:
[Ký chủ! Cô làm cái quái gì thế hả?!]
[Tôi đã nói bao nhiêu lần, nam chính không ăn thịt kho tàu!]
[Hồi bé anh ấy nuôi một con chó, bị nhà họ Bùi đem đi hầm, rồi làm thành món thịt kho tàu. Từ đó về sau ám ảnh, không động vào nữa!]
Tôi sững người.
Tưởng anh ấy chỉ kén ăn, ai dè là tổn thương tinh thần nặng thế…
Thảo nào lúc tôi đề xuất làm thịt kho tàu, mặt anh ấy hơi tái.
Tôi vội gắp miếng thịt từ bát anh ấy ra:
– Thôi đừng ăn nữa. Em quên béng mất chuyện đó… Từ nay mình không ăn món này nữa, được không?
Bùi Kỳ Luật là kiểu người ngoài lạnh trong mềm.
Không hay nói, nhưng lại rất nhạy cảm, dễ tổn thương.
Anh ấy vẫn im lặng, không trả lời, nhưng ánh mắt đã dịu lại.
Tôi gắp thêm miếng sườn hấp, vừa nhai vừa nói như đùa như thật:
– Bùi Kỳ Luật này, từ giờ ba bữa một ngày anh nấu hết nhé? Em ăn là chính, nấu không phải việc của em. Được không?
Trước khi xuyên vào sách, tôi cũng có lấy chồng đâu mà biết vợ chồng phải sống với nhau thế nào.
Tình nghĩa ba năm giờ còn mỗi năm cuối, mà ngày nào cũng chạm mặt nhau, sống sao cho êm mới là chuyện nên làm.
Tôi chống nạnh, nghiêm túc phân công nhiệm vụ:
– Giờ mình là vợ chồng rồi, phải có trách nhiệm chia việc cho rành mạch. Anh lo rửa rau, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, lau nhà… còn cái gì nữa để em nghĩ dần rồi thông báo sau.
Bùi Kỳ Luật đặt đũa xuống, ngẩng mặt nhìn tôi với ánh mắt kiểu “Ơ hay, em đùa hay nói thật đấy?”
Tôi dày mặt cười toe:
– Anh nhìn gì mà nhìn? Em cũng có phần của em chứ bộ. Trách nhiệm của em là khiến cái nhà này vui vẻ, ấm cúng lên. Ngày nào em cũng nói tám trăm câu cho không khí nó bớt lạnh lẽo, mệt thấy ông cố nội mà anh chẳng thương gì em cả.
Vừa dứt lời, Bùi Kỳ Luật bỗng đưa tay ra.
Tôi theo phản xạ ôm chặt lấy cái bát:
– Làm gì đấy? Định cướp cơm của em à?!
Anh ấy bình thản nói hai chữ:
– Rửa bát.
Tôi sững người.
Là thật đấy?
Lần đầu tiên nghe thấy anh ấy mở miệng, mà giọng hay phết cơ!
Tự dưng tôi thấy phấn khởi hẳn lên:
– Trời ơi, anh nói chuyện rồi kìa! Nói nữa đi, nói nhiều chút nữa coi nào, giọng anh hay quá trời! Ở nhà này mỗi mình em nói chuyện phát chán, giờ anh mà nói thêm được vài câu là em mừng rớt nước mắt luôn đấy. Có cần em mua cho anh cái micro không?
Tôi luyên thuyên một tràng, đổi lại được hai chữ đầy vàng bạc châu báu:
– Không được.
Ừ thì… cũng được.
Ít ra cũng chịu mở miệng nói.
Mỗi lần hai chữ, còn hơn là nín thinh như tượng đá, không khí trong nhà đỡ lạnh như hầm bảo quản cá.
Tôi đặt bát xuống, nhìn anh ngọt như rót mật:
– Em ăn xong rồi nhé, ông xã vất vả rửa bát nhaaa ~
Bùi Kỳ Luật hình như lần đầu nghe thấy cái từ “ông xã” từ miệng tôi.
Lúc đưa tay nhận bát, động tác khựng lại hẳn, cứng đờ như mới bị điện giật.
Anh ấy mím môi, mặt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi vẫn làm theo như… bị thôi miên.
Tôi ngồi gác chân, đá nhẹ vào eo anh trêu:
– Anh mà không đáp lời là em ngại ch.ế.t mất.
Người anh ấy lại đơ thêm phát nữa, một lúc sau mới thốt ra được một chữ:
– Ừ.
Tôi cười như được mùa:
– Ông xã tốt quá cơ!
Còn anh ấy thì đỏ mặt, ôm đống bát chạy một mạch vào bếp như chạy giặc.