Mấy hôm nay, Bùi Kỳ Luật nói nhiều hẳn lên.
Mà nói thật nhé, tôi mừng như bắt được vàng.
Ít ra cũng không phải ngồi độc thoại với cái không khí nữa.
Có điều…
Gần đây tôi để ý thấy anh ấy hay gọi điện cho mấy số lạ.
Thế là lòng tôi bắt đầu réo lên từng hồi – không biết có phải mấy vụ lừa đảo đang giăng bẫy không.
Tiền tiết kiệm của hai đứa thì đúng là… chẳng đủ cho người ta ăn bát phở bò đặc biệt, nhưng nhỡ đâu người ta nhòm trúng điểm tín dụng thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi quyết định tung một cú thăm dò cực kỳ “tinh tế”:
– Anh cho em mượn điện thoại một tí được không? Em muốn tải một cái…
Còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã nhẹ nhàng nằm gọn trong tay.
– Tải ứng dụng Chống Lừa Đảo à? – anh nói, rồi lẳng lặng đi vào bếp.
Thật ra từ lúc chuyển sang tự nấu cơm, tôi mới thấu hiểu nỗi khổ của việc ba bữa một ngày.
Còn anh, phần lớn thời gian đều ở trong bếp. Lúc rảnh thì lại vào thư phòng gọi điện thoại.
Nam chính thì sao? Cũng có lúc bị dính lừa như ai chứ!
Tôi cài xong ứng dụng rồi, nhưng trong lòng vẫn còn hơi gờn gợn, liền nhẹ nhàng hỏi dò:
– Em… dùng danh bạ với trình duyệt của anh được không?
Ngay lập tức, Bùi Kỳ Luật xuất hiện như có radar phát hiện.
– Danh bạ thì được… còn trình duyệt… có thể đừng xem vội không?
Tôi “á” lên một tiếng trong đầu.
Mặt đỏ như gấc, lí nhí xin lỗi:
– À… ừm… em không cố ý…
Đúng lúc đó, từ bếp bay ra mùi khét khét.
Anh vội vàng quay vào trong.
Chuông cửa reo lên.
Ai đó gọi ngoài cửa:
– Đồ ăn đến rồi đây!
Ơ? Tôi có gọi đồ ăn đâu nhỉ?
Mở cửa ra mới biết là một cốc Gu Ming, loại tôi thích mê: sô cô la sữa giòn, ba phần đường, không đá – chuẩn chỉnh như đơn đặt hàng ngầm.
Tiếng máy hút mùi trong bếp tắt phụt.
Bùi Kỳ Luật cởi tạp dề, bưng đĩa thịt xào ớt xanh nghi ngút khói ra, xới cơm, bày lên bàn.
Tôi lắc lắc cốc trà sữa, hỏi như thám tử điều tra vụ án mạng:
– Anh gọi đấy à?
Anh đáp tỉnh bơ, như thể chuyện trời đất gì đâu:
– Ừ. Em ăn xong là hay gọi một ly uống chiều. Anh đặt trước cho em, uống sớm còn dễ ngủ.
Tôi nhướn mày:
– Ơ… sao anh biết em mất ngủ? Đừng bảo là anh cố tình đứng nghe lén trước cửa phòng đấy nhá!
Anh vẫn bình thản như cũ:
– Phòng này cách âm không tốt.
…
Tôi. Sụp. Đổ.
Sụp đổ toàn diện.
Không lẽ…
Mấy đêm tôi cười khúc khích như bà điên, rồi coi mấy cái video “dễ ngủ” cấm trẻ em xem, anh ấy đều nghe thấy hết cả!?
Chết rồi trời ơi!
Biết thì biết thôi, sao lại phải nói ra làm gì cho người ta mất mặt thế chứ! Á á á á!!!
Mấy sáng gần đây, trong lúc Bùi Kỳ Luật đang lúi húi làm bữa sáng cho tôi, người nhà họ Bùi bỗng đâu gửi đến hai bộ lễ phục – một nam, một nữ.
Hỏi ra mới biết là để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của cậu út Bùi Văn vào tối nay.
Mấy hôm trước, tôi có vô tình nghe lỏm được ông cụ nhà họ Bùi gọi điện cho Bùi Kỳ Luật, mang di vật của mẹ anh ấy ra làm “đòn bẩy”, ép phải về dự tiệc.
Chắc vì chuyện đó mà mấy hôm nay anh cứ ngại ngùng, nhìn tôi là cứ lơ lơ lãng lãng, như thể đang cố nghĩ xem mở lời kiểu gì cho khéo.
Tôi ngắm nghía bộ váy, rồi khẽ bảo:
– Đẹp thật đấy. Em chưa từng mặc cái váy nào đắt tiền thế này bao giờ.
Mắt Bùi Kỳ Luật sáng hẳn lên:
– Em… muốn đi à?
– Ừ. Em đi cùng anh.
Xem ra cốt truyện lại về đúng quỹ đạo rồi.
Chắc đêm nay, nam chính sẽ gặp nữ chính đích thực – một người sẵn sàng vì anh mà đứng ra gánh vác mọi thứ, hai người dắt tay nhau vượt qua sóng gió cuộc đời…
Lẽ ra tôi nên mừng vì sắp hoàn thành nhiệm vụ chinh phục.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng cứ thấy là lạ, kiểu như… hơi chộn rộn.
Chiều hôm đó, tôi lủi vào phòng, hì hục học makeup theo mấy clip trên mạng.
Chớp mắt cái là hết bốn tiếng đồng hồ mới xong được cái mặt gọi là “tạm được”, hợp tông với cái váy hồng phấn yểu điệu.
Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa.
– Tài xế đến rồi.
– Ra liền!
Tôi mở cửa, đập vào mắt là cái bản mặt đẹp trai không góc chết của Bùi Kỳ Luật.
Tóc vuốt gọn, mặt mũi sáng láng, áo vest mặc vào mà cứ như may riêng, tôn dáng với khí chất chững chạc hẳn.
Tôi còn đang mải ngắm thì không để ý được ánh mắt anh đang nhìn tôi – lấp lánh như sao trời.
Bác tài xế đứng bên cười híp cả mắt:
– Ôi giời, đôi trẻ này… đẹp đôi quá!
Tôi cười cười, khoác tay anh ấy một cách rất tự nhiên.
Bác tài xế nhướng mày, lẩm bẩm:
– Ơ hay, bảo không có tình cảm gì cơ mà, sao lại tình củm thế kia…
Nhà tôi ở tận ngoại ô, đi đến sảnh tiệc mất gần ba tiếng.
Tôi ngồi ghế sau nghịch điện thoại một lúc rồi bắt đầu thấy hơi choáng, kiểu như say xe nhẹ.
Bùi Kỳ Luật bỗng rút trong túi ra một hộp giữ nhiệt nhỏ nhỏ:
– Em có muốn ăn chút trái cây không?
Bên trong là dưa lưới, dưa hấu cắt sẵn, có cả dâu tây rửa sạch tinh tươm.
Tôi tròn mắt:
– Ơ… túi anh mà cũng giấu được mấy thứ này á?
– Còn có cả đồ ăn vặt nữa đấy.
Anh ấy đưa cái túi to đùng cho tôi, tôi lục một hồi thì…
Ối giời ơi! Cả cốc trà sữa thân thương cũng có mặt!
– Ơ kìa, anh mua lúc nào đấy? Quán này chỉ nhận order trực tiếp, mà xếp hàng lúc nào cũng dài như rắn bò. Chiều nay anh đi xếp hàng mua cho em á? Lại còn đúng vị em thích – ít đá, ba phần đường! Trời ơi, Bùi Kỳ Luật, anh tốt với em thế làm gì cho em rối!
Vừa dứt lời, mặt anh ấy lạnh như cơm nguội.
Ơ? Tôi nói gì sai à?
Tôi ngoạm một miếng trân châu.
Uầy… đã ghê!
Tôi ngập ngừng hỏi:
– Bùi Kỳ Luật, em uống nhiều trà sữa thế này, có béo không?
Anh ấy đáp tỉnh bơ:
– Không đâu.
Rồi lí nhí thêm một câu:
– Em gầy thế kia mà…
Tuy anh nói nhỏ xíu, nhưng tôi vẫn nghe thấy.
Tôi vỗ tay cái đét, mừng rỡ:
– Bùi Kỳ Luật, sau này nhớ nói mấy câu kiểu thế đấy nhá, em mê lắm!
Anh ấy chỉ “Ừ” một tiếng, mà mặt bác tài xế phía trước thì cười như hoa nở mùa xuân.
Vừa tới hội quán, hai đứa tôi chưa kịp bước vào sảnh lớn thì đã bị đưa tọt vào cửa sau, dắt tới phòng nghỉ của ông Bùi Phú Quốc – bố đẻ Bùi Kỳ Luật.
– Tiểu Duật, dạo này con thế nào? – ông ta vừa đứng dậy, vừa đưa tay ra như kiểu thân thiết lắm.
Bùi Kỳ Luật chẳng thèm bắt tay, mặt lạnh tanh như băng.
Ông ấy thở dài:
– Ta biết con còn giận, nhưng con chịu đến đây là ta mừng lắm rồi. Để ta giới thiệu em gái con.
Bùi Văn bị bà Giang Ngọc Mai đẩy lò dò lên phía trước, miễn cưỡng gọi:
– Anh.
Bùi Kỳ Luật chẳng buồn nhìn, quay mặt đi luôn.
Bùi Văn thì quen được chiều từ nhỏ, thấy thế liền cáu:
– Chẳng hiểu một đứa con riêng như nó thì có gì mà vênh váo!
– Bùi Văn! – ông Bùi quát.
Giang Ngọc Mai lập tức lên giọng:
– Anh Phú Quốc, anh cũng đừng trách lũ trẻ làm gì. Trẻ con mà, dại dột chút cũng phải. Cũng là tại em… trước kia không dạy dỗ được thằng Kỳ Duật ra hồn. Nó không chịu nhận em làm mẹ cũng không sao, miễn là nó nhận anh là bố, thì em vẫn coi nó như con ruột mà đối xử.
Trà xanh lên tiếng rồi đấy. Mà lại là hàng chính hãng, không cần kiểm định.
– Thôi được rồi, đưa Kỳ Duật về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ôn Hiến, con ở lại đây một lát.
Bùi Kỳ Luật nghe vậy thì hơi khựng lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Theo như hệ thống nói, tình tiết tiếp theo là anh sẽ xảy ra va chạm với Bùi Văn, rồi tình cờ gặp được nữ chính – Khương Chỉ Nguyệt.
Chỉ có gặp được cô ấy, anh mới có thể thoát khỏi cái bóng u tối suốt bao năm, bước ra làm nam chính oai hùng như định mệnh sắp đặt.
Tôi nhìn sang, cười nhẹ:
– Kỳ Duật, anh cứ về phòng trước đi, lát nữa em qua.
Anh ấy lưỡng lự một hồi, rồi cũng gật đầu đi theo người hầu.
Ngay sau đó, Bùi Phú Quốc nhếch mép:
– Nó nghe lời cô thật đấy. Trừ mẹ nó ra, tôi chưa từng thấy nó tin tưởng ai đến thế.
Rồi ông ta tiếp lời, giọng đều đều mà lạnh tanh:
– Mẹ thằng bé đã định sẵn cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi biết, nó không thích cô, cô cũng chẳng ưa gì nó. Cô bên cạnh nó chẳng qua vì tiền thôi, chứ ai lại muốn sống với một thằng bị tự kỷ? Nếu như cô có thể…
Lại cái điệp khúc cũ rích: “Cô hãy trở thành người của ta, giúp ta kiểm soát nó”.
Mấy màn này xưa như cái radio nhà tôi, mà không hiểu sao mấy ông vẫn còn đem ra dùng.
Tôi hít sâu một hơi, thẳng lưng nói rõ ràng từng chữ:
– Bùi tổng, ông muốn tôi giúp thì cũng không cần phải đem con mình ra dìm như thế. Người với người sống với nhau là có tình, có nghĩa. Anh ấy đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ không làm gì phản lại lòng tin của anh ấy.
– Những điều anh ấy làm, đều là thật lòng. Còn cái việc anh ấy thành ra như bây giờ là vì đâu, tôi nghĩ ông là người rõ nhất. Dù là anh ấy hay mẹ anh ấy, chẳng ai có lỗi. Người sai là ai – ông chẳng nhẽ không biết?
Ông ta nheo mắt, giọng nặng như chì:
– Cô cũng to gan thật đấy.
Nói thật, lúc ấy tôi toát hết cả mồ hôi lưng.
Nhưng lời đã nói ra, thì có thế nào cũng phải giữ lấy mặt mũi. Không thể nuốt lại, càng không thể đi ngược lại lương tâm.
Bùi Phú Quốc phất tay:
– Thôi, cô về đi. Bùi Kỳ Luật đang chờ cô đấy.