Tình Vấn Vương

Chương 1



Lục Nghiêu nổi tiếng là một kẻ cuồng vơ.

Vì tôi, anh từ chối cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, ba năm qua luôn cưng chiều tôi như thuở mới yêu.

Thế mà, ngay trong buổi tiệc độc thân trước lễ cưới, khi bạch nguyệt quang của anh hỏi:

“Nếu tôi đến cướp hôn, anh có đi theo em không?”

Anh đáp, không chút do dự:

“Có.”

Tôi cố nuốt nước mắt, lặng lẽ nhắn tin cho Lăng Duyệt – cô bạn thân con nhà giàu:

“Cậu tới đón tớ được không? Càng nhanh càng tốt…”

Chưa đầy bảy phút sau, cô ấy phóng xe đến nơi, bánh xe suýt tóe lửa vì quá gấp.

“Tớ bảo rồi còn gì! Với mặt mũi tính tình của cậu, phải gả vào nhà giàu, hưởng sung sướng mới đúng!”

“Anh tớ trắng trẻo cao ráo, bố tớ phong độ ngời ngời, cậu chọn ai cũng được!”


1

Sắp đến ngày cưới, hội bạn thân của Lục Nghiêu tổ chức tiệc độc thân cho anh.

Ai cũng biết, Lục Nghiêu cưng tôi hết mực. Nếu không dắt tôi theo, thể nào anh cũng rút sớm trước 10 giờ để về với tôi, mặc kệ cuộc vui của ai.

Vậy nên, lần này họ rủ cả tôi đi cùng.

Nhưng vừa bước vào bữa tiệc, tôi đã cảm thấy có điều gì không ổn.

Mọi người chào hỏi rất nhiệt tình, nhưng lại cứ liếc nhau, rồi liếc sang Lục Nghiêu.

Tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Mãi đến khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, thì một cô gái tóc ngắn mới thong thả bước vào.

“Xin lỗi nhé, tắc đường quá, tôi tới muộn!”

Cô ta cao, dáng mảnh, giọng nói thanh, rõ ràng.

Ngay giây phút ấy, tôi thấy người bên cạnh mình – Lục Nghiêu – khựng lại.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy rõ ràng trên mặt anh cái vẻ sững sờ như tim lỡ mất một nhịp.

Cô gái đưa tay ra, cười rạng rỡ:

“Đây là cô dâu tương lai phải không? Chào cậu, mình là Dư Lộc!”

Vừa nghe tên, tim tôi trĩu xuống.

Chính là cô ta – người mà Lục Nghiêu từng thầm thương suốt năm năm trời.

Hồi đó, anh chưa chín chắn như bây giờ. Anh từng cuồng nhiệt theo đuổi cô ta.

Nhà dưới từng ngập hoa hồng vì cô ta. Bãi biển từng rực pháo hoa vì cô ta.

Thanh xuân của anh, chỉ có mỗi hình bóng cô ta.

Thế rồi ba năm trước, cô ta chọn theo người khác ra nước ngoài.

Và tôi – xuất hiện đúng lúc ấy.

Buổi tiệc rượu năm đó, dưới ánh đèn mờ mờ, anh tiến về phía tôi. Tôi mới uống nửa ly mà say đến lú lẫn.

Hỏi bạn bè xem anh là ai, bị đẩy tới trước mặt anh, tôi run đến líu cả lưỡi:

“Tôi là Sơ Đường… xin hỏi… anh họ gì vậy, Lục tiên sinh?”

Cả bàn rượu phá lên cười.

Lông mày cau chặt suốt bao ngày của Lục Nghiêu lúc ấy, cuối cùng cũng giãn ra.


Từ ngày bên tôi, anh dịu dàng chưa từng có.

Anh nhớ từng món tôi thích, từng thứ tôi ghét. Dù tôi tăng ca đến mấy, anh cũng tới đón. Dịp lễ nào tôi cũng có quà anh chuẩn bị kỹ càng.

Anh đăng ảnh tôi lên mạng, giới thiệu tôi với từng người thân.

Bạn bè anh còn trêu:

“Đi trước trồng cây, đi sau hóng mát. Cậu đến đúng lúc thật đấy, Sơ Đường.”

“Anh Nghiêu theo đuổi gái khó cưa, rèn luyện EQ mấy năm, cuối cùng để cậu hốt trọn gói!”

Tôi chưa bao giờ vì mấy câu đó mà thấy tủi.

Bởi ai cũng nói – từ ngoại hình đến tính cách – tôi khác cô ấy một trời một vực.

Tôi không phải cái bóng của ai.

Và tôi tin, anh thật sự yêu tôi.

Ba năm mặn nồng, anh quỳ gối cầu hôn, tôi cứ nghĩ là hạnh phúc đến nơi rồi…

Thế mà hôm nay, đời cho tôi một cú đau thật gọn.


2

Dư Lộc ngồi xuống cạnh tôi, lấy trong túi ra một lọ nước hoa:

“Quà cưới đấy, mùi này tôi dùng bảy, tám năm rồi mà chưa chán.”

Cô ta cười rất tự nhiên, cư xử khéo léo, nói năng dễ mến. Quà cưới tặng tôi chứ không phải Lục Nghiêu.

Tôi nhận, gật đầu cảm ơn.

Cô ta liền mở điện thoại, chủ động kết bạn WeChat:

“Sau này có chuyện gì, cứ mách tôi nhé. Tôi lớn lên với Lục Nghiêu, nhưng không làm mẹ chồng đâu. Tôi đứng về phía cậu!”

Mọi người vỗ tay cười ầm.

“Đại tỷ vẫn ngầu như ngày nào!”

Rồi cô ta quay sang anh:

“Sao thế? Ba năm không gặp, cậu ít nói hẳn nhỉ?”

Lục Nghiêu đỏ tai, không dám nhìn cô ta, chỉ cười gượng:

“Không phải ít nói, chỉ là xa lạ rồi, chẳng biết bắt chuyện từ đâu.”

“Ý là tôi không liên lạc với cậu suốt ba năm qua nên thành người dưng à?”

Cô ta nâng ly:

“Vậy từ giờ liên lạc thường xuyên lại nhé?”

Lục Nghiêu liếc nhìn tôi một cái, rồi nói:

“Tôi sợ vợ lắm. Muốn nói gì với tôi, phải báo cáo vợ tôi trước.”

Hai người họ cụng ly, cười xòa như chẳng còn gì khúc mắc.

Mọi chuyện rõ ràng, chẳng ai giấu giếm điều gì.

Vậy mà không hiểu sao, ngồi giữa họ, tim tôi nặng trĩu.

Vì tôi hiểu Lục Nghiêu quá rõ – từng cái nhíu mày, ánh mắt.

Tối nay, anh căng thẳng bất thường.


Rượu uống rồi, bài hát hát rồi, trò chơi chơi rồi.

Cuối bữa tiệc, ai cũng ngà ngà say.

Lục Nghiêu thua trò chơi với Dư Lộc, phải chọn “Nói thật hay Thử thách”.

Cô ta bỗng trở nên tinh nghịch, ánh mắt long lanh, giọng mềm mại nhưng có chút bướng bỉnh:

“Nếu tôi đến lễ cưới cậu, cướp hôn – cậu có đi theo tôi không?”

Câu hỏi vừa dứt, bàn tiệc nổ tung:

“Trời ơi, cuối cùng cũng lật bài!”

“Nói đi! Có theo không?”

Lục Nghiêu mắt đỏ hoe, nhìn cô ta, ánh mắt ngổn ngang.

Anh nghiêm túc đáp:

“Sẽ.”

Cả nhóm gào lên:

“Biết ngay mà!”

“Cướp hôn! Cướp hôn!”

Tiếng ồn ào khiến cả nhà hàng quay lại nhìn.

Tôi ngồi giữa hai người, tay bắt đầu run, thở cũng thấy khó.

Không biết nên phản ứng thế nào.

Tôi lấy cớ đi vệ sinh, lặng lẽ rời đi.

Nước mắt dâng đầy, tôi nhắn cho Lăng Duyệt:

“Cậu đón tớ được không? Càng sớm càng tốt…”

Điện thoại reo.

“Ai bắt nạt cậu đấy?”

“Không… đừng hỏi gì. Cậu đến đón tớ được không?”

Tôi vừa nói vừa nghẹn, nước mắt như sắp trào ra.

Lăng Duyệt như nổ tung:

“Cậu đợi đấy! Tớ tới ngay! Mười phút! Không, bảy phút!”

“Không cần gấp thế đâu… cậu cứ đi chậm thôi, giữ an toàn là được…”

“Lo cái gì! Cậu cứ đứng đó chờ!”


Bảy phút sau, Lăng Duyệt phóng chiếc Bugatti đến như cơn lốc, bánh xe nghiến đường kêu rít, tưởng chừng tóe lửa.

Vừa thấy cô ấy, tôi không kìm được, khóe mắt đỏ hoe.

Lăng Duyệt nắm chặt tay tôi, cố nén giận:

— Bọn nó bắt nạt cậu kiểu gì thế hả?

Cô quay sang nhìn Lục Nghiêu, giọng gay gắt:

— Lục Nghiêu, cậu mù à? Cô ấy như này rồi mà cậu vẫn đứng đực ra đấy?

Vừa thấy cô ấy bước vào, cả phòng im phăng phắc. Ai cũng biết khí thế của cô không phải dạng vừa.

Ánh mắt Lăng Duyệt lia qua một vòng, rồi dừng lại ở Dư Lộc. Trong nháy mắt, ánh nhìn trở nên sắc lẹm.

— Ồ, ra cô cũng có mặt cơ à?

Dư Lộc đứng bật dậy, vẫn không quên kéo tay tôi, cười cười làm như thân thiết lắm:

— Chúng tôi chỉ đang chơi đùa tí thôi, sao phải căng? Tôi tính thẳng, lần đầu gặp cô gái dịu dàng thế này, lỡ quá đà tí, là tôi sai.

Lăng Duyệt chẳng nói chẳng rằng, kéo tôi ra sau lưng cô.

— Ai cho cô đụng vào cô ấy?

Cô trừng mắt:

— Tôi thấy không phải cô tính thẳng, mà là giả nai thì có!

Lúc này, Lục Nghiêu cũng tỉnh rượu, nhíu mày day trán, đứng lên nói:

— Sơ Đường mệt rồi, để tôi đưa cô ấy về.

Lăng Duyệt cười nhạt:

— Tôi còn đứng đây, đến lượt cậu chắc? Cứ tiếp tục giả chết đi!

Mọi người trong phòng chỉ biết đứng nhìn, không ai dám hé răng. Lăng Duyệt giúp tôi thu dọn đồ, tay làm miệng lẩm bẩm:

— Nhan sắc thế này, tính cách thế này, đáng ra cậu phải gả vào nhà giàu cho sung sướng.

— Đằng này cứ đâm đầu vào cái nhà giàu mới phất này làm gì cho khổ thân ra.

— Cái giới đó ấy à, toàn mưu mô với giả tạo. Cậu thì hiền lành ngây thơ, làm sao mà đấu lại nổi?

Nhà Lục Nghiêu cũng đâu phải dạng thường, tài sản chín con số. Ấy vậy mà trong mắt Lăng Duyệt, vẫn chỉ là “giàu mới nổi”.

Cô dọn xong, cầm túi xách của tôi lên, thấy trong đó có lọ nước hoa đóng gói cầu kỳ, chẳng buồn hỏi, rút ra rồi thẳng tay ném xuống đất:

— Cái thứ lỗi mốt này mà cũng đem tặng người ta à?

Lọ nước hoa lăn vài vòng, dừng lại ngay dưới chân Dư Lộc. Mặt cô ta sượng trân.

Lăng Duyệt nắm tay tôi, kéo đi luôn.

Lục Nghiêu đuổi theo ra tới cửa, giữ lấy tay tôi:

— Sơ Đường, em đừng giận. Lúc đó không khí như vậy, cô ấy hỏi bất ngờ, anh không kịp nghĩ.

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu hút của anh, lòng bỗng thấy lạnh ngắt:

— Ý anh là, phản ứng bản năng của anh là chọn cô ấy? Trong lòng anh thực sự muốn ở bên cô ấy?

— Không! Không có! Đó chỉ là trò chơi. Nếu anh từ chối, cô ấy mất mặt với bạn bè…

— Vậy nên, để giữ thể diện cho cô ta, anh chấp nhận chà đạp lên lòng tự trọng của em?

— Anh chỉ muốn cho cô ấy một câu trả lời có thể diện. Còn với em, anh đã trao cả hôn nhân.

Tôi rút tay lại, cười khẩy:

— Hóa ra em nên biết ơn à?

— Ba năm bên nhau, em không ngờ anh khéo mồm đến vậy.

Lúc ấy, xe của Lăng Duyệt đã lùi tới, cô bấm còi inh ỏi.

Lục Nghiêu vẫn cố níu:

— Để anh đưa em về, trên đường mình nói chuyện…

Lăng Duyệt liếc anh ta, nói giọng châm chọc:

— Rảnh thế thì lái cái xe BYD của anh chạy vài vòng Grab cho tỉnh táo đi!

Lục Nghiêu đứng chết lặng. Cái Bentley biển xanh thường ngày khiến anh ta hãnh diện, giờ lại thành ra nỗi xấu hổ.

Tôi mở cửa bước lên xe. Trước khi khép cửa, tôi quay lại nhìn anh:

— Đám cưới của chúng ta, hủy đi.

— Cả hai nên ngồi lại mà nghĩ kỹ lại mọi thứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.