Em Nhường Chỗ Cho Cô Ấy

Phần 1



 

Tôi xuyên không rồi các bác ạ, vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường của… trùm phản diện.

Ôi giời đất ơi, còn gì tuyệt vọng hơn thế nữa!

Tôi mới chỉ kịp yêu đương vớ vẩn với tám anh đẹp trai thôi mà!

“Hu hu hu… cún con ngoan của tôi ơi, sói nhỏ nũng nịu của tôi, daddy ngầu lòi của tôi… hu hu hu hu…”

“Hử?”

Trùm phản diện quay người đè tôi xuống:
“Em còn đang thương nhớ con mèo hay con cún nhà ai thế hả?!”

Chu choa, đúng là trùm phản diện có khác.

Sức dài vai rộng, thể lực thì khỏi nói.

Cái eo tôi chính thức đình công, xách balo đi bụi luôn rồi.

Thôi kệ, cười cho qua chuyện, ha ha…

Lần nữa mở mắt thì đã ba giờ chiều hôm sau.

Nhìn trần nhà mà tôi chấp nhận sự thật phũ phàng:
Tôi xuyên rồi, xuyên vào cái tiểu thuyết tổng tài bá đạo chó ngáp phải ruồi kia.

Tối qua là đêm tân hôn giữa tôi và cái ông chồng phản diện tên Yến Minh Thanh.

Tôi không phải nữ chính đâu, tôi là nữ phụ độc ác, vợ liên hôn của ảnh đấy.

Chuyện là tôi thì mê nam chính tên Văn Thiều, còn anh chồng thì lại mê cô bạch nguyệt quang tên Thẩm Doanh đang mải tung tăng bên trời Tây.

Cưới nhau chỉ vì gia đình sắp đặt thôi, chứ tình cảm thì chẳng có tí tẹo nào.

“Tỉnh rồi à?”

Tôi quay sang nhìn người vừa lên tiếng.

Yến Minh Thanh đang ngồi trên sofa, nắng chiếu nghiêng nghiêng lên mặt, trông dịu dàng đến lạ.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Nguyên chủ trước mắt kiểu gì mà mắt mũi kém vậy?
Có ông chồng đẹp trai thế này mà không xiêu lòng nổi à?

“Dậy ăn cơm đi.”

Yến Minh Thanh đứng dậy, lại còn ngồi sát bên tôi:
“Hay muốn tôi bế dậy luôn?”

Ơ kìa, đồ miễn phí mà không dùng thì có lỗi với bản thân quá.

Tôi giơ tay ôm cổ anh ấy như cành cây cứu mạng.

Ảnh bế tôi vào tận phòng tắm, còn bóp kem đánh răng, rót nước hẳn hoi:
“Đánh răng lẹ lên, miệng em nặng mùi quá.”

Tôi: …

Hứ! Biết thì biết chứ ai bảo nói ra làm gì cho đau lòng?

Mới tỉnh chưa được bao lâu thì trời lại sập tối.

Thấy ông chồng có biểu hiện “quen quen”, tôi bật dậy nhảy ngay ba bước về sau, giữ khoảng cách an toàn:
“Anh đừng có mơ nhé!”

“Hả?”

Yến Minh Thanh ngơ ngác, giơ cái đĩa phim trong tay lên:
“Tôi chỉ định hỏi em có muốn xem phim kinh dị không thôi.”

À… hoá ra là xem phim.

Thế thì không vấn đề gì.

Hai đứa tôi ngồi xem phim trên sofa.

Tôi còn nhiệt tình tắt đèn, kéo rèm, tạo không khí rùng rợn cho chuẩn bài.

Tôi ôm gối chặt như ôm sinh mệnh, thỉnh thoảng liếc trộm Yến Minh Thanh.

Mặt ảnh tỉnh bơ, mắt nhìn không chớp.

Đỉnh thật.

Đúng lúc hiệu ứng hù doạ vang lên, trên TV hiện cái mặt trắng bệch xấu như ma lem.

Tôi hét toáng: “Aaaa!!!”

“Aaa aaa aaa aaa!!!”

Chưa kịp hoàn hồn thì cái gối tôi đang ôm bị ai đó giật mất.

Ngay sau đó, có vật thể lạ lao thẳng vào lòng tôi.

Tôi: ?

Gì vậy?

Yến Minh Thanh ôm chặt eo tôi, vùi mặt vào ngực tôi, run như cầy sấy.

Tôi vỗ vỗ lưng anh ấy, dỗ ngon dỗ ngọt như dỗ trẻ con:
“Rồi rồi, ngoan nào, không sợ, không sợ…”

Thế là nguyên bộ phim hai đứa tôi ngồi trong tư thế lạ đời ấy.

Một bên là “phu nhân tổng tài bá đạo”, bên kia là “chồng yêu nhát gan của cô ấy”.

Xem xong, Yến Minh Thanh bật dậy khỏi lòng tôi, ho sặc sụa:
“Khụ khụ… thực ra cũng không đáng sợ lắm đâu. Em thấy sao?”

Tôi cố nén cười:
“Em cũng thấy vậy. Lần sau mình xem cái kinh dị hơn nhé?”

Nụ cười của Yến Minh Thanh lập tức đông cứng, ảnh ôm điện thoại lao như bay vào nhà vệ sinh.

Chưa đầy mấy giây sau, từ trong vang ra tiếng gào giận dữ:
“Tháng này cậu đừng hòng đòi tiền thưởng nữa!!”

Tôi chợt nhớ đến cái kết của mình trong cuốn truyện này.

Tôi sẽ chết.

Chết thảm.

Tôi cắn một miếng bánh mì, vừa nhai vừa nhìn về phía Yến Minh Thanh đang loay hoay đổi giày ở cửa, ánh mắt trầm tư.

Theo lời kể của chính đương sự Yến Minh Thanh: lúc ấy anh cực kỳ hoảng loạn.

Bởi vì cô vợ bé nhỏ của anh đang nhìn anh với ánh mắt sáng rực, nhìn đến nỗi sống lưng anh lạnh buốt như ngồi trên tảng đá giữa mùa đông.

“Sao… sao em nhìn anh ghê thế?”

Yến Minh Thanh nuốt nước bọt cái ực, vô thức ôm chặt cặp tài liệu như ôm bùa hộ mệnh.

“Chồng ơi…”

Tôi cười toe toét kiểu “vợ hiền dâu thảo”, tiện thể lườm yêu một cái: “Nhớ về sớm nhá!”

Bám lấy đùi trùm phản diện là con đường sống duy nhất của tôi bây giờ.
Sau này cái mạng nhỏ này còn phải nhờ anh ấy cứu rỗi!

Yến Minh Thanh mặt nghiêm như bắt sâu, đi thẳng tới đặt tay lên trán tôi: “Không sốt mà?”

Tôi câm nín.
Không nói được câu nào.
Đúng là cạn lời.
Tôi trợn mắt thở dài.

Cố gắng nặn ra giọng điệu dịu dàng như mèo con: “Ôi trời, người ta chỉ lo chồng vất vả quá thôi mà…”

“Ăn nói cho tử tế.”

Tôi ôm tay anh, chớp chớp mắt như nai vàng ngơ ngác: “Chồng nói gì lạ thế, em nghe chả hiểu gì cả…”

Yến Minh Thanh giơ ba ngón tay lên, đếm rõ ràng: “Một, hai…”

Tôi lập tức thả tay, nghiêm túc đẩy anh ra cửa: “Đi đi, kiếm tiền đi, nuôi vợ con đi!”

“Thế chứ lị.”

Yến Minh Thanh phì cười, xoa đầu tôi một cái: “Anh về sớm.”

Tiễn được vị thần sống này ra khỏi nhà, tôi lăn luôn lên ghế sofa, bật Taobao.

Cuộc đời làm phú bà bắt đầu từ đây!

“À mà này, em…”

Vừa nằm được vài phút, chưa kịp duỗi thẳng chân thì anh ấy lại quay lại.

Chưa kịp hạ chân khỏi lưng ghế, tôi đã bắt gặp ánh mắt kiểu “không tin nổi” của anh.

Mắt nhìn mắt, tôi từ từ rụt chân lại, ngồi nghiêm chỉnh như học sinh vào lớp: “Hé lô…”

Yến Minh Thanh mím môi, không nói một câu, quay lưng ra khỏi nhà lần hai.

Tôi: …

Tôi giận.

Tôi phải ra khỏi nhà.

Đi gửi tài liệu cho chồng yêu.

“Phu nhân, mời chị ngồi, tổng giám đốc sắp về rồi ạ.”
Trợ lý dẫn tôi vào văn phòng.

“Chị khát không ạ? Cà phê, nước cam, nước khoáng, em gọi gì cho chị uống nhé?”

“Tôi không khát, cảm ơn.”

“Vậy chị có muốn ăn chút bánh quy, bánh mì, bánh ngọt gì không?”

“Không đói nốt, cảm ơn luôn.”

“Thế… chị…”

Tôi ngắt lời: “Nói đi, cậu đang có chuyện muốn nhờ đúng không?”

Trợ lý gãi đầu cười trừ: “Chị đúng là tinh tường! Em mà nói dối chị chắc trời sập mất!”

“Thôi thôi đừng nịnh nữa, vào thẳng vấn đề.”

“Là vầy…”
Trợ lý chắp tay như đi lễ: “Chị có thể nói đỡ cho em vài câu trước mặt sếp không? Đừng để anh ấy cắt tiền thưởng của em nữa…”

À, thì ra cái người bị trừ tiền hôm qua là cậu ta.

“Sao bị trừ vậy?”

“Em cũng chả hiểu. Tự dưng sếp hỏi có cách nào để tăng tình cảm vợ chồng không, em hăng hái chia sẻ một đống… thế mà tối về nhận luôn thông báo: trừ lương.”

Tôi biết ngay lý do rồi.

“Cứ yên tâm.”

Tôi vỗ vai an ủi: “Tôi sẽ ráng nói giúp một câu.”

Còn có tác dụng hay không thì… hên xui nhé.

“Cảm ơn chị nhiều!”

Trợ lý ghé tai thì thào: “Chị biết không, tổng giám đốc ngoài mặt thế thôi chứ thực ra buồn cười lắm…”

Tôi sáng mắt: “Nói! Kể chị nghe ngay!”


Vừa bước vào văn phòng, tôi đã lia mắt trêu chọc nhìn Yến Minh Thanh.

“Lại bày trò gì nữa đấy?” – anh nghi ngờ hỏi.

Tôi vờ ngẩng lên nhìn trần nhà, giọng buồn man mác:

“Cô độc… là biệt danh của em.
Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu đựng những thứ không ai dám gánh.
Đó là cái giá của việc… giàu quá mức tưởng tượng…”

Yến Minh Thanh sững lại, sau đó mặt đỏ như gấc chín.

Sau này anh kể tôi nghe: lúc ấy anh xấu hổ đến mức muốn đi tu luôn. Đã nghĩ ra cả pháp danh rồi, chỉ chờ cạo đầu nữa thôi.

Tức quá không mắng được vợ, anh quay ra trút giận lên trợ lý:
“Tháng sau cậu khỏi trông tiền thưởng nhé!”

Trợ lý: …

Tôi giận.

Yến Minh Thanh bảo tối nay đi tiệc, không cần đợi cơm, không cần canh cửa.

Ấy thế mà đúng hơn mười một giờ đêm, điện thoại reo!

Tôi mắt nhắm mắt mở, bắt máy: “A lô?”

“Cứu anh với vợ ơi! Cứu mạng!!!” – giọng anh ấy đầy hoảng loạn.

Tôi bật dậy như lò xo: “Anh làm sao đấy?!”

“Cứu… cứu anh… A!!”

Bên kia nghe rõ tiếng xô đẩy loạn xạ.

Giọng phụ nữ nũng nịu: “Yến tổng~ lại đây với em nào~”

Tiếp theo là một tràng thở dốc rồi…
tít tít
Định vị được gửi về điện thoại.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, gằn giọng: “Yến. Minh. Thanh. Anh đợi đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.