Vừa hé mắt dậy, tôi đã thấy mình nằm trong phòng anh trai. Đã thế, còn đang bị anh ôm chặt không buông.
Đầu óc vẫn còn quay cuồng, nhưng dần dần cũng tỉnh táo lại.
Tin mừng là quần áo vẫn nguyên vẹn.
Tin dữ là — tôi vẫn nhớ rõ mồn một mấy lời anh nói tối qua.
Yêu với chả đương… nghe mà rợn tóc gáy!
Tôi rón rén muốn gỡ tay anh ra, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng khổ nỗi, người anh trai cao gần mét chín, ngày nào cũng hì hục tập gym, ôm thì chẳng khác gì gấu ôm.
Gỡ không nổi.
Chờ anh tỉnh cũng không xong.
Mà nằm im mãi thì sợ… tim tôi không chịu nổi.
Đang ngập ngừng chưa biết xoay sao thì cánh tay anh hơi buông lỏng, một bàn tay to đùng mò xuống eo tôi, khẽ vuốt ve.
Giọng anh trầm khàn, như đang mơ mà thốt lên:
“Vãn Vãn… sao em lại có trong giấc mơ của anh thế này?”
Xin lỗi, lúc này tôi chỉ muốn giả chết!
Tay anh bắt đầu làm loạn. Tôi chịu không nổi nữa.
“Bốp!”
Một cái tát giòn tan đáp xuống mặt anh.
Mẹ nó, tôi nhịn đủ rồi.
Không để lộ vẻ tỉnh táo, tôi lập tức nhắm nghiền mắt, uể oải rên rỉ:
“Lưu manh ở đâu mò vào đây thế này…”
Không cần mở mắt, tôi cũng cảm nhận được sự chết lặng của anh. Căn phòng im phăng phắc, đến tiếng thở cũng ngập ngừng.
Tôi khẽ trở mình.
Rầm!
Tôi lăn thẳng xuống giường!
“Trời đất ơi!”
Tiếng tôi hét lên vang dội, phá tan ý định lén lút ôm tôi trở lại giường của anh trai.
Anh vội vàng kéo tôi dậy, mặt mũi lúng túng không tả nổi. Chắc trong lòng cũng rối bời như tôi thôi.
Tôi cắn răng kiềm chế cảm xúc, kéo tay áo anh, làm nũng y như mọi khi:
“Anh ơi… hôm qua em thấy một món đồ cổ đẹp quá, định nhờ anh mua hộ. Ai ngờ uống có chút rượu, lại lăn lên giường anh thế này… Hu hu, em sai rồi. Em không dám uống nữa đâu…”
Anh là người gây họa, nhưng tôi — kẻ đóng giả thiên kim — lại phải đứng ra dọn dẹp hậu quả.
Làm thân giả đúng là bạc bẽo.
Anh nhìn tôi chằm chằm, rồi hỏi khẽ:
“Vãn Vãn, tối qua… em có nghe thấy gì không?”
Tôi giả ngơ, cười nhẹ đổi đề tài:
“Nghe gì cơ? Em có nghe thấy gì đâu. À, anh, anh không tính mua bộ Quân Diêu thời Tống cho em nữa à?”
Anh cười chiều chuộng:
“Được rồi, anh mua.”
Tôi vội gửi hình qua cho anh, đợi lúc anh gọi điện cho thư ký thì nhanh chân… chuồn.
Nhưng tôi quên mất một chuyện.
Trong nhà có gắn camera giám sát.
Tôi không dám tưởng tượng cảnh anh mở lại đoạn ghi hình, rồi tự mình thấy rõ… chính tay anh bế tôi vào phòng như thế nào.
Trước khi sự thật phơi bày, tôi gom hết đồ đạc, trang sức, tiền bạc tiết kiệm bao năm nay — bỏ trốn.
Nhưng đời đâu dễ cho mình đi thẳng.
Trên đường, có một đứa trẻ lao ra bất ngờ. Tôi đánh lái né, không ngờ lại đâm vào dải phân cách.
Ánh đèn bệnh viện nhạt nhòa như sương.
Mặt mũi người nhà họ Thời thì cũng chẳng sáng sủa hơn là bao.
Tôi nằm bẹp trên giường, quấn chặt như cái xác ướp.
Ôi trời ơi… đời người đúng là khổ cực.
Nước mắt tôi muốn rơi mà không rơi nổi.
Dù có y tá chăm nom, nhưng anh vẫn một mực tự tay đút từng thìa cháo cho tôi ăn.
Anh thổi kỹ từng miếng, đút nhẹ nhàng như sợ tôi bị bỏng. Càng thấy anh tỉ mỉ, tôi lại càng cắn rứt.
Trong đầu thậm chí còn vang lên câu thoại y như trong phim truyền hình:
“Mày có biết mày đang nhận lấy tình yêu của ai không? Là của một thiếu gia đó! Người ta dám vứt bỏ hết lễ giáo luân thường để yêu mày, vì mày mà chịu đựng mọi đắng cay khổ sở!”
Một thiếu gia, lớn ngần này rồi, mà yêu đương cũng chẳng nên thân. Thật tội nghiệp!
Điều khiến tôi áy náy nhất là — tôi nằm trong phòng VIP của bệnh viện gần nửa tháng, anh cũng gần như dọn hẳn vào đây, vừa trông tôi, vừa làm việc luôn.
Mở mắt ra là thấy anh.
Nhắm mắt lại cũng là thấy anh.
Thậm chí trong mơ… cũng là anh.
Tôi lặng lẽ rơi nước mắt.
May mà sau khi tôi hồi phục được chút đỉnh, cuối cùng anh cũng cho người vào “thăm tù”… à không, là “thăm bệnh”.
Châu Tứ dẫn theo cả nhóm thiếu gia, tiểu thư vào thăm, đứng quanh giường tôi lắc đầu thở dài như đang xem triển lãm di tích.
Sau màn dặn dò dài như sớ Táo quân, Trần Thừa cuối cùng cũng cất lời:
“Thời Hướng Vãn, cô cũng có ngày hôm nay cơ à? Tiểu bá vương nhà họ Thời mà cũng có lúc phải nằm thẳng cẳng thế này sao?”
Tôi lười đáp. Tên này từ bé đến lớn mồm mép không khác gì cái loa, bao nhiêu lần bị tôi cho ăn đòn mà vẫn chưa chừa.
Hắn lại giở giọng:
“Mặt mũi thì trầy xước, thân thì nằm một chỗ, còn định vênh váo gì nữa? Nhưng mà… tiểu thiếu gia tôi đây không ngại đâu. Cố gắng một chút, cưới cô cũng không phải không được!”
Tôi thì nằm đó, nhưng tâm hồn tôi vẫn tỉnh táo:
“Tôi không được.”
Câu ấy còn chưa kịp thoát ra miệng, thì cánh cửa phòng đã bật mở.
Anh trai tôi bước vào, lạnh lùng nói:
“Chuyện kết hôn của em gái tôi, không phiền Trần thiếu phải lo.”
Khác với Trần Thừa — chỉ giỏi tiêu tiền và tán gái, anh tôi là người đã sớm kế thừa nghiệp nhà, mở rộng làm ăn, lời nói có trọng lượng trong dòng họ Thời.
Tôi tưởng câu đó sẽ khiến Trần Thừa im re.
Ai ngờ đâu hắn vẫn chưa sợ chết:
“Anh Ngạn, có phải vì anh quản quá chặt, nên Hướng Vãn mới phải bỏ chạy, rồi xảy ra tai nạn không?”
Mặt anh tôi tối sầm. Gân xanh bên trán giật giật.
Anh đã ngồi ghế cao quen rồi, khí chất đè bẹp cả căn phòng. Mọi người tự nhiên thấy lạnh sống lưng.
Châu Tứ vội bịt miệng Trần Thừa:
“Thôi, thôi, ai chẳng biết anh Ngạn thương Vãn Vãn thế nào? Chắc chắn là muốn cho cô ấy điều tốt nhất. Còn A Thừa nhà ta thì… nghe đâu đang lằng nhằng với cô nào trong showbiz. Đừng mơ xa nữa.”
Mọi người cười xòa, không khí dịu đi đôi chút.
Anh tôi gật đầu xã giao, rồi ngồi ngay trong phòng bệnh, vừa gọi điện vừa xử lý công việc. Nhưng áp lực vẫn cứ phả ra từng đợt.
Lục Huyên ngồi cạnh, chỉ khẽ mấp máy môi:
“Anh cậu… đáng sợ thật đấy.”
Tôi gật đầu lia lịa, đồng cảm không để đâu cho hết.
Khổ nỗi, vừa ra viện chưa được bao lâu, tôi còn chưa kịp lên kế hoạch trốn chạy lần hai, thì đã bị anh tóm về, giam hẳn trong biệt thự riêng.
Anh không đánh, không mắng, cũng chẳng chạm vào tôi. Chỉ đơn giản là… nhốt lại.
Không biết là để tránh tôi, hay tránh chính mình.
Anh chẳng xuất hiện, đến một câu để tôi nói phải trái cũng không có.
Không điện thoại. Không máy tính.
Vừa mon men ra cửa là có cả đội vệ sĩ túc trực. Đông như mấy khu du lịch ngày lễ. Đến giọt nước cũng khó chảy lọt.
Tôi thở dài, đành quay lại, nằm dài trên ghế sô pha.
Bất chợt, một ý tưởng loé lên.
Tôi bật dậy, lao thẳng ra cửa, ngã sõng soài rồi… bắt đầu co giật.
Vệ sĩ thấy vậy cuống cuồng gọi anh.
Cuối cùng thì anh cũng chịu tới.
Tôi nằm lăn lộn dưới đất một lát, rồi chầm chậm bò dậy, kéo tay áo anh:
“Anh ơi… em không chịu nổi nữa rồi. Em xin anh đấy… thả em ra ngoài đi…”
Anh đứng nhìn tôi rất lâu, ánh mắt khiến tôi muốn nghẹt thở.
Cuối cùng anh hỏi một câu:
“Lần này em định chạy đi với thằng mặt trắng nào?”
Đây không phải lần đầu tôi bỏ trốn.
Năm ấy, đúng một ngày trước khi thiên kim thật trở về.
Tôi mới mười ba tuổi, tự thu dọn đồ đạc, lặng lẽ chuẩn bị dông.
Vì mẹ ruột tôi — không chỉ tráo đổi con của người ta, mà còn nhẫn tâm ngược đãi chính thiên kim thật.
Lúc mẹ Thời biết chuyện, một người đàn bà đoan trang, quý phái như bà cũng bật khóc không kìm được.
Bà không nặng lời gì với tôi. Nhưng tôi thì thấy hổ thẹn đến mức không thể tiếp tục ở lại nhà họ Thời thêm phút nào.
Tôi cũng chẳng muốn về với mẹ ruột — người phụ nữ bạc tình, tàn nhẫn ấy. Mà bà ta giờ đã bị nhà họ Thời đưa vào tù.
Tôi vừa khóc vừa nhét quần áo vào túi, cầm theo hai bộ đồ, một xấp tiền mặt hai chục nghìn, và không quên vớ nốt túi thịt bò trong tủ lạnh chạy mất.
Tôi lang thang giữa cái thành phố rộng như mê cung suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn bị anh trai tôi tìm ra.
Hồi đó anh mười tám, vừa đỗ đại học, nghe tin tôi mất tích là tức tốc xin nghỉ học về tìm.
Lúc tìm thấy tôi, mặt mũi anh xanh lét vì tức:
“Em chạy đi đâu?”
Tôi lúc ấy vừa ăn xong suất McDonald’s, miệng mỡ còn dính đầy, cọ nguyên vào áo nỉ đen của anh.
Tôi ôm anh, khóc như mưa:
“Huhuhu, em không còn mặt mũi nào ở lại nhà nữa…”
Anh rút khăn giấy lau nước mắt cho tôi, rồi lau miệng tôi, giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết:
“Không phải lỗi của em, đừng tự trách.”
Cuối cùng, chính anh là người đưa tôi về.
Trong căn nhà cũ của nhà họ Thời hôm ấy, bố ngồi trên ghế thở dài, mẹ lau nước mắt, còn có một cô bé gầy gò, đứng rụt rè bên cạnh ghế sô pha, tay cứ xoắn lấy vạt áo.
Vừa bước vào nhà, tôi đã lao tới trước mặt cô bé, quỳ sụp xuống, tự vả một cái rõ đau:
“Huhuhu, em gái ơi, chị không ra gì cả, chị xin lỗi em!”
Cả nhà trố mắt.
Từ hôm đó trở đi, thiên kim thật về nhà họ Thời. Còn tôi… từ con gái trở thành con nuôi.
Mà cũng đúng.
Vì thấy có lỗi, tôi chẳng tiếc gì thân mình, cứ như biến thành người hầu của cô bé ấy.
Gọi là “chân chó” cũng được.
Tôi đâu có sợ khổ, quen lăn lộn rồi.
Giờ chỉ là con nuôi, càng chẳng phải giữ kẽ.
Có lần mấy đứa học sinh bắt nạt Thời Tích Nhan — thiên kim thật — tôi xông tới đập cho một trận. Trong đám đấy còn có cả thằng con ngốc của ông hiệu trưởng.
Kết quả là tôi và Thời Tích Nhan bị anh trai xách cổ về nhà.
Tôi ôm lấy đùi anh, dõng dạc:
“Một mình em làm, một mình em chịu! Em gái không ra tay! Anh muốn đánh thì đánh em!”
Nhà họ Thời tuy làm ăn to, nhưng bố mẹ chẳng ai trị nổi cái máu ngổ ngáo của tôi, thế nên anh quyết định chuyển tôi sang trường khác.
Từ đấy, anh giữ tôi luôn bên cạnh.
Tôi vừa thương, vừa sợ anh trai.
Anh phạt là phạt thật, đánh là đau thật — không nương tay.
Nhưng cũng nhờ thế mà tôi học xong cấp hai, cấp ba trong nề nếp, rồi đỗ vào một trường 211 ngon nghẻ.
Lên đại học, tôi với anh vẫn sống ở ngoài.
Giờ giới nghiêm ký túc xá là 11h30, nhưng với tôi — 10 giờ là giới hạn.
Hôm ấy, Thời Tích Nhan nhét miếng thịt nướng cuối cùng vào mồm, nhai nhồm nhoàm rồi thốt:
“Vãn Vãn, chị thật là… thảm.”
Buồn cười thật, tôi không biết chắc?
Chúng tôi… chung một ông anh mà!
Nhưng khác nhau ở chỗ: tôi đi tụ tập, đi bar, đi karaoke… chỉ cần qua 10 giờ là y như rằng — điện thoại đổ chuông.
Trước đây tôi cứ nghĩ anh có tâm lý kiểu… bố già kiểm soát con gái.
Giờ nghĩ lại — khác hoàn toàn.
Như thể anh muốn tẩy trắng sạch sành sanh đống tiểu thuyết 18+ trong mục yêu thích của tôi, khóa lại, không cho ai bén mảng.
Tôi im lặng rất lâu, chẳng nói gì.
Anh cúi người xuống, nhích lại gần, giọng lạnh băng:
– Nói. Là thằng nào? Anh đập gãy chân nó.
Tôi sợ đến mức không dám ngẩng mặt, lí nhí như muỗi kêu:
– Không… không có thằng nào mặt trắng cả.
– Hửm?
– Thật mà! Em thề! Chẳng có ai hết!
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên.
Anh chỉ liếc qua màn hình, không buồn nghe.
Tôi chỉ tay vào chiếc điện thoại đang sáng trưng, rụt rè:
– Anh… bố gọi đấy. Anh không nghe à?
Tôi ngẩng lên định nhìn anh, vừa chạm phải ánh mắt ấy liền vội vã cúi gằm xuống.
Anh đặt tay lên đầu tôi, xoa nhẹ. Giọng nói cũng chậm lại, mềm hơn:
– Vãn Vãn, nói thật cho anh nghe… vì sao em lại bỏ trốn?
Tôi lắp bắp, cố làm ra vẻ hồn nhiên:
– Thế giới rộng mà… em muốn đi đây đi đó một chút.
Vừa nói xong đã thấy chột dạ.
Anh nghiêng người lại gần, hơi thở ấm nóng phả bên tai. Tôi như đông cứng lại.
Giọng anh trầm xuống, từng chữ một rơi vào tai tôi:
– Không phải vì em biết chuyện gì đó à?
Tôi giật lùi nửa bước, luống cuống xua tay:
– Biết… biết gì chứ? Em cũng say mà… say thật đấy!
Anh cười nhạt, ánh mắt sắc như dao:
– Anh có nhắc tới vụ say đâu, Vãn Vãn.
Biết mình hớ, tôi đánh liều nói cứng:
– Thì… em đoán thế.
Tay anh trượt xuống lưng tôi khiến cả người tôi nổi da gà, vô thức né tránh.
Anh nhếch mép, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng:
– Trước đây… em chưa từng tránh anh như thế.
Rồi anh nhìn tôi, bình thản nói:
– Anh đã xem lại camera đêm đó rồi.
Nghe đến đây, tôi cuống cuồng bỏ chạy. Nhưng chưa kịp ra đến cửa đã bị anh túm về, lôi thẳng vào biệt thự.
Anh đẩy tôi lên giường lớn giữa phòng.
Tôi bật dậy, ôm lấy chân anh, vừa khóc vừa gào:
– Anh! Anh là anh trai duy nhất của em! Từ nhỏ lớn lên bên nhau, dù không máu mủ ruột rà… nhưng còn hơn cả ruột thịt. Em… em không thể chấp nhận được!
Anh đứng lặng, không nói gì.
Tôi vội đổi giọng, xuống nước:
– Ít nhất cũng cho em thời gian… để bình tĩnh lại. Hôm nay… thực sự em chưa sẵn sàng…
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng anh thở dài ở trên đầu:
– Hóa ra… em thật sự đã biết.
Tôi nghẹn ngào:
– Em xin lỗi.
Anh đặt tay lên vai tôi, giọng khẽ.
– Nhưng đừng trừng phạt anh bằng cách bỏ đi như thế nữa.
– Anh thả em ra. Anh hứa… không đụng vào em.
Anh đi rất khẽ.
Mấy người vệ sĩ cũng theo đó rút hết.
Thư ký của anh mang trả điện thoại với máy tính lại cho tôi.
Nhưng tuyệt nhiên không có hộ chiếu, căn cước hay giấy tờ gì cả.
Tôi cau mày hỏi:
– Anh Vương, giấy tờ của em đâu rồi?
Anh ta đẩy gọng kính, mặt tỉnh bơ đáp:
– Trong két sắt phòng làm việc của Thời tổng. Anh ấy dặn, khi nào nhị tiểu thư hết muốn bỏ nhà đi nữa, sẽ trả.
Tôi quay về nhà họ Thời.
Kết quả là… bố mẹ Thời đang vi vu tận Na Uy, ngắm cực quang.
Còn Thời Tích Nhan thì thừa dịp bố mẹ đi vắng, đưa bạn gái yêu đương hai năm trời về nhà, hai đứa quấn nhau trong phòng khách, hôn hít đến mức quên cả trời đất là gì.
Đúng là bận rộn.
Không có căn cước, chẳng thuê được khách sạn. Mà ở lại trong nhà thì tôi chịu không nổi.
Thế là đành ghé chi nhánh công ty gần đó tá túc tạm.
Cuộc sống tưởng là được tự do thoải mái.
Vậy mà không hiểu sao, hai hôm nay tâm trạng tôi cứ bứt rứt khó chịu, đứng ngồi không yên.
Xong rồi…
Không lẽ tôi dính cái hội chứng Stockholm gì đấy?
Chẳng những thế, tôi còn liên tục nằm mơ thấy anh trai.
Lúc thì anh ngồi buộc tóc cho tôi hồi còn bé.
Lúc thì là cảnh anh kèm tôi học bài.
Còn có một lần họp lớp thời đại học. Hôm ấy tan tiệc, anh chưa kịp tới đón, tôi đứng chờ ngoài cổng, buôn dăm ba câu với lớp trưởng.
Mà cái lớp trưởng đó lại chính là thằng con trai ngố của ông hiệu trưởng năm xưa, từng bị tôi đánh cho một trận ra trò vì dám bắt nạt Thời Tích Nhan
Cậu ta nhìn tôi, thở dài:
– Thời Hướng Vãn, thật ra hồi đó tôi bắt nạt Thời Tích Nhan không phải vì ghét, mà là vì thích.
Tôi nhướng mày, liếc xéo:
– Con trai các cậu tỏ tình bằng cách gây rắc rối cho người ta à?
Cậu ta bật cười ngượng nghịu:
– Lúc ấy còn trẻ con, chẳng hiểu gì.
Tôi ghé sát tai cậu ta, cười nửa miệng:
– Trong tình yêu, không biết tôn trọng người khác thì cũng đừng mong được hạnh phúc. Yêu kiểu ấy thì chỉ có mà vứt cho người khác thôi.
Vừa ngẩng lên, tôi thấy anh trai.
Ánh mắt anh nhìn tôi, sâu hoắm. Tôi không tả nổi sự buồn bã giữa hai hàng mày của anh.
Chỉ biết rằng… trong ánh mắt ấy, có cả sự hụt hẫng.
Anh gọi khẽ:
– Vãn Vãn, về nhà thôi.
Về nhà…
Trong giấc mơ, anh kéo tay tôi đi.
Cả thế giới như tan biến. Chỉ còn tôi và anh giữa khoảng không trống rỗng.
Dung mạo anh dần nhạt nhòa.
Không gian xung quanh vỡ vụn thành mảnh loang lổ.
Rồi sắc màu trở lại, hiện ra một cánh đồng hoang.
Anh đứng từ rất xa, vượt núi băng đồi chạy tới phía tôi.
Giọng anh vang lên:
– Vãn Vãn… đừng rời xa anh.
…
Tỉnh dậy giữa đêm, tôi chẳng thể nào ngủ lại được.
Hôm sau đi làm, vừa bước vào phòng, đã thấy chiếc ghế da xoay lưng lại phía tôi. Cánh tay lộ ra, gân guốc rắn rỏi, ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên mặt bàn.
Thấy tôi vào, anh dứt cuộc gọi, quay sang nói:
– Vãn Vãn, đừng làm loạn nữa. Về nhà với anh.
Tôi chỉ lắc đầu, không nói gì.
Kết quả? Anh dọn thẳng vào nhà tôi.
Lý do anh đưa ra nghe vừa buồn cười, vừa quen thuộc:
– Em toàn ăn linh tinh bên ngoài, bẩn lắm.
Dì Trương đến trước chuẩn bị nguyên liệu rồi rút.
Tôi về nhà, đã thấy anh đứng trong bếp, tay xào rau, vẻ mặt chăm chú.
Ít người biết, đại thiếu gia nhà họ Thời – người sắc sảo trên thương trường, về nhà lại thích tự mình nấu nướng.
Mà tay nghề lại cực siêu.
Hồi trước Thời Tích Nhan mò đến ăn chực, liền bị anh đuổi thẳng bằng một cái thẻ đen.
Tôi từng thắc mắc mãi – thêm một đôi đũa thôi chứ có gì to tát đâu mà anh phản ứng gay gắt vậy?
Giờ nghĩ lại, nhớ tới nụ cười là lạ của Tích Nhan khi cầm thẻ, tôi chắc chắn: cô ấy cũng biết chuyện gì đó.
Tôi với anh trai sống chung dưới một mái nhà, cứ giữ cái sự hòa thuận… mà nó quái lạ thế nào ấy.
Anh vẫn là người vào bếp, còn tôi thì nhiệt tình ăn uống, không khách sáo.
Chuyện cũ, cả hai đều ngầm hiểu là tránh không nhắc đến.
Mà cũng chẳng hiểu sao, anh tôi gần ba mươi rồi vẫn chưa lấy vợ, khiến mẹ Thời lo sốt vó.
Trong điện thoại, mẹ trầm giọng hỏi tôi:
– Vãn Vãn, con đừng bênh anh con. Nói thật đi, nó có từng đưa thằng nào về nhà chưa?
Tôi thành thật đáp:
– Chưa bao giờ ạ.
Mẹ im lặng một lúc rồi thủ thỉ, kiểu như đang cân nhắc:
– Hay là… anh con không được?
Tôi suýt nữa sặc nước, ho rũ rượi.
Mẹ lại tiếp, giọng vừa buồn bã vừa bất lực:
– Đừng giật mình, mẹ chỉ đang phân tích thôi. Con xem, em gái thì thích con gái, anh trai thì sống độc thân như thế, còn con thì đến giờ chưa từng yêu ai…
Rồi mẹ như sực nhớ ra điều gì, liền tiếp lời, giọng đầy lo lắng:
– Nhà mình không phải hoàng tộc, nhưng tiền của thì nhiều. Giờ chẳng có ai nối dõi, cháu nội, cháu ngoại gì cũng được, miễn là có đứa gọi mẹ là bà. Mẹ chịu hết. Nhưng mà… các con không ai cho mẹ mống nào. Vãn Vãn, hay con thử tâm sự với anh con xem? Biết đâu có gì…
– Mẹ!?
– Ôi dào, hai đứa đâu phải anh em ruột thịt. Thời buổi bây giờ, giả anh em, tình dưỡng thành… cái gì cũng có. Mẹ với bố cũng không phải kiểu cổ hủ đâu. Mà… hay là hai đứa có gì rồi?
Lời mẹ như xé toang bức rèm, để lại trong đầu tôi một mớ hỗn độn chẳng biết sắp xếp thế nào.
Tôi vội vàng phủ nhận.
Thế mà đến tối, tôi lại mơ thấy anh.
Trong mơ, anh đè tôi xuống, giữ lấy cổ tay tôi, ghì lên đỉnh đầu.
Anh cúi xuống, thì thầm bên tai tôi, giọng dịu như gió xuân nhưng lại khiến người ta run lên từng chặp:
_ Vãn Vãn…
– Vãn Vãn…
– Đừng sợ, Vãn Vãn… thả lỏng một chút…
Ngoài kia, trăng sáng trôi lững lờ giữa tầng mây.
…
Tôi bừng tỉnh, lòng trào lên một cảm giác vừa xấu hổ, vừa hối hận.
Hối hận vì đã đọc quá nhiều truyện… không dành cho người yếu tim.
Giờ thì tôi chẳng còn mặt mũi nào nhìn thẳng vào anh nữa.
Chỉ cần anh ở gần, là cảnh trong mơ kia lại trỗi dậy trong đầu tôi – rõ mồn một, từng chi tiết một.
Tôi tưởng tượng ra cảm giác đôi tay kia chạm lên người tôi, lần lượt, từng chỗ…
Lặp đi lặp lại…
Tôi chỉ muốn hét lên với chính mình:
Làm ơn, xóa sạch đi!
Hủy diệt cái giấc mơ khốn khiếp ấy đi!
Sau khi dò hỏi khắp nơi, tôi thừa dịp anh trai đi họp, len lén chui vào phòng làm việc của anh.
Dù gì tôi cũng là nhị tiểu thư nhà họ Thời, ai dám cản?
Tôi thử mở két sắt.
Đầu tiên thử ngày sinh của mình – không đúng.
Lại thử ngày Thời Tích Nhan lần đầu xuất hiện – cũng chính là ngày tôi bỏ nhà đi năm đó.
Két – mở ra thật.
Còn chưa kịp vui, cửa phòng bỗng bật mở.
Tôi thầm rủa trong bụng: Cách âm cái kiểu gì mà nghe thấy rõ thế kia?!
May mà phản ứng nhanh, vội vàng đóng két, đứng lùi sang một bên, nặn ra một nụ cười giả lả.
Không ngoài dự đoán – là anh trai tôi.
Anh nhìn tôi, khẽ khàng khép cửa lại, rồi từng bước tiến về phía tôi:
– Vãn Vãn, sao hôm nay lại nổi hứng mò lên tì anh?
Tôi giả vờ vui vẻ, miệng tìm đại một cái cớ:
– Em đến đưa tài liệu… cần anh ký.
Anh liếc xuống tay tôi – trắng trơn.
Rồi ánh mắt dừng lại nơi chiếc két sắt vẫn còn rung nhẹ.
Anh lặng lẽ đi về phía đó.
Ch/ết rồi! Bị phát hiện mà chẳng chạy nổi!
Trong đầu tôi nóng rực, không nghĩ gì hơn, lao đến ôm chầm lấy anh.
Cơ thể anh cứng lại trong thoáng chốc.
Tôi nhón chân, cắn răng hôn lên môi anh, tay cũng luống cuống tháo cúc áo sơ mi.
Anh khựng lại, khàn giọng:
– Vãn Vãn, đừng làm thế… Anh không chịu nổi đâu.
Tôi nghĩ đến cái két sắt, nghĩ đến giấy tờ, lại nghĩ đến cả giấc mơ đêm trước…
Thế là cúi đầu, cắn nhẹ lên cổ anh.
Anh bắt đầu thở dốc, nhưng vẫn còn cố giữ lý trí:
– Em chắc chắn chứ, Vãn Vãn? Không hối hận?
Tôi đáp lại bằng một cú cắn vào yết hầu anh – không cho anh lựa chọn.
Ranh giới cuối cùng của anh đứt.
Anh bế tôi vào căn phòng nghỉ phía trong.
– Vãn Vãn, ngoan nào, giúp anh tháo kính.
Tôi làm theo, rồi thấy những nụ hôn dồn dập ập xuống như sóng vỗ, mãnh liệt mà cuồng si.
Mười ngón tay đan lấy nhau, hơi thở quấn quýt không rời.
Giữa những khoảng ngắt quãng, tôi nghe anh lặp lại, đầy chân thành:
– Vãn Vãn… Anh vui lắm. Thật sự… rất vui.
Không biết có phải anh thấy mình chưa đủ tốt, mà sau đó càng nỗ lực hơn.
…
Khi tất cả lắng xuống, tôi đau đến ngơ ngẩn, đến cả việc tắm cũng là anh tự tay làm giúp.
Anh hiếm khi cười như thế.
Ôm tôi trong tay, như ôm vật báu trời cho, nhẹ nhàng lau từng vết mồ hôi, từng sợi tóc.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đã được đắp chăn cẩn thận, bên cạnh là ly nước còn ấm, kèm theo mảnh giấy nhỏ:
[Vãn Vãn, tỉnh dậy nhớ uống nước nhé. Anh có cuộc họp gấp, lát nữa sẽ quay lại đón em.]
Tôi cẩn thận đứng dậy, lặng lẽ đi lấy lại giấy tờ của mình.
Rồi tìm đến Thời Tích Nhan, nhờ cô trông coi công ty chi nhánh một thời gian, dặn thêm đôi câu: chăm sóc bố mẹ, và… cả anh trai tôi nữa.
Nhưng vừa thấy tôi, Thời Tích Nhan đã ghé sát tai tôi, thì thầm:
– Chị ơi, mấy bộ truyện giả anh em mà chị gửi, đúng là đỉnh! Em nghiền lắm!
Tôi rơm rớm nước mắt:
– Cục cưng à… Em không có anh trai nào hết, nhưng chị thì có đấy!
Nói xong còn bĩu môi khinh bỉ:
– Hay là… cưng đang ám chỉ, muốn “gắn bó” với chị luôn?
Thời Tích Nhan không nói không rằng, nhấc tôi và hành lý vứt thẳng ra cửa.
Bó tay! Đại tiểu thư đúng kiểu tâm trạng sáng nắng chiều mưa.
Sau khi gửi tin nhắn cho tất cả – báo rằng tôi sẽ tạm mất liên lạc một thời gian…
Tôi lên chuyến bay thẳng sang Barcelona.
Ở một đất nước xa lạ, con người xa lạ – là nơi tuyệt vời để quên đi vài người, vài chuyện…
Dù chỉ là tạm thời.
Anh tôi không đuổi theo.
Nắng ở Barcelona rực rỡ thật đấy. Trời xanh, gió mát, phố phường rộn rã – nhưng tôi thấy lòng mình như có ai khoét rỗng.
Cơm trắng nơi đây ăn vào cứ như nuốt đá – lạnh lẽo, nhạt nhẽo, cứng đờ như đang gặp… ma.
Mà ma ở châu Âu, người ta hay bảo là ma cà rồng. Chết khiếp!
Tôi muốn về nhà.
Muốn ăn cơm anh nấu – cái vị vừa quen vừa ấm ấy, như thể cả tuổi thơ ùa về.
Định bụng đặt vé máy bay quay lại thì bỗng nhớ đến ánh mắt anh hôm đó… Không được. Bao công sức gồng lên bỏ đi, chẳng nhẽ vì bát cơm lại quay về?
Tháng thứ ba ở Barcelona, cuối cùng tôi cũng mở lại WeChat.
Tin nhắn đổ về như lũ, nhiều nhất là từ Thời Tích Nhan – 99+ cái hiện lên đầu tiên.
Cô ấy như phát điên, gửi đi gửi lại đúng một câu:
[Thời Hướng Vãn! Trước khi đi, chị rốt cuộc đã làm gì với anh trai thế hả? Em thấy anh ấy như sắp sụp đổ rồi!]
Tôi gõ lại: [Ý em là sao?]
Tam Thời nhắn tiếp như trút giận:
[Anh ấy không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, không thèm ngó ngàng gì đến công ty. Suốt ngày chỉ chui rúc trong nhà. Bố thì kiệt sức không cáng đáng được nữa nên mới nhờ em qua xem tình hình.]
[Em vừa mở cửa, anh đã lao ra ôm chặt em, miệng gọi “Vãn Vãn…” rồi khựng lại.]
[Nhà cửa thì bừa bộn, rượu bia đổ vương vãi khắp nơi.]
[Anh ấy chẳng thèm để ý em lấy nửa lời, chỉ ngồi thừ người trên ghế, ánh mắt như chết rồi.]
[Anh trai… khóc, chị ạ!]
[Chị tin nổi không? Anh mình… khóc thật đấy!]
Cô ấy còn gửi cả ảnh – mấy tấm mờ nhòe, nhưng tôi nhận ra ngay… Là anh. Là dáng lưng quen thuộc, co ro giữa căn phòng rộng hoác.
Tôi không nỡ xem tiếp.
Thoát ra, tìm đến tài khoản WeChat của anh – cũng 99+ tin nhắn chưa đọc.
[Vãn Vãn, em đi đâu? Là tại anh không biết chừng mực, làm em đau đúng không?]
[Đừng bướng nữa, về nhà đi. Mau về với anh.]
[Em đừng vứt bỏ anh…]
[Anh sai rồi. Cái gì anh cũng không cần nữa, chỉ cần em quay lại.]
[Nếu tình yêu này là gánh nặng, anh sẽ học cách buông, nhưng xin em đừng rời bỏ.]
…
Nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay từ lúc nào chẳng hay. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: tôi không sống nổi nếu thiếu anh.
Ba tháng ở Barcelona – chẳng hề hạnh phúc.
Tôi đi khắp các thành phố lớn, dừng chân ở Gracia xem bóng đá ở Camp Nou. Khi thấy một cú sút đẹp, tôi không kìm được reo lên:
– Anh ơi, nhìn kìa! Quả chuyền này đỉnh quá!
Nhưng quanh tôi, chỉ có tiếng hò reo ầm ĩ. Quay đầu lại – không thấy ai, không có anh.
Cả thế giới như chìm trong màu xanh đỏ – lạnh lẽo và trống rỗng.
Giữa chốn náo nhiệt, tôi hiểu thế nào là cô đơn thực sự.
Đêm xuống, đứng dưới mái vòm của nhà thờ Sagrada Familia, những vì sao lấp lánh trên cao, ánh sáng xuyên qua khung kính pha lê – đẹp, mà lạnh. Tôi đưa tay ra định bắt lấy – nhưng chỉ nắm được khoảng không.
Chỉ còn lại một mình. Lạnh và đơn độc.
Tôi nhớ anh. Nhớ đến phát điên.
Tôi chẳng buồn quan tâm đến lời ra tiếng vào nữa, cũng không sợ ánh mắt dò xét hay thứ gọi là “luân thường đạo lý”.
Chúng ta sống trên đời này…
Tại sao lại không thể đối mặt với khao khát thật sự của lòng mình, khi nó chẳng hề trái với pháp luật hay đạo đức?
Anh yêu tôi. Và tôi… không thể buông anh được.
Nếu rời xa chỉ để chịu đau khổ…
Vậy thì tôi thà chọn ở lại. Ở bên anh.
Nếu điều anh khao khát nhất… là tôi – thì cớ gì phải chối bỏ?
Máy bay bay qua mấy dãy núi, mấy con sông.
Tôi đã về đến nhà.
Vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy giọng anh vọng ra từ trong phòng: “Tôi đã bảo rồi mà, đừng ai làm phiền tôi!”
Anh chẳng thèm quay lại nhìn, chỉ lặng lẽ uống từng ngụm rượu, chẳng vội vã.
Tôi bước vào, cướp lấy chai rượu trong tay anh, rồi gọi một tiếng: “Anh!”
Ánh mắt anh lơ đãng, nhưng khi thấy tôi, ánh sáng trong đôi mắt ấy lập tức bừng lên.
Anh ôm lấy mặt tôi, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi tôi: “Vãn Vãn, anh đã nói rồi mà, khi say, nhất định sẽ mơ thấy em.”
Tôi nhìn anh, người đàn ông trước mắt đã gầy đi rất nhiều, không kìm được mà thở dài: “Anh à, đâu phải mơ.”
Anh không tin, đôi mắt mơ màng vì rượu lại bắt đầu đanh lại: “Em lừa anh… Rõ ràng là em, rõ ràng là em không cần anh.”
“Anh à, em không lừa anh. Em về rồi đây.”
Tôi nắm lấy tay anh, đặt lên trái tim mình: “Em xin lỗi. Sau này, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.”
Ngón tay anh khẽ run lên, hốc mắt anh đỏ dần, cuối cùng anh kéo tôi vào lòng.
Nước mắt nóng hổi của anh lăn dài trên làn da tôi.
Anh gọi tên tôi không ngừng.
Tôi cũng đáp lại, từng tiếng, từng tiếng.
“Vãn Vãn.”
“Em đây.”
“Vãn Vãn.”
“Em đây.”
“Vãn Vãn, Vãn Vãn, Vãn Vãn.”
“Em đây, em đây, em đây.”
Bên ngoài cửa sổ, trời sầm lại, rồi tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Sau đó, những cơn mưa xuân ập đến, mưa rơi tầm tã, phủ lên mọi vật.
Anh ôm tôi thật chặt, khẽ thì thầm: “Vãn Vãn, xin em, hãy yêu anh.”