Trừng Phạt Nữ Phụ

Ám sát



C3: Ám sát

Ngày hôm đó sau khi Giang Nhu được tìm thấy, cô ta vẫn không nói chuyện đã xảy ra ở núi giả.

Bởi vì có nói cũng sẽ không ai tin, Tống Cẩm An – một cô nương yếu đuối không nhấc nổi con dao, lại có thể dùng một tay bẻ gãy tay cô ta.

Tống Cẩm An được xếp ở tướng phủ, vì muốn yên tĩnh nên vị trí hẻo lánh, ngày thường người hầu rất ít khi lui tới.

Chuyện này cũng mang lại cho tôi chút yên bình.

Chỉ là vừa mới chữa trị vết thương trên người xong, chưa hưởng thụ được mấy ngày, đã có người không nhịn được.

Người tới tên là Chu Phỉ, vốn là người bạn tâm giao mà nữ chính kết giao trên đường nhận lại người thân, tương lai cũng trở thành cánh tay phải của nàng. Nhưng vì Giang Nhu có ý định tiếp cận, Chu Phỉ đã quen Giang Nhu trước, bị cách cư xử không giống phụ nữ đương đại của cô ta thu hút, lòng sinh ái mộ, sẵn sàng làm người đàn ông đứng sau cô ta, dọn dẹp mọi chướng ngại vật cho cô ta, trên tay dính rất nhiều máu.

Chỉ cần người có uy hiếp đối với Giang Nhu, đều sẽ bị Chu Phỉ âm thầm giải quyết.

Có lẽ Giang Nhu biết Chu Phỉ đã làm gì, nhưng cô ta vẫn chưa vạch trần.

Mãi cho đến sau khi sự thật được phơi bày, cô ta mới đứng trên đỉnh cao của đạo đức tố cáo Chu Phỉ tàn nhẫn độc ác.

Mà cô ta, từ đầu đến cuối đều sạch sẽ.

Đưa Tống Cẩm An đến kỹ viện, dẫn đến nội tâm nàng vặn vẹo, trong đó cũng có sự tham gia của Chu Phỉ.

Do đó, người xưa mới có câu, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen, câu này nhất định có đạo lý của nó.

Hắn đẩy cửa bước vào, thấy tôi ngồi thẳng trên chiếc ghế đối diện, thì không khỏi ngạc nhiên.

Hắn không nói dài dòng, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Là ngươi làm Nhu Nhu bị thương?”

Tôi liếc nhìn con dao trong tay hắn, mỉm cười khinh miệt: “Ta không chỉ làm ả bị thương, sau này ta còn muốn hủy hoại ả.”

Ngày hôm đó làm tổn thương Giang Nhu cũng chẳng phải vì tâm huyết dâng trào,chẳng qua vì sắp đặt cho tình thế hôm này mà thôi.

“Nhu Nhu và ngươi không thù không oán, ngươi xuống tay quá tàn nhẫn!”

Trong khi nói, hắn từng bước đến gần tôi.

“Tàn nhẫn? Giang Nhu thay thế vị trí của ta, yên tâm hưởng thụ tất cả những thứ không thuộc về ả, tàn n.hẫn hơn ta rất nhiều.”

Chu Phỉ sững sờ vài giây, hoài nghi nói: “Không thể nào, ngoại trừ ta và Nhu Nhu, không ai biết chuyện này, rốt cuộc ngươi là ai!”

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, mang theo sự phấn khích khát m.á.u, tôi nói từng chữ một:” Ta, đương nhiên là người đưa ngươi xuống địa ngục rồi!”

Chu Phỉ không tin tôi có thể gi.ết hắn, cười khinh thường.

Đánh giá thấp kẻ thù là một điều tối kỵ

Trước khi hắn kịp phản ứng, tôi giật lấy con d.a.o từ tay hắn, đ.â.m mạnh vào bụng trái, hắn phát ra tiếng đau đớn run rẩy.

Tôi nắm chặt chuôi dao, cảm nhận lưỡi dao chuyển động trong thân thể hắn từng chút một, lắng nghe tiếng da thịt bị khuấy động, nhìn sự kinh ngạc trong mắt hắn từ từ chuyển thành sợ hãi.

Ngay lúc đó, lỗ chân lông cả người tôi đang phấn khích gào thét.

Trước khi hắn chết, tôi đã ghé vào tai hắn để tiết lộ sự thật.

“Ngươi có biết tại sao mỗi lần Giang Nhu bị bắt nạt, ả đều kể khổ với ngươi không? Bởi vì ả biết mỗi lần nói hết với ngươi xong thì rắc rối sẽ biến mất. Đồ ngu, đến chet cũng không biết mình đang bị lợi dụng.”

Thà để hắn chế t trong nỗi đau bị người mình yêu lợi dụng, còn hơn để hắn lầm tưởng mình vẻ vang vì yêu mà hiến thân.

Tôi muốn để hắn ra đi với sự không cam lòng và tiếc nuối.

Muốn liếm cũng phải chọn đúng người, nếu không sẽ liếm đến kết cục hai bàn tay trắng.

Rút dao nhỏ ra, tôi đang định mổ trái tim hắn ra thì phía sau vang lên một tiếng động lạ.

Quay đầu lại, là đại công tử tướng phủ – Cố Cửu Ninh, không biết y đã đứng ở cửa bao lâu rồi.

Trong sân, ánh trăng sáng chói rạng ngời.

Trong phòng không thắp nến.

Y đứng ngược sáng, mặc một chiếc áo dài làm nổi bật dáng người thon gọn của y, khí chất lỗi lạc.

Tôi cầm dao đến gần y, nở nụ cười ngây thơ vô tội: “Cố đại ca, nếu muội nói là tự hắn đâm vào dao nhỏ của muội, huynh có tin không?”

Trong bóng tối, Cố Cửu Ninh cười khẽ: “Nếu muội không chĩa dao vào ta, có lẽ ta sẽ tin.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.