Lật Mặt Tình Yêu

Full



 

Sau một đêm say xỉn, tôi tỉnh dậy trên giường anh trai bạn thân.
Người đàn ông lạnh lùng tôi yêu thầm yêu suốt 20 năm.
Thấy vết “chiến tích” đầy người anh, tôi hoảng loạn mặc đồ rồi chuồn thẳng.

Chạy sang nhà vị hôn phu thanh mai trúc mã trốn tạm.
Ai ngờ cả thành phố nháo nhào vì Lục Sĩ Nhiên tìm tôi.
Người đàn ông luôn điềm đạm nay lại gào lên trong góc tường, mắt hoe đỏ:
“Tại sao em không chọn anh?”


1.

Nhà tôi từng là gia đình giàu nhất Khánh An — từ thời cụ tổ đã kinh doanh phất lên.
Năm tôi 5 tuổi, nhà bên chuyển đến gia đình họ Diệp.
Bọn họ giàu đến mức đá văng luôn ngôi vị số 1 của nhà tôi.

Tôi tức lắm.

Tan học về, thấy có cậu bé bước xuống từ xe nhà họ Diệp, tôi liền vung đôi chân ngắn chạy tới, giật phắt cái cặp:
“Ê! Đứng lại cho tôi!”

Cậu ấy quay đầu, siêu chậm.
Vừa thấy mặt cậu, câu “dằn mặt” tôi chuẩn bị liền nghẹn lại trong họng.

Ực. Tôi nuốt nước bọt một cái rõ to.
Trời đất ơi, đẹp trai gì mà đẹp như tượng tạc, còn hơn cả Tần Dục – hot boy số 1 khu tôi.

Khí thế tôi bay sạch, lắp bắp hỏi:
“Cậu… cậu tên gì thế?”
“Diệp Tư Nhiên.” — Cậu đáp, mặt tỉnh như không.

Tôi có tật: Gặp trai đẹp là đầu óc treo cờ.
“Tôi, tôi nhớ cậu rồi… cậu về đi…”

Cậu ấy vẫn mặt lạnh như băng. Không biết là ngại cười hay lag não.
Đẹp thế mà… không biết tận dụng.

Tôi lắc đầu thở dài về nhà.

Mẹ hỏi sao mặt như đưa đám.
Tôi thở dài:
“Trai đẹp mới chuyển tới hình như bị ngốc.”

Mẹ tôi cười ngất:
“Ngốc gì mà ngốc, người ta là thần đồng đấy, học trên con ba lớp!”

Tới lượt tôi đứng hình.
Ủa? Thì ra không phải ngốc… mà là không thèm để ý tôi.


02

Muốn thấy Diệp Tư Nhiên cười, tôi xài đủ chiêu từ múa lân tới xiếc khỉ.
Cậu ta vẫn lạnh như tủ đá mất điện.

Tôi đổi chiến lược: đánh vào tuyến yếu – em gái cậu, Diệp Tinh Nhiên.

Tôi đem con búp bê xịn nhất ra dụ dỗ.
Chưa đầy 5 phút, Tinh Nhiên ngoan ngoãn quấn lấy tôi như sam.

Tôi tranh thủ hỏi:
“Anh em sợ gì nhất?”
Nó lắc đầu: “Ảnh không sợ gì hết.”

“Thế thích gì nhất?”
Lại lắc: “Cũng không thích gì luôn.”

Tôi bĩu môi:
“Xạo ke. Ai mà chẳng có thứ thích hay sợ chứ.”

Tinh Nhiên ngẫm nghĩ, chống cằm ra chiều triết lý:
“Ừm… nếu phải nói thích gì… thì chắc là… học.”

Học? Trời ơi, nhỏ xíu mà sở thích đã mệt mỏi như người 40 tuổi.

Tôi đảo mắt, nảy ra kế hoạch siêu ngầu.


Hôm sau, bác gái nhà họ Diệp dắt Diệp Tư Nhiên sang chơi.
Vừa thấy hai người, linh cảm tôi kêu réo:
“Có biến! Chuồn thôi!”

Chưa kịp lùi, mẹ tôi gọi giật lại như cảnh sát gọi tội phạm:
“Tô Tiểu Mặc! Lại đây!”

Ba cặp mắt nhìn tôi chăm chăm. Tôi đành lê bước ra như đi nộp mạng.

Trên bàn là vài quyển sách giáo khoa… bìa ngoài bị tôi “tân trang” bằng nghệ thuật doodle cấp mẫu giáo.

Mẹ hỏi:
“Con vẽ phải không?”
Tôi gật, hơi run, hơi quê.

Liếc sang Diệp Tư Nhiên — vẫn cái mặt poker face ngàn năm không đổi.

Xì, mách lẻo còn làm bộ lạnh lùng! Trong bụng chắc đang cười như trúng số!

Mẹ kéo tôi lại định xử lý mông tôi cho “bớt sáng tạo”.
Trước mặt trai đẹp mà bị đánh đòn? Để mặt mũi tôi đâu?!
Tôi liền khóc um sùm.

Mà… chờ hoài không thấy đau.
Quay lại thì thấy Diệp Tư Nhiên đang nhẹ nhàng kéo tay áo mẹ tôi, nói:
“Dì đừng đánh bạn.”

Tôi nghẹn nước mắt, nhìn cậu mà thấy… trời ơi sao tự nhiên cậu ấy ngầu dữ vậy trời?!

Kể từ hôm đó, tôi chính thức biến thành cái đuôi lẽo đẽo của Diệp Tư Nhiên.
Học thì không giỏi hơn cậu, nhưng theo dõi thì không ai vượt tôi được!


03

Diệp Tư Nhiên đẹp trai vậy để làm gì?
Để tôi phải vất vả làm “bảo vệ cá nhân” 24/7 chứ còn gì!

Chỉ riêng tháng này, tôi đã chặn giùm cậu ấy 50 lá thư tình và 30 pha tỏ tình ngang ngược.

Nói không phải tự khen, nhưng chuyện cậu ấy đến giờ vẫn “zin nguyên bản”, tôi có đóng góp không nhỏ!

Diệp Tinh Nhiên thì tưởng tôi quý anh trai nó như quý quốc bảo, nên còn hào hứng giúp tôi chống đỡ “bão hoa đào xấu”.

Từ tiểu học đến đại học, tôi bám dai như đỉa, quấy rối bền bỉ, khiến Diệp Tư Nhiên không thể không mềm lòng.

Dù vậy, cậu ấy vẫn hiếm khi cười với tôi.
Cười nhiều nhất là khi tôi ngủ gục trên sách cậu, nước miếng dính như keo 502.
Nhìn gương mặt ghét bỏ nhẹ nhàng ấy… cũng đủ làm tim tôi rung rinh.

Nhưng tôi biết giới hạn.
Ngoài mặt thì quậy phá, bên trong thì nhát như cáy.

Chỉ sợ lỡ tay làm quá, tình hàng xóm cũng bay màu theo crush mười mấy năm.


04

Chớp mắt cái, tôi với Diệp Tư Nhiên đã quen nhau… 20 năm.
Giờ cậu ấy lên chức tổng tài, đẹp trai ngút trời, khí chất “tổng tài lạnh lùng” bật max level.

Còn được phong danh hiệu “Top 1 trai vàng độc thân được săn lùng nhất Khánh An”.

Vấn đề là—
Cậu ấy chẳng hề hứng thú với phụ nữ.
Nhà họ Diệp sốt ruột đến mức nghi luôn cậu có vấn đề… kỹ thuật.

Tôi cũng hơi nghi.
Vì nghĩ mà xem: tôi đây, sắc nước hương trời, 20 năm lượn lờ quanh mặt—vẫn không xi nhê gì!

Không có “trục trặc” thì là gì?

Dạo gần đây nghe đồn nhà họ Diệp lại ép cậu ấy đi xem mắt.
Tôi cười khẩy: “Lần nào cũng từ chối, yên tâm.”

Ai dè… lần này cậu gật đầu!
GẬT ĐẦU!

Tôi sốc.
Hai mươi năm bảo vệ “tấm thân xử nam” của cậu như bảo vật quốc gia, chẳng lẽ lại để cô nào đó tiện tay hốt?

Uất ức dồn nén, tôi kéo Diệp Tinh Nhiên đi bar xả stress.
Mà con bé uống được hai ly đã lăn ra bàn ngủ như chết.

Tôi bèn tự biên tự diễn, không biết thế nào lại uống luôn cả chai rượu Tây.
Trong cơn say mơ màng, tôi thấy… Diệp Tư Nhiên bước đến.

Ngũ quan sắc nét, đẹp trai không lối thoát.
Tôi không kìm được, tay chân bắt đầu “hư”.

Rồi tối đó… mất cảnh giác.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như muốn nổ, người đau như bị xe tải cán.
Tôi đang định bò dậy thì đụng trúng—một người đàn ông.

Chết tiệt!
Chẳng lẽ tôi bị trai bao lừa lúc say?
Không thể nào!

Tôi quay đầu nhìn.
Và… đứng hình.

Là… Diệp Tư Nhiên.
Không một mảnh vải.
Tôi cũng… không khác gì.

Trí nhớ lấp ló quay về:
Tôi ôm eo ai đó, khóc lóc, cởi đồ, lảm nhảm “đừng đi”.
Rồi đè người ta ra… hành sự.

Tôi—tôi cưỡng ép tổng tài???
Não tôi lập tức… sập nguồn.

Tôi hoảng loạn, bật chế độ “tẩu thoát”.
Lén lút gom đồ, rón rén như mèo ăn vụng.

Vừa định mở cửa chuồn đi, sau lưng vang lên giọng lạnh băng:

“Tiểu Lâm, bắt cô Tô về cho tôi.”


5.

Tôi hoảng thật sự. Không dám mò về nhà họ Tô, càng không dám nhắn cho Diệp Tinh Nhiên.

Mặt mũi tôi còn đâu? Thích anh nó bao năm, im lặng như ninja.

Trong mắt con bé, tôi vẫn là đồng đội chung chiến tuyến: “Anh mày lạnh như đá, ai thèm!”

Nếu nó biết tôi đã “cưỡng hôn cưỡng sắc” thần tượng của nó… chắc nó lột da tôi ngay tại chỗ.

Nó xem tôi là chị em tốt. Tôi thì lại muốn lên chức… chị dâu. Tội này trời cũng khó tha.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn nơi trú thân an toàn — nhà họ Tần.

Tần Dục là thanh mai trúc mã của tôi. Nhưng từ sau khi nghe ông nội tính gả tôi cho nhà họ Tần, tôi cắt liên lạc như chưa từng quen biết.

Thế mà đúng kiểu oan gia ngõ hẹp, tôi vừa tới cổng đã thấy cậu ta từ Porsche bước xuống. Người nồng mùi rượu bia và thuốc lá, mắt đỏ như zô zombie.

“Ơ kìa, ai đây? Đại tiểu thư Tô? Gọi không nghe, nhắn không thèm rep.”

Cậu ta bước lại gần, bóng che kín đầu tôi. Tôi phải ngước mới thấy mặt.

Tôi nói nhanh: “Tôi muốn tá túc vài hôm. Bí mật nha.”

Tần Dục nhướn mày, cười gian: “Không theo đuổi trai nhà họ Diệp nữa à?”

Tên đáng ghét, cứ đâm đúng chỗ đau!

Tôi gượng cười: “Theo làm gì, cậu ta có phải tờ tiền đâu mà tôi cứ đuổi.”

“Vậy cho tôi ở nhờ không, nói một câu cho gọn.”

Tần Dục huýt sáo, ném chìa khóa xe cho quản gia, ung dung đi vào biệt thự.

“Tôi từng từ chối cô bao giờ chưa? Ở bao lâu tùy thích.”

Đi được vài bước, cậu ta thắng gấp. Tôi không phanh kịp, đâm lưng cậu ta cái bụp.

Cậu ta quay lại: “Nói trước, đừng làm phiền tôi đi tán gái.”

Tôi trợn mắt: “Bớt phá hoại con gái nhà lành đi, học người ta Diệp Tư—”

Suýt nữa thì lỡ lời, tôi nuốt luôn chữ “Tư Nhiên”.

Tần Dục ghé sát, cười như hồ ly: “Xấu xa thì sao, cô vẫn bám tôi đấy thôi?”

“Nghe nói ông nội cô muốn gả cô cho nhà tôi, hay cô thử nghiêm túc xem tôi thế nào?”

Tôi liếc cậu ta từ đầu tới chân: “Lấy cậu, tôi được gì? Một đống quần áo bẩn với phòng khách lạnh ngắt vì chủ không thèm về?”

Tần Dục kéo cổ áo, tự ngửi rồi lầm bầm: “Tôi thơm chán. Cả đống cô tranh nhau đòi tôi ‘thương yêu’ cơ mà.”

Tôi lại trợn mắt, không thèm đấu võ mồm, lách qua cậu ta đi thẳng lên tầng.

Nhà họ Tần, tôi thuộc như lòng bàn tay. Trên tầng hai còn nguyên một phòng dành riêng cho tôi.


6.

Tần Dục làm trò gì thì làm, chứ khoản giữ mồm giữ miệng là đỉnh của chóp.

Nửa tháng trôi qua, vậy mà cậu ta không hé răng nửa lời chuyện tôi đang “ẩn cư” ở nhà họ Tần.

Quản gia còn tấm tắc: “Thiếu gia nhà tôi chưa bao giờ về nhà đều đặn thế này, siêng năng hơn dân văn phòng!”

Tôi thì kệ cậu ta về hay không, chỉ biết sống ở đây sướng hơn ở nhà mình gấp bội.

Ăn bưng uống rót, gọi cái gì có cái đó. Đúng chuẩn “nữ chính trốn truy sát – dưỡng thân nơi đất khách”.

Hồi nhỏ tôi từng giúp Tần Dục bắt cóc… nhái, cậu ta thề sống thề chết làm đầy tớ trung thành của tôi cả đời.

Giờ thì giữ lời ghê thật. Tôi hài lòng không để đâu cho hết.

Hôm đó, tôi với Tần Dục đang ngồi co ro ôm tay cầm chơi game thì quản gia hớt hải chạy vào, mặt hốt hoảng:

“Thiếu gia! Bên ngoài có đám người tới tìm cô Tô, đông lắm, cậu mau ra xem!”

Tôi nghĩ bụng: “Gì mà làm quá, chắc vài người thôi…”

Nào ngờ chưa dứt câu, nguyên một đội quân đen sì sì tràn vào như phim xã hội đen.

Tôi với Tần Dục hóa đá ngay tại chỗ. Hai đứa trân trối nhìn nhau, ngón tay còn đang khựng lại trên nút game.

Đám người đó đứng dàn hàng hai bên, mở lối chính giữa như rước vua.

Một bóng dáng cao ráo, đẹp trai lạnh lùng bước ra từ đằng sau.

Diệp Tư Nhiên.

Áp suất quanh người anh ấy tụt còn nhanh hơn máy lạnh 24 độ. Cả người toát ra khí chất “băng giá cấp độ boss cuối”.

Tôi chưa từng thấy anh ấy đáng sợ đến vậy. Gần như là phiên bản “Diệp Tư Nhiên lạnh lùng max cấp”.

Từ trước tới giờ Diệp Tư Nhiên dù có lạnh cỡ nào, cũng chưa bao giờ khiến tôi run như cầy sấy thế này.

Thế mới thấy, tôi bỏ trốn là sáng suốt — phá cái “thân trai vàng” của người ta, bảo sao ảnh không điên.

Diệp Tư Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dài hẹp bí hiểm như thể đang tính xem nên dìm tôi ở sông nào. Tầm nhìn dừng ngay chỗ tôi đang… tựa đầu lên đùi Tần Dục.

Tôi sực tỉnh, bật dậy như học sinh lén ăn vụng bị cô bắt quả tang.

Tần Dục cũng ngồi thẳng dậy theo, gương mặt nghiêm túc kiểu “chúng tôi vô tội”.

Nhưng rồi cậu ta đặt tay lên vai tôi, bồi thêm một đòn:
“Tổng giám đốc Diệp đến tận nhà, còn kéo theo cả đội hình SWAT, tôi yếu tim lắm đấy. Hù tôi sợ rồi Tiểu Mặc khóc thì sao?”

Ánh mắt Diệp Tư Nhiên lạnh thêm vài độ, đặc biệt khi dừng lại ở cái tay “hơi thân mật” kia.

Anh lạnh lùng phán một câu:
“Tô Tiểu Mặc, theo tôi về.”

Chuẩn luôn. Anh giận. Mà lý do thì ai chả biết…

Tôi cúi đầu im re như học sinh chờ bị gọi tên lên bảng, trong lòng thầm nghĩ: “Chắc ghét tôi lắm, ghét cái kiểu tôi… cướp ‘tem phiếu’ của anh mà chẳng xin phép.”

Tần Dục siết vai tôi chặt hơn:
“Cậu nhìn đi, rõ ràng cô ấy không muốn về với cậu mà?”

Không khí trong phòng đặc quánh như cháo đặc.

Tôi run run tiếp lời:
“Tôi… tôi không về đâu, ở đây ổn lắm… ăn ngon, ngủ kỹ, wifi mạnh…”

Nói xong còn lén nhìn sắc mặt Diệp Tư Nhiên — rồi tự thấy mình liều thật.

Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ cần trừng mắt là tôi auto ngoan.

Anh liếc tôi bằng ánh mắt đóng băng tủ lạnh:
“Cô Tô nghĩ kỹ chưa?”

Đấy. Không “Tiểu Mặc” nữa, lên hẳn “cô Tô”. Tim tôi đau như gió mùa đông bắc thổi qua lòng.

Tần Dục thấy tôi run như bồ câu gặp đại bàng, liền nheo mắt, nói nửa đùa nửa thật:
“Cậu ta nắm được bí mật gì ghê gớm lắm à? Nói đi, tôi giúp cậu đòi lại công bằng!”

Tôi thở dài, mím môi, rồi quyết định nói thật…

Thật ra cái “bí mật động trời” ấy chính là… “tem trai tân” của Diệp Tư Nhiên.

Và với đội hình vệ sĩ vây kín thế này, ảnh chắc chắn không về tay trắng.

Nhưng Tần Dục liệu có đỡ nổi cú này không?

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ta ra khỏi vai, thì thầm:
“Không có gì lớn đâu, hiểu lầm thôi… Cảm ơn mấy ngày qua, hẹn dịp khác tụ họp nhé.”

Tần Dục sững lại, ánh mắt hơi buồn nhưng chẳng níu kéo.

Diệp Tư Nhiên thì lạnh lùng như điều hòa:
“Đưa cô Tô đi.”

Hai vệ sĩ lập tức hiểu ý, mỗi người một bên tiến tới như hộ tống tội phạm đặc biệt nguy hiểm.

Tôi còn chưa kịp xách mông rời đi, Diệp Tư Nhiên đã quay lưng bước thẳng.

Y như suốt 20 năm qua, thứ anh để lại cho tôi luôn là… cái bóng lưng không bao giờ ngoái lại.


07

Trước kia tôi bám theo sau anh như cái đuôi, vừa chạy vừa la: “Đợi em với!”

Còn hôm nay, chân nặng như đeo tạ, chạy kiểu gì cũng không đuổi kịp.

Lên xe rồi, anh vẫn lạnh như thể điều hoà trong người set âm 10 độ.

Tôi cố cười gượng làm lành:
“Cái chuyện đêm đó á, thật sự là tai nạn nghề nghiệp… Anh rộng lượng mà, bỏ qua nha?”

Anh im lặng. Tôi tiếp tục gồng gánh hoà bình:
“Nghĩ tích cực đi, anh cũng đâu thiệt gì. Mình huề vốn, coi như đêm đó chưa từng xảy ra, chịu không?”

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như dao cạo – sắc và không vui.

Tôi nuốt nước bọt cái ực nhưng vẫn cố mạnh miệng:
“Em biết rồi, nhà anh đang đẩy anh đi xem mắt. Yên tâm, em không phá đám đâu. Chuyện lớn em luôn rất lý trí.”

Miệng thì cười nhẹ như không, nhưng trong lòng tôi muốn ngồi khóc sấp mặt.

Ở nhà họ Tần, tôi có thời gian nghiền ngẫm lại cuộc đời.

Tôi, một đứa nổi tiếng chán nhanh bỏ sớm, vậy mà thích Diệp Tư Nhiên suốt hai mươi năm.

Sự kiên trì này, đến tôi cũng muốn phát bằng khen cho mình.

Nhưng mà… dù có đem băng đặt lò sưởi hai mươi năm, chẳng lẽ không tan nổi mảnh nào sao?

Càng lớn anh lại càng… trốn kỹ.

Đến nỗi phải nhờ người làm mai mối lịch gặp, như đang xếp hàng gặp tổng thống.

Chắc anh thật sự không ưa tôi, ưa đến mức… dọn hẳn ra khỏi nhà cho đỡ thấy mặt.

Tôi cười khổ, kiểu như thả diều suốt chục năm, đến khi tưởng tay sắp chạm dây thì… gió cuốn nó bay luôn qua Thái Bình Dương.

Cô gái nhà họ Diệp đang muốn gả cho anh tôi có gặp – xinh lắm, xinh kiểu khiến người ta tự ái.

Thảo nào lần này anh gật đầu cái “rụp”.

Tôi nuốt hết chua chát, nặn ra nụ cười:
“Anh im lặng nghĩa là đồng ý rồi nha. Cho em xuống ở ngã tư phía trước, em tự bắt xe về.”

Hồi học, về nhà còn đi chung đường. Còn giờ… mỗi đứa một ngã rẽ số phận.

Diệp Tư Nhiên liếc nhìn tôi, mắt đen thẫm như đêm không trăng:
“Ai nói sẽ đưa em về Tô gia?”

Tôi trợn mắt:
“Không về nhà em thì đi đâu?”

Anh không trả lời, chỉ quay mặt đi như đang ngẫm câu nói khóc trong tim.

Tôi bắt đầu có linh cảm… đen như tóc nhuộm hỏng.

Nhưng tôi không dám hỏi nữa, chỉ biết ngồi thừ ra nhìn xe rẽ vào một con đường… chẳng quen nổi cái ổ gà nào.


08

Không rõ xe chạy bao lâu, chỉ biết lúc dừng lại thì tôi đang đứng trước một căn biệt thự nhìn thôi đã thấy… bất ổn.

Xung quanh vắng như phim kinh dị tập 1 – không nhà, không người, không tín hiệu luôn.

Tôi bắt đầu thấy… da gà nổi full người.

Diệp Tư Nhiên xuống xe, bước vào không nói một lời.

Liếc thấy tôi còn ngồi như tượng đá, anh lạnh lùng quăng lại một câu:
“Không vào thì định ngủ trong xe?”

Tôi ôm cục hoang mang, chạy theo như shipper giao hàng muộn giờ.

Biệt thự đen trắng toàn tập, lạnh như tủ đông, đúng vibe của anh.

Và đúng lúc đó, tôi nhận ra – đây chính là nhà riêng mà tôi từng tìm đủ 7749 cách để truy ra, cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.

Ai ngờ hôm nay anh lại… tự dẫn tôi tới. Nghi vấn: có phải tôi đang mơ không?

Nhà rộng mênh mông mà không có nổi một bóng quản gia, người giúp việc hay… mèo.

Yên tĩnh đến mức tôi nghe được tiếng dép tôi kêu “lạch bạch” trên sàn.

Tôi lẽo đẽo theo anh lên lầu. Anh dừng lại, mở cửa một căn phòng, ra hiệu:
“Vào.”

Tôi ngoan ngoãn bước vào. Rồi hơi bị choáng.

Phòng bên trong khác hẳn bên ngoài – mềm mại, dịu dàng như quảng cáo nước xả vải: rèm lụa, thảm kem, đèn vàng mờ mờ. Nhìn là thấy… nguy cơ.

Tôi vừa xoay người định hỏi “Anh tính gì đây?”, thì…

“Cạch!”

Một tiếng khóa cửa vang lên sau lưng.

Tôi: “?!?”

Anh: “…”

Tôi bay tới cửa như siêu nhân:
“Diệp Tư Nhiên! Mở cửa! Này là bắt cóc đó nha!”

Ngoài kia im ru như anh đã block tôi ngoài đời lẫn online.

Tôi bắt đầu run thiệt sự.

Anh bây giờ… không giống Diệp Tư Nhiên tôi từng quen.

Anh kia lạnh lùng.

Còn anh này… đáng nghi cực mạnh.


09

Phản xạ đầu tiên: móc điện thoại cầu cứu.

Rồi mới nhớ ra — điện thoại đã bị Diệp Tư Nhiên “tịch thu” ngay từ lúc rời khỏi nhà họ Tần.

Ủa alo, bắt cóc full combo luôn hả?

Tôi hoang mang tột độ:
Ngủ với anh một lần thôi mà, cùng lắm thì giận, tát tôi một cái cho đỡ tức, chứ ai lại nhốt người ta như nuôi heo chờ thịt thế này?

Hay là anh định bỏ đói tôi, rồi tiêu hủy chứng cứ?

Tôi rùng mình. Một cơn lạnh chạy từ gáy xuống chân như trượt nước mùa đông.

Với một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo cực đoan level max như Diệp Tư Nhiên, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhớ hồi đi học, anh được mời phát biểu trước toàn trường. Trước giờ G, tôi lỡ tay đổ cà phê lên áo trắng của anh.

Sợ bị chửi nên… tôi tàng hình luôn.

Sau đó, bài phát biểu lên thẳng trang chủ trường. Anh nhìn lướt qua rồi… im lặng.

Tưởng anh quên rồi hả? Không. Kể từ hôm đó, Diệp Tư Nhiên tuyệt đối không mặc áo sơ mi trắng nữa.

Anh ghim sâu như Google Drive, không bao giờ xoá nháp.

Tôi đúng là quá coi thường độ “thù lâu nhớ dai” của anh.

Giờ bị nhốt như này… cũng không bất ngờ lắm.

Tôi đi tới đi lui trong phòng như con mèo bị cạo lông, nghĩ cách thoát thân.

Đến tối, Diệp Tư Nhiên lại xuất hiện, tay cầm khay đồ ăn — là món cá kho tôi thích nhất.

Tôi ăn hết sạch như chưa từng nghi ngờ mình sắp bị thủ tiêu.

Vừa húp miếng canh cuối cùng, tôi hỏi nhỏ như mèo:
“Khi nào thì anh… thả em ra? Ông nội mà không thấy em là lo lắm đấy.”

Anh cười. Cái kiểu cười khiến người ta nghi ngờ mạng sống.
“Khi em trốn sang nhà họ Tần, sao không thấy lo có người nhớ?”

… Tôi câm nín.

Vội chuyển chủ đề sống còn:
“Em biết rồi, bị người mình không thích ngủ cùng chắc ai cũng khó chịu. Nhưng chuyện lỡ rồi, anh tha cho em đi… nể tình mình từng chơi đất nặn chung hồi bé…”

Tôi nặn ra một nụ cười lấy lòng size XL.

Diệp Tư Nhiên nhìn tôi như đang đọc hướng dẫn sử dụng lò vi sóng tiếng Đức.

Rồi giọng anh vang lên, trầm và… nguy hiểm:
“Em thích Tần Dục sao?”

Tôi: “Hả???”

Tưởng mình nghe nhầm. Nhìn lại thì thấy anh đã mím môi quay đi, bỏ ra ngoài.

Tôi lại một mình trong căn phòng im như kịch bản phim buồn.

Ba ngày trôi qua. Tôi chẳng biết ngoài kia xảy ra chuyện gì. Chỉ biết mình như chim bị nhốt lồng – không cánh, không Wi-Fi, không cửa trốn.

Và ngay khi tôi đang lên kế hoạch vượt ngục như trong phim “Prison Break”…

Thì đêm đó — Diệp Tư Nhiên xông vào phòng.

Người toàn mùi rượu, mặt đỏ như trái cà chua say…

Và tôi thì… sẵn sàng cho một tập mới cực căng.


10

Anh dí tôi vào tường, mắt đỏ như sắp lên cơn, giọng khàn như radio hết pin:
“Em thích Tần Dục đến thế à?”

“Vậy tại sao không chọn anh?”

Tôi thì sắp gãy xương bả vai đến nơi. Bàn tay to tướng của anh siết vai tôi chặt như muốn dập luôn mạch máu, chưa thấy có ý định buông.

Tôi cố rặn ra một câu:
“Anh… anh đang bẻ em thành tượng đá à…”

Nhưng Diệp Tư Nhiên không thèm nghe. Cứ như đang tự chơi phim tâm lý một mình, tua đi tua lại mỗi câu hỏi.

Anh như vậy là lần đầu tôi thấy.
À không, nhớ kỹ lại thì… cũng từng thấy rồi.

Năm tôi mười tám, tổ chức sinh nhật hoành tráng theo phong cách đen toàn tập – đúng gout của anh.

Còn chọn cái váy từ ba tháng trước, chỉ để diện một lần và mong anh bất ngờ như phim Hàn.

Kết quả? Chờ từ sáng tới tối, anh chẳng ló mặt.

Tôi tức quá kéo Tần Dục đi leo núi giải sầu, ai ngờ lạc đường giữa rừng như hai đứa thi chạy trốn thế giới.

Cả đêm không mò được đường về.

Sáng ra, Diệp Tư Nhiên tìm tới nơi. Mắt đỏ như vừa thức dậy sau khi đấm nhau với 10 người.

Tôi tưởng đâu mình đã làm trái tim băng giá của anh nứt một đường nhỏ…

Rồi anh phán một câu như tạt nước đá lạnh vào mặt:
“Còn sống là tốt rồi, đỡ để Tinh Nhiên buồn.”

Ủa? Vậy là anh tới… vì sợ em gái buồn à? Không phải vì tôi à?

Rồi luôn.

Ký ức đó ùa về như video kỷ niệm Facebook gửi mỗi năm. Tôi nhét nó lại vào ngăn đá ký ức, quay về với thực tại.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng trước mặt, nói rõ từng chữ:
“Anh không biết em thích ai thật à?”

“Anh không cần thích em, nhưng cũng đừng đẩy em về phía người khác như món hàng hết date. Như vậy… không đẹp lắm đâu.”

Từng câu nói như bắn thẳng vào giữa bầu không khí đang căng như dây đàn.

Mắt Diệp Tư Nhiên khựng lại. Có ánh gì đó loé lên.

Rồi bất ngờ cúi đầu, hôn tôi.

Không phải hôn nhẹ kiểu phim tình cảm đâu. Là kiểu hôn như muốn hút hết oxy trong phổi tôi, chuyển khoản qua miệng anh.

Vị máu thoáng qua. Tôi nghi ngờ có khi nào môi mình rách rồi không.

Diệp Tư Nhiên như con thú bị bỏ đói 20 năm, vừa được cho ăn buffet cảm xúc. Hôn cái kiểu… không có điểm dừng.

Tôi thấy tủi thân. Không biết vì đau, vì tức, hay vì cuối cùng cũng biết mình là nữ chính trong phim bi kịch.

Nước mắt tôi rơi lã chã, hoà luôn vào nụ hôn “rực lửa”.

Đến lúc này, anh mới khựng lại. Buông tôi ra, mặt anh như phủ một lớp sương mù.

Giọng anh khàn khàn, nghe còn yếu hơn tín hiệu 3G:
“Nếu người đứng trước mặt em là Tần Dục…”

“Em cũng sẽ khóc kiểu thương tâm thế này sao?”


11.

Nước mắt tôi tuôn không ngừng.

Tôi không hiểu — tại sao anh cứ nghĩ tôi yêu Tần Dục?
Cũng không hiểu — vì sao tôi đã buông, anh lại kéo tôi về?

Nụ hôn tôi mơ suốt hai mươi năm… lại chẳng ngọt ngào chút nào.

“Diệp Tư Nhiên, anh thật tồi.” Tôi nghẹn ngào lau nước mắt.

Anh không đáp, chỉ cúi xuống — mạnh bạo, ép tôi lần nữa.

Hơi thở anh phả bên tai:
“Vậy thì để tôi tồi tới cùng.”

Tim tôi thắt lại.

Giây tiếp theo, tôi bị anh đẩy xuống giường.

Tôi giãy giụa, nhưng không thoát được.
So với đêm hôm đó — khi tôi say đến quên cả bản thân — lần này, tôi tỉnh táo đến đau đớn.

Yết hầu anh khẽ động, cơ tay căng lên, thân hình như khắc bằng đá…

Tôi gào lên giận dữ:
“Diệp Tư Nhiên, anh đang làm cái gì vậy? Trả thù tôi à? Làm nhục tôi khiến anh hả hê lắm sao?”

Ngón tay anh lướt qua nơi mẫn cảm, khiến tôi rùng mình.
Tôi bật ra một tiếng thở khẽ, vội cắn môi, nuốt xuống nỗi xấu hổ.

Ánh mắt anh tối dần, như bị dục vọng nuốt chửng.

“Tô Tiểu Mặc,” anh khàn giọng, “em chơi tôi như trò đùa, vui không?”

Tôi không hiểu.
Cũng không còn đủ tỉnh táo để hỏi.

Anh bắt đầu — mãnh liệt, dữ dội.
Không còn là Diệp Tư Nhiên lạnh lùng, điềm đạm năm nào.
Anh giờ đây, như một người hoàn toàn khác.

“Gọi tôi là anh yêu.” Anh cúi đầu, thì thầm bên tai tôi.

Cơn xấu hổ dâng lên như sóng trào.
Tôi vừa giận, vừa kinh ngạc.

Trước kia, hồi cấp hai, tôi từng bắt chước Diệp Tinh Nhiên gọi anh là “anh yêu”.
Con bé gọi “anh”, tôi cố tình thêm chữ “yêu”, gọi suốt ngày cho chọc tức.

Cứ có ai định tỏ tình với anh, tôi lại chắn trước mặt, lạnh tanh:
“Xin lỗi, anh tôi không yêu sớm.”

Lúc ấy anh không để tâm.
Đến khi tin đồn lan ra, cả trường tưởng tôi là em ruột anh, anh mới cấm tôi gọi như thế.

Vậy mà bây giờ —
Chính anh lại bắt tôi gọi lại.

12.

Tôi cắn răng, không rên một tiếng, nhưng cơ thể thì… mềm như bún luộc.

Cuối cùng, khi chịu hết nổi, tôi buộc miệng:
“Anh… yêu…”

Ánh mắt Diệp Tư Nhiên lập tức sầm lại, nhiệt huyết tăng vọt, thở như bò kéo gỗ.

Không biết “thời gian biểu” kéo dài bao lâu, anh mới chịu buông tha.
Nằm xuống cái là… ngủ khò như chưa hề có cuộc chiến.

Còn tôi, trợn trừng mắt nhìn trần nhà.
Tận cùng của khoái cảm là… trống rỗng.

Đúng lúc đó, điện thoại anh sáng màn hình.
Tôi lén lút trườn xuống giường như ninja, vòng ra sau, vớ lấy điện thoại.

Trong bụng mừng húm — tên này đến giờ vẫn chưa cài mật khẩu!
Một tin nhắn bật lên ngay lúc đó.

Tôi bấm xem.

Là thư ký của anh:
“Ảnh đã xoá xong, tin tức cũng gỡ rồi, thưa Tổng Giám đốc.”

Hứng chí, tôi kéo xem tiếp.
Đùng một cái — thấy ảnh tôi ngủ, còn Tần Dục thì hôn má tôi.

Lướt tiếp, đập vào mắt là tiêu đề:
“Rò rỉ ảnh thân mật, nghi vấn Tần Dục và Tô Tiểu Mặc sắp nên duyên thông gia.”

À há. Ra là vì bài báo này nên Diệp Tư Nhiên mới hành xử như ăn phải thuốc kích thích?

Tôi âm thầm chửi Tần Dục tám trăm lần.

Chụp gì không chụp, lại đi chọn đúng lúc đó. Muốn khoe chiến tích với ba cậu cũng đừng diễn sâu thế!

Giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Nhưng tạm thời, người duy nhất có thể “giải cứu con tin” — chính là tên gây họa ấy.

Tôi nghiến răng, gọi cho Tần Dục.

Cậu ta đến rất nhanh, vừa nhìn thấy tôi vẫn mặc đồ cũ liền nghiêm giọng:
“Diệp Tư Nhiên đã làm gì cậu?”

Tôi tránh mắt:
“Đi thôi. Đừng hỏi.”

Tần Dục sầm mặt, đang định xông vào biệt thự như siêu anh hùng cứu mỹ nhân.
Tôi vội kéo lại.

Cậu ta gằn giọng:
“Đừng tưởng nhà họ Diệp giàu nhất Khánh An thì muốn làm gì cũng được! Tôi phải đòi lại công bằng cho cậu!”

Tôi biết sức mình không đọ lại cậu ta, bèn tung sự thật như vũ khí sát thương cao:
“Tôi… đã ngủ với anh ấy rồi.”

Cậu ta khựng lại, quay ra nhìn tôi, méo miệng hỏi:
“Ngủ… là ngủ theo nghĩa nào?”

Tôi bình thản:
“Nghĩa đen. Hôm đó tôi say, xong… tỉnh dậy thấy đã ngủ xong.”

Tần Dục cúi đầu, thần sắc như bị trừ 1000 điểm IQ.
Mấp máy môi định nói gì đó… rồi thôi.

Tôi quay ngoắt, đi thẳng ra xe.

Không biết vừa rồi có làm Diệp Tư Nhiên thức giấc không.
Nhưng lúc này, tôi thực sự không muốn đối mặt với anh nữa.

Có lẽ… không gặp nữa, mới là phương án bình yên cho cả vũ trụ.

13.

Tần Dục lên xe, mặt căng như dây đàn, người tỏa ra áp suất thấp như chuẩn bị mưa giông.

Cái dáng vẻ cà lơ phất phơ mọi ngày biến đâu mất tiêu.

Tôi thở dài:
“Cậu bị gì đấy? Cũng định học Diệp Tư Nhiên tu luyện thành ‘cụ non’ à?”

Tần Dục mím môi, lạnh giọng:
“Không phải cậu thích kiểu ‘cụ non’ đấy sao?”

“Cậu cầm trái tim nóng hổi đi dán lên mặt lạnh ngắt của anh ta suốt hai mươi năm rồi, chưa đủ thấm thía à?”

Lời cậu ấy như nhét nguyên cục đá vào ngực tôi. Đau một cách… có âm thanh.

Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ, im như tượng đá.

Nhận ra mình vừa thốt ra câu “sát thương cao”, Tần Dục lật đật chữa cháy:
“Tiểu Mặc, tớ không có ý đó. Tớ chỉ là tức giùm cậu. Hắn không biết quý người…”

“Cậu tốt như vậy, đáng ra phải được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa… Tớ giận vì hắn làm cậu tổn thương.”

Tôi cắt lời:
“Thôi đi. Không ai sai cả. Chẳng qua là… dưa chín ép thì không ngọt.”

“Tớ không thèm đu dây trên một cái cây hoài đâu. Nhức nách.”

Nói xong thấy cũng ngầu đấy, nhưng trong lòng thì trống rỗng như hộp cơm trưa bị đồng nghiệp ăn mất phần.

Tất cả những gì tôi từng tin, từng kiên trì theo đuổi… sụp như game lỗi server.

Cảm giác như ngày nào cũng tưới cây đầy hy vọng, đến lúc phát hiện ra — à, cây này… đồ nhựa.

Tôi và Diệp Tư Nhiên đều lớn rồi, chắc nên biết quay đầu là bờ.

Nghĩ tới đó, tôi ngơ ngác nhìn ra cửa kính.

Chợt thấy qua gương chiếu hậu… một biển số quen thuộc đang dí sát sau đuôi xe.

Không lẽ… Diệp Tư Nhiên đuổi theo thật?
Ủa alo? Kịch bản phim ngôn tình chuyển hướng vậy luôn á?

14.

Tôi giục Tần Dục:
“Đạp ga đi anh ơi, nó dí sát đít kìa!”

Nhưng Diệp Tư Nhiên như lên cơn — tăng tốc, ép sát, hù nhau chơi trò cảm tử.

Cuối cùng, xe chúng tôi bị dồn tới phải thắng gấp.
Còn tí nữa là… cửa xe anh ta có thêm cái mũi xe mới.

Tôi phi xuống, gào lên:
“Diệp Tư Nhiên, anh bị đứt dây thần kinh à? Hết sợ chết rồi hả?”

Anh lững thững bước tới, túm tay tôi kéo về xe mình.
Giọng trầm như phim hành động:
“Anh điên rồi. Tại em làm anh điên đấy.”

Tôi bật cười khẩy:
“Ai làm ai điên chưa rõ nha.”

Anh nói thẳng:
“Anh muốn kết hôn.”

Tôi gật đầu, bình thản như hết vai trong phim:
“Hồi xưa là em bám anh. Đúng. Nhưng giờ… em cai nghiện rồi.”

Tôi nói từng chữ như đọc bản án:
“Em – không – thích – anh – nữa.”

Mặt Diệp Tư Nhiên lạnh như băng đá mát:
“Thích? Đừng lôi hai chữ đó ra trước mặt anh.”

Tôi cứng họng.
Ừ thì… tôi biết anh không ưa tôi. Nhưng tới mức dị ứng với chữ “thích” thì hơi quá đáng.

Tôi liếc nhìn góc nghiêng của anh. Vẫn đẹp như xưa.
Kiểu đẹp khiến tôi từng thuộc lòng từng đường nét — như ôn bài kiểm tra vậy.

Suốt hai mươi năm, thứ tôi thấy nhiều nhất từ Diệp Tư Nhiên là… góc nghiêng và cái lưng lạnh như tiền.

Tôi như con hề diễn xiếc chờ một ánh mắt.
Mà ánh mắt duy nhất nhận được… là ánh mắt “phiền chết đi được”.

Tôi hít sâu, trấn tĩnh lại:
“Chia tay văn minh đi anh. Đừng làm quá. Còn Tinh Nhiên nữa mà.”

Nghe đến đó, anh đạp ga vù một cái.
Tần Dục bị bỏ lại như người đi nhặt dép.

Tôi chưa kịp hoàn hồn thì xe đã lao thẳng lên núi.
Anh cua không thèm rà thắng, sát vách đá như đang quay video cho kênh “Sống và liều”.

Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng:
“Lỗi em. Em xin lỗi. Anh cho em về đi. Em hứa không trốn nữa. Chờ anh hết giận, em biến luôn.”

Tôi run giọng:
“Diệp Tư Nhiên… em sợ. Đừng chơi trò thót tim nữa…”

Cuối cùng anh cũng giảm ga.
Nhưng mà… vẫn không dừng.


15

Tôi thở phào, tựa lưng ra sau, người như cục pin xả sạch điện.

Chưa kịp chill được bao lâu, Diệp Tư Nhiên nhẹ giọng:
“Phanh xe hỏng rồi.”

Tôi quay sang nhìn — mặt anh căng như dây đàn, tay siết vô lăng như đang chơi game sinh tồn.

Cả xe rơi vào im lặng.
Tôi thì rơi vào phim tua nhanh… 20 mấy năm cuộc đời lướt qua trong đầu như TikTok chạy quảng cáo.

Mà clip nào cũng có mặt Diệp Tư Nhiên.

Tôi bật cười:
“Chạy theo anh bao năm không đuổi kịp, giờ thành ra… chết chung cho kịp trend.”

Tôi ráng ra vẻ tỉnh bơ:
“Dưới đó quen biết cả, nhớ che chở tôi chút nha.”

Anh đáp tỉnh queo:
“Em sẽ không sao.”

Trời sắp sập mà mặt anh vẫn y như đang phỏng vấn xin việc.

Tôi thắc mắc:
“Cả đời này… có thứ gì làm anh thất bại chưa?”

Anh im vài giây, rồi đáp gọn lỏn:
“Có.”

Ánh mắt anh nhìn tôi lúc đó sâu tới mức tôi suýt tưởng mình là vai chính trong ngôn tình ngược tâm.

Tôi lấy hết can đảm, hỏi:
“Là chuyện gì vậy?”

Anh mấp máy môi như định nói — thì “RẦM”!

Xe tông thẳng vào vách núi.
Trong tích tắc, anh tháo dây an toàn, nhào sang che cho tôi.
Tôi chưa kịp cảm động thì… ngất.


16

Cú ôm của anh lúc va chạm mạnh như một cái tát vào tim.
Mạnh đến mức tôi… blackout.

Lúc mở mắt, cái đầu tiên tôi thấy là mặt Diệp Tư Nhiên — bê bết máu, nằm đè lên người tôi như đang cosplay Romeo.

Tôi gọi tên anh liên tục, nhưng anh không nhúc nhích.

May mà xe không nát như phim Mỹ.

Tôi gượng bò ra, loay hoay kéo anh — nhưng chân anh kẹt cứng.
Kéo hoài không nhúc nhích, tôi sắp phát điên.

Rồi một phong thư rơi ra từ áo anh, giấy bay tung tóe như trong MV chia tay.

Tôi ngồi bệt xuống. Thở không ra hơi.

Nhưng mắt vừa nhìn thấy tờ giấy rơi ra… tôi đông cứng.
Một mảnh giấy cũ kỹ, bên cạnh là chiếc vòng tay đan bằng dây ngôi sao.

Trên giấy là chữ tôi — non nớt, nguệch ngoạc:
“Tô Tiểu Mặc thích Tần Dục.”

Trời ơi… là bản tỏ tình tôi viết hồi chơi thử thách tuổi 18.
Không dám nói miệng, tôi viết ra giấy cho đủ điểm qua môn.

Hồi đó tôi chỉ xem Tần Dục như bạn thân — kiểu thân như ruột không cùng cha mẹ.
Vậy mà…

Diệp Tư Nhiên lại nhặt được nó.
Bảo sao anh cứ tin sái cổ rằng tôi thích Tần Dục.

Hóa ra… hiểu lầm từ cái thời dậy thì chưa dậy xong.

Tôi cúi xuống, nhặt lấy chiếc vòng.
Đúng kiểu tôi từng lỡ lời nói chơi:
“Anh mà tặng tôi vòng tay sao, đời tôi coi như mãn nguyện.”

Tôi đâu ngờ, anh lại thật sự nhớ.
Không những nhớ, còn đan thật — tuy hơi xấu, nhưng… là thật.

Cay mắt. Mắt tôi không chịu đựng nổi nữa, nước mắt bắt đầu rơi.

Tôi lau vòng tay, cẩn thận bỏ vào túi.
Món quà đầu tiên, cũng là món đầu tiên… khiến tôi muốn khóc.

Tôi gượng đứng dậy, tay chống đầu gối như bà cụ 80.

Đúng lúc đó — xe của Tần Dục thắng “két” một cái ngay trước mặt.


17

Tôi và Diệp Tư Nhiên được đưa thẳng vào bệnh viện.

Tôi thì chỉ trầy xước sơ sơ, như bị mèo cào.
Còn anh thì… gãy giáp công toàn thân.

Vì chắn cho tôi, tay trái của anh bị kính đâm xuyên — sâu tới mức thấy cả xương.
Nghe mà lạnh sống lưng.

Bác sĩ còn dọa: nếu phục hồi không ngon, chân anh có thể “liệt kế hoạch cả đời”.

Người nhà họ Diệp kéo đến đông như họp phụ huynh. Ai cũng hỏi tôi: “Tai nạn xảy ra thế nào?”

Tôi cứng họng. Biết kể sao cho người ta tin “phanh hỏng, tình yêu không hỏng”?

Chỉ biết nắm chặt chiếc vòng sao trong túi áo, thầm cầu: “Anh tỉnh lại đi… em còn muốn cãi nhau tiếp.”

Từ đó, tôi thành người gác ICU bất đắc dĩ — nhịn ăn, nhịn ngủ, canh ảnh như canh nồi nước lèo.

Một tuần sau — anh tỉnh.

Hôm đó, tôi đang gục ngủ bên giường thì cảm giác tê tê như bị muỗi hôn đánh thức.

Mở mắt ra, thấy anh đang mỉm cười… tay thì nhẹ nhàng vuốt tóc tôi từng sợi, dịu dàng như đang cắm hoa.

Thấy tôi tỉnh, anh hoảng hốt rút tay lại, mặt lập tức chuyển sang chế độ “cool ngầu không cảm xúc”.

Tôi chộp tay anh ngay, giọng run run mừng rỡ:
“Anh tỉnh rồi hả?!”

Diệp Tư Nhiên quay mặt đi, cố ra vẻ “anh ổn như thường”.
Nhưng trắng bệch như bị vắt chanh, nhìn mà chỉ muốn đắp chăn cho ấm.

Mắt tôi cay xè, cổ họng nghẹn cứng. Không nói nổi một câu sến sẩm nào — chỉ biết siết tay anh như sợ biến mất.

Đột nhiên, ánh mắt anh tối lại khi nhìn thấy chiếc vòng sao trên cổ tay tôi.

“Em lấy nó ở đâu?” — anh hỏi.

Tôi thản nhiên đáp:
“Nhặt dưới đất.”

Anh nhíu mày, nghiêm giọng:
“Đừng nói là không phải tặng cho anh. Anh đoán ra từ lâu rồi.”

Tôi chớp mắt:
“Anh đến sinh nhật 18 tuổi của em phải không? Rồi bỏ đi luôn là vì tờ giấy đó à?”

Anh hơi khựng lại, gương mặt lộ rõ tám phần u ám.

Nhắm mắt. Tỏ vẻ không muốn tiếp chuyện.
Nhưng tôi thì… không để anh trốn!

Tôi kể một lèo như tuôn đoạn video confession:
— Là chơi trò “thật lòng – thử thách”,
— Là không dám nói “tớ thích cậu”,
— Là viết đi viết lại nguyên một trang giấy cho hết nợ.

Lúc tôi kể xong, thấy mí mắt anh run nhẹ.

Tôi biết… anh đã nghe.
Và có lẽ, hiểu được một phần câu chuyện năm ấy — mà cả hai từng bỏ lỡ.


18

“Em với Tần Dục… không như anh nghĩ đâu.”

“Ngay từ đầu tới giờ, người em thích… chỉ có mỗi anh thôi.”

Tôi ấp úng mở lời như đang thú nhận vừa làm cháy nồi cơm.

Diệp Tư Nhiên chậm rãi mở mắt, quay sang nhìn tôi.

Môi anh mấp máy:
“Thích thật, hay là vì vụ cá cược hồi đó?”

“…Hả??”

“Em từng nói chướng mắt mấy người lạnh lùng, cá cược với đám bạn là chắc chắn cưa đổ được anh.”

Tôi đơ luôn.

Sao chuyện nào anh cũng nghe được đúng lúc vậy? Tai là radar bắt sóng tình yêu à?

Nếu là người khác chắc đã lôi tôi ra hỏi tội từ kiếp trước.
Nhưng đây là Diệp Tư Nhiên. Cái gì cũng im, cái gì cũng nhịn, y như định bụng ôm nỗi buồn đi luôn cho tiện.

Nghĩ lại… có lẽ từ cái sinh nhật năm ấy, anh đã bắt đầu lạnh nhạt dần.
Rồi sau đó dọn ra khỏi nhà họ Diệp, càng lúc càng xa tôi — y như đoạn phim tua ngược không có nút pause.

Tôi hít một hơi, nghiêm túc nói:
“Hồi đó là lỗi của em.”

“Bị tụi bạn chọc ghẹo thầm thương trộm nhớ, em cứng đầu bật lại, lỡ miệng đem anh ra làm trò cá cược.”

“Lúc nói ra thì mạnh miệng… nói xong là muốn đập đầu vô tường.”

“Không ngờ anh lại nghe được… mà còn nhớ dai thế luôn.”

Tôi nói càng lúc càng nhỏ, như học sinh lên bảng không thuộc bài.

Nhưng nhìn nét mặt Diệp Tư Nhiên — lại không có tí giận nào. Chỉ im lặng, lạnh như trà đá để qua đêm.

Tôi vuốt tay anh như dỗ con nít:
“Thôi mà, chuyện cũ bỏ qua đi. Tai nạn cũng vượt rồi, giờ sống lại thì… sống vui vẻ luôn cho trọn gói ha?”

Anh mặc kệ tôi nắm tay, cũng không giật ra.

Tôi lấy hết can đảm:
“Diệp Tư Nhiên… anh có thích em không?”

“Dù không nhiều như em thích anh… nhưng chắc cũng một chút chứ?”

“…Không có.”

Tôi đứng hình.

Câu trả lời như tạt một gáo nước lạnh vô tim — loại nước lạnh lấy từ ngăn đông tủ lạnh nhà người yêu cũ.

Thì ra… vẫn là tôi đơn phương đóng phim một mình.

Tôi lặng lẽ buông tay anh ra. Tất cả cảm xúc vừa gầy dựng được như bong bóng xà phòng: xinh xắn – mong manh – bể cái bụp.

Anh vẫn là khối băng sống mãn tính.
Mà tôi thì cứ khư khư ôm lấy, mong một ngày nó tan ra vì mình.

Lần nào cũng vậy. Kết cục: cảm lạnh.

Tôi toan đứng dậy bỏ đi thì…

Một bàn tay thon dài đột ngột siết chặt tay tôi lại.

Tôi cúi đầu nhìn — là anh.

Không nói gì. Chỉ nắm chặt.

Đủ để tim tôi — lại muốn ngu thêm lần nữa.


19

Tôi trợn mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình như thể nó vừa cử động… theo ý riêng.

Chủ nhân của nó — Diệp Tư Nhiên — khẽ cong môi, cười dịu dàng:
“Không phải ‘một chút’ đâu. Là… nhiều lắm.”

Đầu tôi “bùm” một phát như nổ pháo bông giữa trán. Não tạm ngưng hoạt động. Hệ điều hành cần khởi động lại.

Tôi ngơ ngác:
“Anh… có thể… phát lại lần nữa không?”

Diệp Tư Nhiên cười càng rõ, tay siết tay tôi chặt hơn chút nữa:
“Anh rất thích em.”

“Còn nhiều hơn em thích anh — gấp mấy lần cơ.”

Một luồng khí nóng từ lòng bàn chân chạy vèo lên não. Chắc mặt tôi đỏ như gấc luộc rồi.

Nắng chiều lấp lánh rọi vô phòng, phủ lên người anh một lớp filter ấm áp, đẹp như poster phim Hàn.

Tôi cần xác nhận đây không phải giấc mơ do thiếu ngủ tạo ra.

Không nghĩ gì nhiều, tôi cúi xuống… hôn nhẹ lên môi anh.

Chạm nhẹ như thể thử nhiệt độ nước.

Nhưng khi tôi định ngẩng đầu, anh đã đưa tay ôm lấy gáy tôi, không cho chạy.

Rồi chủ động hôn sâu hơn.
Kiểu “bạn hôn cho vui, còn tôi hôn để nhớ.”

Và đúng lúc chúng tôi đang tận hưởng nụ hôn đầu đời ngọt như trà sữa full topping…

Cạch!

Tiếng cửa mở như tiếng sét đánh ngang tai.

Tôi và Diệp Tư Nhiên giật mình quay lại.

Đứng ở cửa là Diệp Tinh Nhiên, chân bên cạnh một giỏ trái cây lăn lóc.
Phía sau là nguyên đội hình người nhà họ Diệp + team nhà tôi.

Hai bên nhìn chằm chằm… giống như đang xem phim chiếu rạp mà quên mua bắp rang.

Tôi muốn độn thổ.

Diệp Tư Nhiên thì rất chi là bình tĩnh, tay vẫn nắm tay tôi:
“Tiểu Mặc từng bảo: nước béo không chảy ruộng ngoài.”

“Anh thấy có lý. Mọi người thấy sao?”

Câu này vừa dứt, họ hàng hai bên bắt đầu màn “hội nghị ca ngợi dâu rể” ngay tại giường bệnh.

Khen nhiệt tình như tranh giành ai được cưới trước.

Chỉ có Diệp Tinh Nhiên là trừng tôi như muốn dùng ánh mắt phóng tia laser.

Tôi thở dài. Biết ngay mà. Dỗ em gái mới là trùm cuối.

Diệp Tư Nhiên nhẹ kéo tay tôi. Tôi cúi đầu nhìn.

Anh nghiêng người ghé sát tai tôi, giọng trầm trầm cố tình nhỏ xíu:

“Ra viện rồi… ngủ chung chứ?”

Vừa nói, tay anh còn lén vuốt nhẹ lòng bàn tay tôi.

Tôi đơ tại chỗ. Mắt trợn như anime nhân vật nữ phát hiện bí mật động trời.

Ồ… hóa ra Diệp Tư Nhiên chỉ mới dùng 10% công lực thôi sao?

Tôi chưa quen… nhưng lại muốn tìm hiểu thêm.

Ngượng tới đỏ tai, tôi rụt rè gật đầu:
“Hay là… tối nay xuất viện luôn cho tiện?”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.