Năm tôi bị sợ xã hội nặng, tôi giả câm trên giường thiếu gia Bắc Kinh.
Dù anh có cố gắng đến đâu, tôi vẫn cắn răng giữ im lặng.
Cho đến một ngày, ánh trăng sáng của anh về nước, anh gửi tôi 30 triệu phí chia tay.
Quá vui mừng, tôi lỡ miệng hét to:
“Cảm ơn sếp! Sếp hào phóng quá.!”
Tôi lập tức che miệng, chưa kịp chạy thì anh đã cười gằn:
“Bé câm, đừng nói với tôi đây là… phép màu y học nhé?”
1.
Chim hoàng yến giả câm.
Ngoài giường khỏi nịnh.
Trên giường khỏi khen “kim chủ đỉnh quá”.
Phiền nhất là —
Không được chửi thề lúc tức.
Ví dụ: ngay bây giờ.
Cố Tây Từ thấy tôi lơ ngơ, liền siết eo, lật người tôi cái xoạch.
Cắn, gặm, nghiến.
Hùng hổ như muốn róc thịt ăn sống.
Aaaa, đồ chó!
Tôi chửi thầm trong đầu.
Mặt ngoài thì diễn như thật: mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lộp bộp.
Tôi bám cổ anh, dụi dụi mặt vào vai như thể “em yếu đuối lắm, tha em đi…”.
Theo kinh nghiệm chiến trường, chiêu này hiệu quả cao — anh sẽ mau mau rút quân.
Nhưng hôm nay, không hiểu nhập tâm vai “vận động viên marathon” hay gì,
bao siêu mỏng 0.01 xài tới cái thứ… tôi không đếm nổi nữa.
Từ giường → phòng tắm → sofa → vòng về giường.
Hành hạ tôi tới tận nửa đêm mới chịu dừng lại, ôm tôi ngủ.
Tôi kiệt sức.
Nhưng nghĩ đến chuyện sắp tới…
Tỉnh như sáo.
2
Chiều nay có bạn Cố Tây Từ tới chơi.
Cửa phòng làm việc không đóng hẳn, tôi nghe lỏm được đoạn tám chuyện:
– Mai Kiều Kiều về nước, anh Cố cử xe đón hay đích thân đi rước?
– Cậu mà cũng xứng gọi Kiều Kiều à?
Giọng Cố Tây Từ lạnh như nước đá để tủ đông.
Người kia rụt cổ, cuống cuồng đính chính:
– Dạ dạ dạ, em sai rồi. “Kiều Kiều” là biệt danh riêng tư của anh, em không dám phạm thượng…
Nghe xin lỗi vậy chứ giọng rõ ràng giỡn nhây.
Ai trong giới mà chả biết Cố đại tổng có một “ánh trăng sáng” trong tim –
Cô ấy được bảo vệ kỹ đến mức cả giới đồn thổi mà chẳng ai biết mặt thật ra sao.
Tại sao không đến được với nhau? Cũng bí như công thức KFC.
Có lần rảnh quá, tôi dọn phòng làm việc giúp anh.
Thấy một tấm ảnh cũ, ám vàng, cũ như mấy bức trong viện bảo tàng.
Cô gái trong ảnh đội mũ, quay lưng với ống kính, chỉ lộ nửa mặt —
giống tôi tới 80%.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp anh.
Tôi đang đứng bên lề đường nghịch điện thoại thì có xe dừng lại trước mặt.
Nghĩ là xe mình đặt, tôi mở cửa leo lên như đúng rồi.
Ra đời, danh tính là thứ mình tự chế.
Tôi sợ bị tài xế bắt chuyện nên đã chuẩn bị sẵn dòng chữ để giơ ra mỗi lần:
[Tôi bị câm, xin đừng bắt chuyện.]
Vừa đưa điện thoại lên… tôi mới tá hỏa.
Tài xế không phải tài xế.
Là một anh đẹp trai mặt lạnh, khí chất sang chảnh như đi thẳng từ quảng cáo nước hoa ra.
Xe thường của anh, nhờ anh ngồi vào, lập tức lên đời thành xe hạng sang. Tôi ngồi mà thấy tội lỗi.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ trên điện thoại.
Mất vài giây đứng hình, rồi mới khẽ khàng hỏi:
– Em… đi đâu?
Bây giờ nhìn thấy bức ảnh kia, tôi mới vỡ lẽ.
Hóa ra hôm đó anh không đuổi tôi xuống xe,
không phải vì “thương người câm” như tôi bịa,
mà vì tôi giống ánh trăng sáng trong lòng anh.
Văn phòng im phăng phắc vài giây. Rồi lại nghe giọng đùa dai vang lên:
– Thế còn cô gái ở nhà thì sao?
– Nhát gan, lại câm, chắc chả dám ló mặt…
Tôi không thèm nghe tiếp.
Khéo léo quay gót, lặng lẽ rời đi.
Ở lại nữa là cười toe toét mất hình tượng.
Ba năm!
Giả câm tận ba năm!
Cuối cùng ngày “phóng sinh” cũng đến!
Vui đến mức mắt mở trừng trừng tới sáng.
Tôi xoay người quay lưng lại Cố Tây Từ,
mở điện thoại, nhấn vào nhóm chat hội chim hoàng yến hỗ trợ tinh thần.
Nhóm này tôi được mời vào trong một buổi đi tiếp khách,
chị em ở đây ai cũng cùng chí hướng:
Giả ngoan – gom quà – lĩnh tiền chia tay – nghỉ hưu sớm.
Tôi không kiềm được, hớn hở gõ:
[Ánh trăng sáng của Cố Tây Từ sắp hồi hương!]
Tin vừa gửi đi, nhóm nhảy tin nhoằng nhoằng như chợ Tết.
[Oaaa, chúc mừng Kiều Kiều thoát chuồng!]
[Ánh trăng sáng nhà tôi đang ở Đức, chắc còn lâu mới về… huhuhu]
[Người ta có ánh trăng sáng, còn tôi thì chỉ có… điện cúp liên tục.]
Sau màn ăn mừng, Tư Kỳ tò mò @ tôi:
[Cố tổng nhà cô giàu thế, tiền chia tay chắc khủng nhỉ?]
Tôi cười khẽ. Cũng không có gì to tát.
Mỗi tháng tiêu vặt năm trăm triệu.
Thi thoảng tặng túi, tặng trang sức,
buồn buồn là tặng luôn xe hơi, sổ đỏ.
Không biết chia tay có bonus không,
nhưng chắc chắn… không thể dưới tám chữ số.
Tiền nhiều quá, tôi lú.
Hớn hở buột miệng:
– Cảm ơn anh nha, đại gia hào phóng ghê!
…
Đơ người.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Không khí lập tức đóng băng như tủ đông.
Chết cha!
Quên béng mất mình đang đóng vai người câm!
Tức không chịu được.
Tại sao lại lễ phép đúng lúc như vậy chứ???
Chợt nhận ra mình vừa tự đào hố, tôi vội ôm miệng,
chân mềm nhũn như bún thiu, trượt thẳng xuống giường.
Chui tọt vào chăn, ước gì thoát được luôn khỏi trần thế.
Chưa kịp trốn kỹ, thì…
bị tóm gáy lôi lên.
– Bé câm???
Chim hoàng yến ngoan ngoãn câm suốt ba năm,
vừa mở mồm ra là lộ cả tổ.
Cố Tây Từ nhìn tôi, cười khẩy:
– Phép màu y học à?
Ha. Ha.
Cười như không cười, muốn độn thổ luôn cho nhanh.
Không còn chỗ trốn, tôi đành úp mặt vào tay,
tự biến mình thành đùi gà rán không thấy mặt người.
– Bé câm, nói đi.
Tôi lắc đầu, lí nhí:
– Người câm… không biết nói…
…
Cố Tây Từ bóp sống mũi, thở dài bất lực.
Nhìn tôi – cô bé mặt đỏ như cà chua chín, đang cố né tránh ánh mắt anh.
– Em không có gì muốn nói à?
Tôi cắn môi, ngập ngừng.
Đúng là tôi giả câm.
Cũng không định bào chữa.
Vả lại… tiền chia tay chuyển rồi, nói nữa chi cho mệt?
Nhưng rõ ràng, im lặng lúc này là tự sát.
Nên tôi đổi kịch bản.
Nghĩ xem… anh muốn nghe gì? Thích nghe gì?
Một tia sáng loé lên trong đầu.
Tôi hít sâu, giả bộ ngoan hiền:
– Anh…
Cố Tây Từ nhướng mày.
Tôi lục lại trí nhớ, móc hết tiểu thuyết ngôn tình 18+ trong đầu,
lựa một câu nghe vừa mặn vừa có tâm.
– Anh… thật to… thật giỏi… người ta… rất thích…
(Tôi run rẩy nịnh nọt như một sinh viên cuối kỳ đi nộp đồ án muộn.)
Vừa nói vừa hé tay ra liếc biểu cảm anh.
Ơ… hình như… không giận nữa?
Khóe miệng giãn ra rồi kìa!
Tôi vội đẩy luôn mood lên cao:
– Đêm qua anh giỏi thật. Như kiểu uống thuốc tăng lực, sung sức kinh khủng…
Mặt Cố Tây Từ lập tức tối như đáy nồi.
– Em vừa nói cái gì? Nói lại xem nào?
Tôi ực một cái.
Ủa? Nói gì sai ta? Hay là anh không thích bị gọi là “anh”?
Ờ ha… anh lớn tuổi mà, chắc không theo kịp trend “anh trai mưa” nữa rồi.
Tôi lấy hết dũng khí, chỉnh sửa xưng hô theo phong cách giới trẻ:
– Daddy… đêm qua rất… giỏi…
Còn chưa nói hết, mạng sống đã đứng trước cửa sổ.
Đêm đó, tôi bị nuốt trọn trong một chuỗi “công kích” không có điểm dừng.
Tay tôi bị nắm chặt, luống cuống không biết giấu vào đâu.
Càng lúc càng… đi xuống.
Cố Tây Từ dưới ánh đèn mờ nhìn tôi, mắt ánh lên tia xanh như… mèo đói nhìn thấy cá.
“Bé câm, rên thêm tiếng nữa đi.”
Ơn trời đất, tôi giả câm ba năm là quyết định đúng đắn nhất đời. Nếu không, chắc giờ này chết trên giường vì kiệt sức.
Tỉnh dậy đã là chiều.
Toàn thân ê ẩm, cổ họng khàn như gà trống thiến.
Xin chúc mừng tôi chính thức từ “giả câm” sang “câm thật”!
Tôi lết từng bước xuống lầu như mang hai chân giả.
Dì Vương nhìn thấy, gật đầu, rồi bưng ra một bát cháo như NPC phát nhiệm vụ xong là biến mất.
Cố Tây Từ biết tôi không thích người lạ nên ngay từ đầu đã dặn: “Ai vào nhà cũng phải giảm độ tồn tại xuống còn 0%”.
Rất hợp lòng người hướng nội như tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra Cố Tây Từ cũng tốt đấy chứ.
Đẹp trai, giàu, cần nhẹ nhàng thì nhẹ, cần bạo lực thì bạo lực.
Chỉ tiếc, trong tim anh ấy hình như có một người phụ nữ khác.
Tôi “haiz” đúng ba giây rồi tay lỡ bấm vào lịch sử chuyển khoản: 30 triệu.
Ừm… cũng không yêu đến mức quằn quại lắm đâu nhỉ?
Tim tôi nhỏ, chỉ vừa vừa đủ đựng tiền.
Còn Cố Tây Từ? Thôi thì… tốt bụng vậy, giúp người giúp đến cùng!
Nghĩ vậy, tôi phơi xác ra giường, mở tiểu thuyết học hỏi kinh nghiệm.
“Chương một: Bạch nguyệt quang về nước.”
Được đấy, chuẩn gu drama.
Nửa tiếng sau, tôi tức nổ gan vì hai nhân vật chính cứ im lặng nhìn nhau suốt mấy trang.
Tôi thoát ra, mở WeChat, gửi sticker mèo ló đầu cho Cố Tây Từ.
Anh trả lời ngay:
“Dậy rồi à? Dì Vương hâm cháo rồi đấy. Tối ăn ngon hơn, đừng tham.”
“Còn đau không? Đỡ chưa?”
A a a a a!
Đàn ông có bản lĩnh sẽ hỏi bạn có mệt không.
Đàn ông cực kỳ có bản lĩnh sẽ hỏi bạn có đau không – chính là đây!!
Tôi đá chân loạn trong chăn, cố giữ giá lạnh lùng: “Ừm.”
Anh ấy không trả lời nữa. Chắc đang làm việc.
Tôi tranh thủ gửi loạt bài tâm lý học hành vi nam giới:
“Đừng bỏ lỡ người bên cạnh.”
“Lời nói hay không bằng hành động.”
“30 chiêu khiến crush dính thính”.
Gửi xong gần chục bài, tôi an tâm vào game.
Hai tiếng sau quay lại, thấy tin nhắn từ Cố Tây Từ:
“Đã nhận.”
Hả? Gửi nhầm tin công việc hả?
Chưa kịp nghĩ xong, trợ lý của anh gọi đến.
Tôi xuống mở cửa.
Anh ta nghiêm túc đưa tôi một thẻ đen:
“Tổng giám đốc Cố nhờ tôi chuyển thẻ phụ cho cô.”
Tôi trợn mắt: “Cho… cho tôi á?”
Biểu cảm cứng đờ của anh trợ lý gần như sập nguồn:
“Cô Ôn… không phải cô bị câm sao?”
Chúng tôi nhìn nhau trân trối.
Hình như tôi quên nói với anh ta sự thật rồi…
CPU anh trợ lý khét lẹt, đứng im mất 5 giây rồi đẩy kính, reboot lại.
“Xin lỗi, tôi… hơi bất ngờ.”
Tôi lúng túng đổi chủ đề:
“Chiều nay anh Cố đi đón người ở sân bay phải không?”
Trợ lý Hạ gật đầu.
“Phải, cô Ôn có muốn đi cùng không?”
Đi đón bạch nguyệt quang á? Xin lỗi, tôi không đăng ký vai thế thân nhé!
Tôi cười gượng:
“Chuyện này… nghe hơi sai sai ha?”
Không biết nghĩ gì, anh ta đổi giọng:
“Ờm… đúng là nên chuẩn bị tâm lý trước khi gặp.”
Chu choa, bạch nguyệt quang này có phát tia laser à mà bắt tôi phải chuẩn bị tinh thần?
Tôi lảng ngay:
“Cố Tây Từ bận như vậy, anh có chuẩn bị hoa, quà gì đón người ta chưa? Tối còn tiệc tùng chào mừng chứ nhỉ?”
“Không cần lo, Tổng giám đốc đã chuẩn bị hết từ… tháng trước rồi.”
Tháng. Trước. Rồi.
Ha ha. Chu đáo dễ sợ luôn.
Tôi cúi nhìn thẻ đen trong tay. Chua chua. Đắng đắng. Nói không có tí cảm xúc nào thì đúng là xạo ke.
Để tránh suy nghĩ lung tung, tôi tiễn trợ lý Hạ rồi lăn ngay lên giường chơi game giải sầu.
Chơi tới khuya. Mắt mờ, đầu choáng. Tôi ném điện thoại qua một bên, ngủ luôn không báo trước.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng mở cửa. Nheo mắt nhìn ra ánh đèn mờ, thấy một cái lưng trần quen thuộc.
Vai rộng như vai diễn viên hành động, eo thon như nhân vật hoạt hình, sống lưng như kênh thoát nước — rõ nét từng múi.
Ủa? Mơ cũng không tha cho Cố Tây Từ luôn hả trời?
Tôi chỉ biết tiếc sắt không thành thép rồi… tự phỉ nhổ chính mình.
Lật người, tiếp tục làm sâu ngủ.
Chưa kịp ngủ sâu thì có đôi môi lạnh lạnh hôn lên trán tôi.
Rồi tới mí mắt, chóp mũi, cuối cùng… môi!
“Ưm…” Tôi bị hôn đến mơ mơ màng màng.
Khi Cố Tây Từ bắt đầu kéo chân tôi… tôi bật dậy như lò xo.
Ối mẹ ơi, hóa ra không phải mơ thật!
“Anh… sao anh lại ở đây?!”
Cố Tây Từ vừa tắm xong, quấn mỗi cái khăn trắng.
Đèn ngủ hắt lên da anh, trắng như sữa, múi lòi ra từng khối, như đang thầm thì: Nhìn tôi đi…
Trước, sau gì cũng một vibe: Tuyệt sát!
Tôi liếm môi. Ừm… khát nước thật sự.
“Không được về hả?” – Anh ta nhìn đồng hồ, thản nhiên nói – “Tăng ca muộn, may giải quyết xong, mai không cần vào công ty.”
Tôi hơi lú: “Ủa? Không phải đi đón máy bay hả?”
“Trợ lý Hạ nói với em à?” – Cố Tây Từ nhún vai – “Cô ấy đổi chuyến không báo. Tôi chờ ở sân bay ba tiếng, mới biết là leo cây. Chắc còn giận tôi.”
Tôi nghe mà tặc lưỡi.
Bạch nguyệt quang này hình như không dễ nuốt?
Cũng đúng. Nếu dễ, thì tôi đâu được ngồi đây làm thế thân?
Cố Tây Từ vẫy tay:
“Môi còn sưng không? Lại đây anh xem.”
Trước kia là tôi chạy liền, giờ thì… tôi bật chế độ nghiêm túc:
“Anh đọc tin nhắn WeChat em gửi chưa?”
“Đọc rồi. Thẻ đen không giới hạn, cứ xài. Vậy vẫn chưa đủ thành ý à?”
Tôi nuốt nước bọt. Chết tiệt, anh ta lại dùng sắc dụ tôi.
Tôi cố gắng dời mắt, nghiến răng:
“Đàn ông không tự trọng… thì khác gì cải thảo thối.”
“…?”
Rõ ràng anh ta không hiểu. Còn vỗ giường mời tôi ngồi như người đàng hoàng.
Tôi cảnh giác, đánh giá ánh mắt anh ta. Ừm, bình tĩnh, thậm chí còn… hơi giống hiền nhân đắc đạo.
Thế là tôi ngồi xuống, giọng nghiêm túc:
“Chuyện cũ cho qua, giờ mới là hiện tại. Nếu anh còn muốn ở bên cô ấy, thì làm ơn dọn sạch đống mối quan hệ linh tinh. Cho cô ấy danh phận đàng hoàng, chứ không phải yêu đương chơi đồ hàng.”
Cố Tây Từ gật gù:
“Vậy đề nghị của em là gì?”
Tôi không muốn mấy màn hiểu lầm kéo dài ba trăm chương, nên chơi lớn luôn:
“Cầu hôn! Yêu thì cưới. Xử lý dứt điểm!”
Quả nhiên sau hôm đó, Cố Tây Từ bận tối mặt.
Nhưng kỳ lạ là… anh ta không đuổi tôi đi. Vẫn nuôi ăn mặc đẹp như cũ.
Tôi khó hiểu. Bộ anh định chơi màn “một chân yêu, một chân dưỡng”?
Tôi gửi thắc mắc vào nhóm.
Tư Kỳ rep liền:
“Ờ, chuyện thường ngày thôi. Đàn ông á, trái tim yêu nằm ở trên, nhưng cái ‘muốn yêu’ thì nằm dưới. Yêu bạch nguyệt quang, mà cũng yêu mày – đóa hồng đỏ nóng bỏng đó.”
Tôi tức điên đấm giường. Cố Tây Từ đúng là không phải thứ tốt lành gì! Anh không đuổi tôi thì tôi tự té.
Tôi lôi vali đi vào phòng thay đồ một vòng, rồi chết trân: Đồ muốn mang đi… quá trời quá đất!
Tôi lười mua sắm, Cố Tây Từ thì hào phóng – mỗi mùa là cho người ship cả BST mới đến. Để không hết thì tống đợt cũ đi.
Hình như còn vì vụ này mà mua luôn biệt thự gần đây. Còn định sang tên cho tôi, nhưng tôi lười, bảo thôi khỏi phiền.
Tôi lựa vài món “chân ái”, không nhét được hết thì tính trốn ra gửi dần từng thùng.
Vừa ló ra thì gặp trợ lý Hạ. Anh ta dúi cho tôi một tờ giấy:
“Cô Ôn, tôi sắp cầu hôn, giúp tôi điền khảo sát này nhé.”
Tôi liếc qua: thích kiểu Tây hay Trung, ngoài trời hay trong nhà, có cần bạn bè họ hàng làm nền không…
Tôi nhíu mày:
“Ủa? Không hỏi bạn gái anh à?”
Mặt trợ lý Hạ hơi đơ:
“Bạn gái tôi… khá giống cô. Tôi muốn tạo bất ngờ nên không tiện hỏi trực tiếp.”
Tôi ngờ ngợ.
“Khoan… anh không phải đang thầm thích tôi đó chứ?”
“Không! Không thể nào!” – anh ta ho khan – “Chỉ là… cô giống cô ấy, nhưng vẫn khác nhiều!”
Tôi vẫn thấy sai sai, nhưng cũng rảnh nên nhận khảo sát điền cho xong.
Là người mắc bệnh sợ xã giao, tôi chọn phương án trong nhà.
Xét thấy đã cầu hôn thì chắc cũng ra mắt họ hàng rồi, vậy có người thân làm nền vẫn hơn lạ hoắc. Tôi tick “Không ngại”.
Vừa điền xong, tôi mỉm cười:
“Chúc anh hạnh phúc.”
Trợ lý Hạ cất tờ khai cẩn thận, trả lời nhỏ nhẹ:
“Không, là chúc cô hạnh phúc.”
…???
Tôi biết mà, anh này có gì đó không ổn!
[Trong nhóm chat:]
[Tổng Cố sắp cầu hôn bạch nguyệt quang rồi đó!]
[Nghe nói cô ấy thích cá heo, cầu hôn ở thuỷ cung luôn!]
[Tôi tưởng ít nhất cũng pháo hoa, màn hình LED toàn thành phố chứ!?]
Tôi cũng góp vui:
[Chiếu khắp thành phố thì quê chết!]
[Thuỷ cung cũng được mà, cá xinh, nước xanh, khá lãng mạn.]
Nhưng chả ai buồn rep. Họ chuyển qua hóng nhẫn kim cương với dây chuyền bạch kim gì đó.
Tôi lặng lẽ cất điện thoại, chợt nhận ra:
Bạch nguyệt quang không chỉ giống tôi mà gu cũng na ná…
Thế giới này đúng là biết chơi khó: một tôi đã đủ rối, còn sản xuất thêm một bản copy.
Vừa hóng chuyện sáng nay, tối đã đụng nhân vật chính.
Cố Tây Từ treo áo khoác, hờ hững nói:
“Ngày kia rảnh, mình đi thủy cung chơi nhé?”
Nghe đến “thủy cung”, tim tôi lập tức bật chế độ cảnh giác cầu hôn.
“Chỉ hai người thôi à?”
Anh tiến lại gần, giọng dịu như gió biển:
“Nếu em thấy ngại thì… chỉ hai ta cũng được.”
Ủa? Cái logic gì đây?
Tôi nhíu mày, hỏi thẳng không vòng vo:
“Thế còn Kiều Kiều? Cô ta không đi sao?”
Tay anh đang kéo cà vạt khựng lại, quay đầu nhìn tôi như phim có cảnh quay chậm.
“Em biết hết rồi à?”
Tôi gật đầu rất từ tốn, như thể vừa xem xong hết mấy tập plot twist.
Bất thình lình, eo bị túm, người bị nhấc, chưa kịp phản kháng đã bị anh bế nghiêng đặt lên đùi.
Anh cúi đầu, trán chạm trán, nói nhẹ như ru ngủ:
“Yên tâm, cô ấy sẽ thích em mà.”
…Hả?
Tôi đơ toàn tập. Gì mà cô ấy sẽ thích tôi?
Định công khai nuôi chim hoàng yến à?
Xin lỗi, tôi không ký hợp đồng làm thú cưng!
Tôi lùi đầu tránh môi anh đang áp sát.
“Hạ lưu! Bẩn thỉu!”
Anh bị chửi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì, đứng đơ như cây ATM hết tiền.
Chắc đang tự hỏi có phải do hồi trước bắt nạt tôi hơi nhiều?
Tôi chạy biến vào phòng, quấn hết chăn quanh người như cái nem cuốn.
“Hông được vào!”
“Ngủ phòng làm việc đi!”
…
Chưa ấm thân được lâu, tay ai đó lén lút chui vào chăn.
Tôi thót tim, nghĩ: “Xong phim! Con chim này sắp bị nhổ lông!”
Nhưng không, chỉ thấy anh kéo chăn xuống, giọng càm ràm:
“Không khí đâu mà thở? Em muốn hấp chín bản thân à?”
Tay anh nhẹ vỗ lưng tôi như đang dỗ mèo:
“Đừng lo, tôi không đụng vào em đâu.”
Nói xong thì… kéo gối, rút lui không tiếng động.
Tôi nằm im, tim đập như trống hội làng, tay siết chặt chăn ướt mồ hôi.
Không biết sợ, hay là… hụt?
Ôn Kiều, mày đúng là yêu mù mắt!
Cô đập đầu vào thành giường mấy cái như muốn đánh thức nốt sự tỉnh táo còn sót lại.
Không thể lằng nhằng nữa. Ngày mai phải dứt áo ra đi!
Cùng lúc đó, Cố Tây Từ từ sáng đã có dấu hiệu… sai sai.
Một cái bản hợp đồng xem tới xem lui như phim chiếu chậm, vẫn không dám ký.
Bỗng nhiên, như có radar bật sóng, anh gọi Trợ lý Hạ vào:
“Cậu nói chuyện Kiều Kiều với Ôn Kiều đúng không?”
Trợ lý Hạ đứng hình: “Là cô Ôn hỏi tôi vụ… đón ai đó ở sân bay.”
Ầm! Một tiếng sét tình lôi đình giáng xuống văn phòng.
“Cậu… có nói Kiều Kiều là ai không?”
Trợ lý Hạ chột dạ: “Tổng giám đốc chưa… công khai à?”
Xong rồi.
Cố Tây Từ lập tức hiểu vì sao đêm qua mình bị “đày” ra ngủ sofa.
Phải về nhà chữa cháy gấp!
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
“Tổng giám đốc, có bưu kiện từ cô Ôn gửi tới.”
Anh mở ra — một chiếc thẻ đen nằm chễm chệ trong hộp.
Cái vibe… chia tay tài chính đây rồi.
Chưa kịp bấm gọi, điện thoại đã ting báo tin nhắn:
[Anh đi cầu hôn Bạch nguyệt quang của anh đi. Em thì về quê tìm thanh mai trúc mã của em. Chúc đôi ta đều hạnh phúc. (chắp tay)]
Cố Tây Từ mặt tái như giấy. Gọi lại — bị chặn.
Trợ lý Hạ nhìn anh như đang xem live cảnh một ông chồng bị “úp sọt”:
Cơ mặt giật giật, trán nhăn như áo chưa ủi.
“Mua vé máy bay.”
“Ngay. Bây. Giờ. Loại có thể bay liền!”
Thật ra vụ “thanh mai trúc mã” kia… cũng không hẳn là nói cho vui.
Tôi thật sự muốn đi tìm anh trai hàng xóm năm xưa.
Máy bay đáp. Tôi chuyển xe liền tù tì tới khu chung cư ngày nhỏ.
Nhưng đứng trước cổng, tôi bắt đầu đơ như cây cột điện.
Giờ tìm sao? Hỏi từng người hả? Mấy chục năm rồi, chắc người ta dọn đi luôn rồi cũng nên…
Tôi đứng như trời trồng, chân như đổ xi măng.
Một ông cụ đi ngang, nhìn tôi đầy tò mò.
Đây rồi, cơ hội hỏi thăm!
Tôi há miệng… nhưng ú ớ, không thốt nổi một câu.
Ông cụ quay ra hét toáng lên:
“Con gái xinh thế mà bị câm, uổng ghê!”
Xung quanh bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi.
Rồi bắt đầu rì rầm bàn tán, như họp tổ dân phố phiên bất thường.
Tôi run lẩy bẩy, tim đập loạn, rồi trước mắt tối sầm.
Ngay lúc ngã xuống, một đôi tay ấm áp đỡ lấy tôi.
Có người đặt ống giấy vào miệng tôi, vỗ nhẹ lên ngực.
“Thở ra, hít vào… thở tiếp đi cô bé.”
Người vừa đỡ tôi vừa dẹp đám đông như dẹp chợ, kiên nhẫn hướng dẫn tôi hít thở như thể đang huấn luyện gà nòi.
Trong ký ức, cũng từng có một người đỡ tôi như thế.
“Kiều Kiều giỏi lắm, không phải đồ bỏ đi đâu.”
“Ngoan nào, cố tí nữa, sắp thoát rồi.”
…
“Không phải chị đâu, sau này nhớ gọi là anh trai.”
Trước mắt mờ mịt như có sương, tôi lắp bắp:
“Anh… trai?”
“Đúng rồi, đừng căng thẳng.”
Câu nói thân thuộc khiến tôi tỉnh táo, mới nhận ra nhận nhầm người, cuống cuồng xin lỗi:
“Ơ… xin lỗi chị gái, em nhầm.”
Người ấy cười toe, quay lại nói với người phía sau:
“Gọi mình là chị gái, dễ thương thật!”
“Hừ, chị phải dán lông mi, làm móng, đội tóc giả mới ra dáng ‘chị gái’ đây này.”
Tôi ngước nhìn—bà cụ tóc bạc, chống gậy, thời trang hơn cả hot TikToker.
Lúc này mới nhận ra “chị gái” là bà cụ sang xịn mịn, chăm da kỹ lưỡng.
Bà cười nói:
“Đây là hàng xóm tôi, hồi trẻ là bác sĩ. Nhìn một cái đã biết cháu sắp xỉu, liền ra tay nghĩa hiệp.”
Tôi rối rít cảm ơn.
Hai bà rủ tôi về nhà uống trà tám chuyện. Tôi tranh thủ hỏi thăm người mình cần tìm.
Nhưng thông tin ít như nước mắt cá sấu, mà hai bà thì một mới từ viện ra, một vừa từ nước ngoài về, dân cư mới ai mà nhớ.
“Không sao, Kiều Kiều cứ qua chơi, chị gái sẽ giúp điều tra!”
“Bà thôi đi, xưng chị gái với gái trẻ thế không thấy xấu hổ à?”
“Bà đừng tin bà ấy, để tôi hỏi giúp cho, trong khu này ai chẳng biết tôi!”
“Miệng bà ấy thì tôi còn lâu mới tin có mối quan hệ tốt…”
Hai bà lại khẩu chiến như thi đấu chung kết cờ tướng.
Tôi vừa ra đến cửa lại quay vào, chen giữa:
“Thôi mà… hai chị đừng cãi nhau nữa…”
…
Ra khỏi khu nhà thì trời đã tối.
Tôi đi bộ lang thang, đầu óc trống rỗng, tim cũng trống theo.
Giữa màn đêm tĩnh mịch, cảm xúc cô đơn lặng lẽ lớn dần. Tôi giống như con mèo lạc không biết quay về đâu.
“Ôn Kiều.”
Có người gọi tôi.
Một chiếc xe điện nhỏ xẹt qua, chắn đường người vừa gọi, nhưng tôi vẫn nghe rõ:
“Cô nhóc câm.”
Giọng nam trầm lạnh buốt như kem để ngăn đá.
“Bay xa quá ha? Mọc cánh rồi thì bay về đây luôn đi.”
Cố Tây Từ hôm nay đúng là sao quả tạ chiếu thẳng đầu.
Mua vé máy bay gấp nên chỉ còn ghế thương gia.
Cao gần mét chín, phải ngồi thu lu như học sinh tiểu học ngồi ghế mầm non, lại còn cạnh một đứa trẻ hét không ngừng nghỉ.
Xuống máy bay vội vã bắt taxi đến địa chỉ Ôn Kiều gửi—đoán xem?
Cô. Ấy. Chưa. Về.
Khó khăn lắm mới moi được số của Tư Kỳ – người duy nhất chơi thân với Ôn Kiều. Chắc chắn cô ấy sẽ biết Ôn Kiều trốn đi đâu.
Vừa bấm gọi, còn chưa kịp “Alo” thì anh đã bị xối xả như tội đồ. Cố gắng biện minh vài câu… bị chặn luôn. Không cho cơ hội cải chính.
Nhưng tất cả mọi u ám tan biến trong tích tắc khi thấy Ôn Kiều.
Chiếc xe điện chắn ngang cuối cùng cũng lăn bánh đi.
Cố Tây Từ thở phào, như được ân xá.
Chỉ vài bước chân, anh đã đứng trước mặt cô.
Anh cúi đầu, áp trán mình vào trán cô gái nhỏ.
“Kiều Kiều, bé ngoan…”
Hai người gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim nhau.
Giọng nói nhẹ như ru, vừa dỗ dành vừa bất lực.
“Sao anh lại đến đây?”
“Đi tìm em.”
Gió đêm làm mắt tôi cay xè, mũi cũng xót theo.
“Cố Tây Từ, sao anh lại như thế chứ…”
Tôi bật khóc, hét lên như một đứa trẻ ấm ức:
“Anh đúng là đồ tồi! Rõ ràng đã thích người khác rồi, còn trêu chọc em làm gì!”
Cố Tây Từ nhìn tôi, vừa đau lòng vừa muốn cười.
“Ôn Kiều, em thật sự không nhận ra là tôi thích em sao?”
“Hả?” – Tôi đứng hình, đầu óc chập mạch.
“Thế còn Kiều Kiều thì sao? Không phải cô ấy là bạch nguyệt quang của anh à? Biệt danh duy nhất anh đặt cho người ta đấy nhé!”
Cố Tây Từ thở dài:
“Nghe đồn là một chuyện, nhìn tận mắt mới rõ. Anh dẫn em đi gặp cô ấy, em sẽ hiểu.”
Anh kéo tôi đi về phía khu dân cư.
Tôi thì líu ríu chạy theo, vẫn chưa chịu buông tha câu hỏi.
“Tại sao anh lại thích em? Mà thích người ta thì gọi cả tên đàng hoàng, sao cứ gọi Kiều Kiều? Thân mật thế? Không lẽ anh là loại người như Tư Kỳ nói – thể xác yêu một người, tâm hồn lại yêu người khác?”
Cố Tây Từ nhức đầu, giơ tay bịt miệng tôi lại.
“Bé câm, im miệng một lát.”
Tôi gỡ tay anh ra, phụng phịu:
“Lúc thích thì gọi người ta là bé ngoan. Hết thích thì ‘bé câm’ cái gì chứ!”
Cố Tây Từ: “…”
“…Bé ngoan, đừng làm loạn nữa.”
Tôi ôm mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Nghĩ kỹ thì thấy cũng có gì đó sai sai.
Lỡ đâu Kiều Kiều là… một bé gái chưa đến tuổi vị thành niên?
Hoặc là… một con mèo?
Hoặc… thậm chí không phải người sống?
Cũng có thể… là một bát cơm trứng chiên đáng nhớ của tuổi thơ?
Tôi bắt đầu suy luận trong im lặng, đầu óc chạy như AI phân tích dữ liệu.
—
“Kiều Kiều của anh cũng ở khu này à?”
Tôi chọt chọt Cố Tây Từ, không quên dặn dò:
“Lát nữa gặp, anh nhớ đừng gọi kiểu thân mật nha, cứ gọi tên đầy đủ giùm em, không là em hiểu lầm liền!”
Cố Tây Từ liếc tôi một cái kiểu “đây là yêu cầu quái gì vậy?”, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu cam chịu.
Ha! Lật kèo thành công!
Chúng tôi dừng lại trước cánh cửa mà tôi từng ghé chiều nay.
Cố Tây Từ bấm chuông.
Cửa vừa mở, đập vào mắt là chị gái sành điệu lúc trước.
“Cháu lại đến đây làm gì?”
“Cháu không được đến à?”
Ánh mắt hai người trao nhau đầy ẩn ý, như thể đang chơi game đoán hình.
Tôi ló đầu từ sau lưng Cố Tây Từ, lên tiếng:
“Chị ạ.”
Sau đó đá nhẹ một cái vào chân anh:
“Chào đi chứ!”
Cố Tây Từ đứng hình, hít sâu, mắt nhắm nghiền.
“Ngưu Kiều Kiều.”
Tôi: ???
Chị gái sành điệu – tức Ngưu Kiều Kiều chính hiệu: (╯°□°)╯︵ ┻━┻
“Thằng nhóc kia! Đã bảo bao nhiêu lần, đừng gọi tên đầy đủ của bà. Muốn bà tức chết để thừa kế tài sản à?!”
Cố Tây Từ thở ra như thể đã quen lắm rồi:
“Bà không cho cháu gọi là ‘bà nội’ vì sợ già, lại bảo ‘Ngưu’ nghe quê. Trước gọi là Kiều Kiều thì được, giờ có cháu dâu ghen nên bắt cháu đổi cách xưng hô. Thế đấy.”
Ngưu Kiều Kiều đang nổi điên nửa chừng thì nghe thấy ba chữ “cháu dâu tôi”, mắt bà lập tức lia qua tôi.
Tôi lập tức nép về sau Cố Tây Từ như một con mèo ướt.
Toang! Trời long đất lở!
Ngay lúc đó, bà hàng xóm ló đầu ra:
“Ôi dào, lão Ngưu, cháu trai bà đến à.”
Ngưu Kiều Kiều lập tức bốc hỏa:
“Cái bà nhiều chuyện! Tưởng họ Mã nhà bà hay lắm chắc?!”
Bà Mã không chịu kém miếng:
“Ừ thì không hay, nhưng tôi chấp nhận thân phận ‘trâu cày ngựa kéo’. Không như ai kia, già rồi còn bắt cháu trai gọi là Kiều Kiều, không biết xấu hổ!”
… Một cuộc chiến thế kỷ chuẩn bị nổ ra.
Tôi định lao ra can ngăn thì bị Cố Tây Từ kéo vào nhà.
“Kệ họ. Bà Mã từng phẫu thuật cho bà nội anh, sau đó được mời về chăm bà. Hai người cãi nhau nửa đời người rồi. Giờ đến tuổi hoàng hôn vẫn ‘chí chóe’ suốt ngày. Hôm đó bà mới về nước gấp vì nghe tin bà Mã xuất viện, nên anh mới lỡ hẹn đón người.”
Phòng khách yên tĩnh.
Ngưu Kiều Kiều nhìn cháu trai, rồi nhìn tôi.
“Con bé ngoan thế này mà cháu dám bảo bà là người câm hả?”
Cố Tây Từ: “…”
Đỉnh cao của xấu hổ là… bận rộn giả vờ làm gì cũng được.
Tôi lơ ngơ vuốt tóc, quay đi ngắm nội thất như đang định mua nhà.
Ngưu Kiều Kiều không còn kỳ vọng gì vào cháu trai nữa. Dù sao thì… cuối cùng cũng có “búp bê” để bà chơi búp bê thật rồi.
Bà hào hứng xoa tay. Tôi lạnh sống lưng, lùi hẳn về sau.
Tối đó, bọn tôi ở lại nhà.
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
“Không ngờ trước đây Tổng giám đốc Cố sống… mộc mạc vậy ha?”
Cố Tây Từ nhún vai: “Ông nội không thích phô trương. Tôi học trường công từ nhỏ. Ngoài việc cả cái khu này là của nhà tôi thì cũng bình thường.”
Tôi: 😮?
Đây là “bình thường” kiểu Versailles à?
Tôi trừng mắt với anh ta, định nói gì đó thì ánh mắt chạm phải một bức ảnh trên bàn. Tôi bước lại, cầm lên so với người thật bên cạnh.
“Khoan… chị gái xinh đẹp hồi nhỏ dẫn em đi là… là anh á?!”
Sắc mặt Cố Tây Từ tối sầm. Anh kéo tôi vào lòng, giọng ngầu mà xấu hổ.
“Bé ngoan, đã bảo lần sau gặp lại thì gọi anh trai cơ mà.”
Hồi tôi lên năm, bị bố dượng bán cho bọn buôn người. Thay vì bán luôn, chúng giữ lại vài đứa dễ sai khiến để đi ăn xin. Ban đầu tụi nó định đánh gãy chân tôi cho “đúng chuẩn tội nghiệp”.
“Con bé này xinh đấy.”
Một chị gái mặt mũi bầm dập ôm tôi lại.
“Thiếu tay thiếu chân thì không được vào trung tâm thương mại. Con bé này còn lành lặn, hợp đi xin tiền trong đó.”
Mấy thằng đó gật gù. Và thế là, tôi có một người “chị gái nghiệp vụ cao”, chuyên kéo tôi vào trung tâm thương mại đi “làm ăn”.
Cứ thấy ai, chị ta bắt tôi ôm chân họ, khóc như mưa. Không cho tiền? Không buông chân. Khóc rống lên như trúng số độc đắc ngược.
Chưa đầy một tuần, tôi đã trở thành “best seller” của làng ăn xin, được đãi ngộ như nhân viên kỳ cựu.
Tôi hay giấu đồ ăn đưa cho chị gái đã từng bảo vệ tôi. Chị ấy người nhỏ mà thương tích thì lớn, mặt còn có vết bỏng.
Chị hay bảo tôi: “Đừng sợ.”
Rồi có một hôm, chị bảo: “Tôi có cách trốn rồi.”
Không ngờ, chị làm thật. Trốn thành công.
Lúc chia tay, chị bảo: “Tôi là con trai. Bà nội sắp mổ, tôi mặc váy cho bà vui. Ai ngờ chưa kịp về đến nhà thì bị bắt cóc.”
…
Cố Tây Từ kể đến đoạn này, mặt hơi đơ.
Nhớ lại, anh vẫn thấy… có gì đó không ổn.
“Chờ vết thương lành, tôi quay lại tìm thì em mất tiêu rồi.”
Tôi như vừa vỡ ra điều gì.
“Khoan… tấm ảnh đó… là em à?”
Cố Tây Từ gật đầu: “Lấy trên mạng, là ảnh em nhập học. Máy ảnh trường em chắc cài filter bóp méo, nên em không nhận ra. Lúc gặp lại thì em đã biết rồi đúng không?”
Trời ơi đất hỡi.
Bạch nguyệt quang trong lòng anh từ bé đến lớn… là tôi!
Sau màn “ngược tâm lộn vòng” đó, lời cầu hôn của Cố Tây Từ thành công mỹ mãn.
Nhưng trước ngày cưới, tôi có một nỗi khổ lớn.
Tìm… phù… dâu.
Tư Kỳ sợ bị ăn đập nên từ chối thẳng. Mấy đứa khác thì thân sơ lơ lửng. Tôi rầu rĩ ôm mặt chạy vào phòng làm việc.
“Anh ơi, cứu em với…”
“Cho em xin tí nhân mạch đi mà…”
Vừa ngẩng mặt lên, đập vào mắt tôi là đường hàm sắc lẹm như dao thái thịt của Cố Tây Từ. Sống mũi cao vút, thêm cái kính không gọng… nhìn y như giám khảo casting người mẫu.
Tôi nuốt nước bọt, bật giọng:
“Anh zai ~ Daddy ~”
Giọng ngọt như siro ho, sặc mùi nịnh nọt.
Ánh mắt hai người va nhau giữa không trung… xẹt xẹt… tóe lửa.
Cố Tây Từ cúi người, một tay bế tôi – con nhỏ đang ôm chân làm nũng – rồi đạp cửa phòng ngủ.
Tổng tài sang chảnh của mọi ngày, lên giường thì chuyển mode lưu manh không phanh.
Tôi vừa bò được nửa người xuống giường thì bị kéo ngược lại như đòn bẩy.
“Gọi sai rồi.”
“… Chồng ơi?”
Cố Tây Từ như vừa được bật nút công tắc “siêu nhân”.
“Gọi lại lần nữa.”
…
Tôi cảm giác cổ họng bắt đầu… bốc khói.
Đến bao giờ mới hết cảnh này đây?!
Đột nhiên tôi thấy nhớ… những ngày còn được làm người câm trên giường của anh.
HOÀN