Trừng Phạt Nữ Phụ

Không thể về



Chương 16: Không thể về nhà

Tỉnh lại, trước mắt tôi tràn ngập sương mù.

Tôi cố gắng muốn nói chuyện với Tiểu Thất, nhưng nó không trả lời.

Cùng lúc đó, sương mù tan biến, một người phụ nữ đứng trước mặt.

“Cảm ơn cô đã cứu ta.”

Giọng nói của người phụ nữ rất quen thuộc, nhưng trong một khoảnh khắc tôi không thể nhớ mình đã nghe thấy nó ở đâu.

“Không cần cảm ơn, tôi đã cứu rất nhiều người, cũng không phải vì câu cảm ơn này.”

Người phụ nữ quay lại, đó là một khuôn mặt quen thuộc.

“Trước khi cô đến, ta cố hết sức để không gây phiền phức cho Cố bá bá, mục đích rất đơn giản chính là mau chóng nhận lại cha mẹ, tìm được bạn chơi chung thuở nhỏ, nhưng dường như ta đã dùng sai cách. Ta oán hận người đã chiếm lấy thân phận của ta, sau đó ta từ từ hiểu ra, cũng nhờ có nàng ta, ta mới nhìn rõ bọn họ. Ai cũng nói họ yêu ta, nhưng vừa xoay người lại đã tìm được thế thân thay thế ta.”

“Cái gì? Cô còn muốn cảm ơn đau khổ vì đã tạo nên cô của ngày hôm nay á?”

Nàng cười tự giễu: “Khổ chính là khổ, nó không có ý nghĩa đặc biệt, bởi vì bản thân nó chỉ tượng trưng cho nỗi đau mà thôi.”

Tôi nói: “Nếu cô có thể thấy những gì ta đã trải qua, hẳn là cũng biết lúc cô ả xuyên không kia tẩm độc lên dao găm, ta đã nhờ Cố Cửu Ninh lấy thuốc giải. Cố Cửu Ninh rất quan tâm đến cô, sau khi cô bị đâm, huynh ấy nhất định sẽ không bỏ qua. Cô ả xuyên không phiền phức kia hẳn là đã được giải quyết. Bây giờ cô quay về, nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành.”

“Cho nên, cô cố ý tìm một góc độ tốt để Giang Nhu giả đâm cô sao? Bằng cách này, Giang gia nhất định sẽ không giữ Giang Nhu giả ở lại nữa, Bùi Chiêu càng sẽ không cần một nữ nhân ác độc như vậy, đến lúc đó ả sẽ hoàn toàn xong đời.”

Vừa nói, nàng vừa đổi chủ đề: “Đương nhiên, việc cô để mình bị đâm, mục tiêu lớn nhất chính nhằm vào ta. Ta đoán đúng không?”

Tôi sững sờ: “Ta không hiểu cô đang nói cái gì?”

Nàng khẳng định: “Cô muốn ta cảm nhận cái c.h.et, sau đó chọn tha thứ hay không.”

Có một số tổn thương một khi đã gây ra, không phải chỉ chọn tha thứ một lần là đủ.

Điều đó có nghĩa những năm tháng sau này, mỗi lần nhớ tới việc bị phản bội, bạn phải chọn tha thứ cho đối phương một lần.

“Vậy đáp án của cô là?”

Giang Nhu mỉm cười nói: “Ngay từ đầu mục đích của ta đã sai, gửi gắm hy vọng sống của mình vào người khác là không đúng, sau này, ta phải sống vì bản thân.”

Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

Nhưng khi tỉnh lại, vẫn nhìn thấy khuôn mặt của Cố Cửu Ninh.

Thấy tôi mở mắt ra, mắt y ướt đẫm, đang kìm nén cảm xúc dâng trào: “Làm sao nàng lại… Ngủ lâu như vậy!”

Tôi ngồi dậy, có hơi bối rối.

Lẽ ra, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

Biết được người tỉnh lại là tôi không phải Giang Nhu thật, Cố Cửu Ninh thu hồi cảm xúc, bắt đầu kể lại tình hình đêm đó.

Sau khi tôi bất tỉnh, Bùi Chiêu muốn g.i.et ch.e.t cô ả xuyên không để trả thù cho tôi, nhưng đã bị cô ả xuyên không g.i.e.t lại bằng con dao tẩm độc.

Cả hai đều không ch.e.t, nhưng đều bị thương.

Trong lúc hỗn loạn, cô ả xuyên không ngã đập vào góc bàn đá, mặt bị trầy xước rất sâu, da thịt lộ ra ngoài, khuôn mặt biến dạng.

Còn Bùi Chiêu bị dao găm đâm vào đùi, sau khi trúng độc vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Cố Cửu Ninh chứng kiến toàn bộ quá trình, nói toàn bộ sự thật với cha mẹ Giang.

Cha mẹ Giang không quan tâm đến máu mủ thân tình, hơn nữa vốn cũng không có quan hệ huyết thống với cô ả xuyên không,  nên trực tiếp giao người này cho cha của Bùi Chiêu giải quyết.

Lúc tôi đến gặp cô ả xuyên không, cô ta đã bị tra tấn đến mức người không ra người, ma không ra ma, hai tròng mắt ảm đạm không ánh sáng.

Cuộn tròn trong bộ quần áo rách rưới trong một hầm ngục đầy giòi bọ, chuột và kiến, gặm nhấm những chiếc bánh hấp ôi thiu và mốc, cả người bẩn thỉu và hôi hám.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta hét lên và lao đến, có một vết sẹo dài và xấu xí trên khuôn mặt gầy gò gớm ghiếc của cô ta, lúc tức giận cô ta cực kỳ giống quỷ dạ xoa dưới địa ngục.

Qua cánh cửa nhà tù, thậm chí cô ta còn không thể chạm vào góc quần áo của tôi, vì vậy cô ta chỉ có thể chửi rủa tôi một cách điên cuồng.

Tôi đứng thong thả, thưởng thức: “Đỗ Quyên, bị người ta cướp hết mọi thứ thuộc về cô, cảm giác này dễ chịu không?”

Huống chi, tất cả những thứ đó vốn không thuộc về cô.

“Tống Cẩm An, tao sẽ gi.e.t mày! Tao phải giế.t mày!”

Tôi cười nói: “Cô không có cơ hội, bởi vì tôi phải về nhà!”

Đột nhiên, cô ta như bị chuyện gì đó kích thích, điên điên khùng khùng vòng quanh phòng giam, trong miệng ồn ào không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai nữa, cô ta muốn về nhà.

Nếu không có sự tham gia của cô ta, những chuyện này sẽ không xảy ra.

Nếu bây giờ cô ta vừa hối hận đã có thể về nhà, chẳng phải bộ xương trắng ở bãi tha ma kia đã che.t một cách vô ích sao?

Trên đường trở về, Cố Cửu Ninh muốn nói lại thôi.

Tôi nhíu mày: “Nếu bây giờ huynh không nói, thì ngậm mồm lại luôn đi!”

“Cứ cảm thấy, trực tiếp gi.et ả sẽ sảng khoái hơn ấy!”

“Cố Cửu Ninh, huynh có biết trừng phạt tốt nhất đối với một người là gì không?”

Y lắc đầu.

“Không phải là g.ie.t cô ta, cũng không phải để cô ta hối cải và cảm nhận được sự tử tế của thế giới, mà để họ mất đi thứ họ quan tâm nhất, tạo ra oán niệm sâu sắc hơn trong chính chấp niệm của họ, sau đó bị oán niệm chi phối tra tấn cả đời, quan trọng nhất là không được c.he.t quá sớm.”

Một số người không xứng được cứu rỗi.

“Muội học được mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế?”

Trong lúc nói, y nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi nuốt những lời tôi định nói, buột miệng thốt ra hai từ, “Dừng bút”

Thực ra mỗi lần trước khi xuyên không, tôi buộc phải cảm nhận cuộc sống cả đời của ký chủ.

Niềm vui, hạnh phúc, nỗi đau, tuyệt vọng.

Người c.h.ế.t ở bãi tha ma kia, làm sao lại không phải là tôi.

Chỉ là, cây kim không đâm vào người y, y mãi mãi không bao giờ biết được nó đau đến mức nào.

Vậy nên, nói nhiều với y làm gì.

Vẻ mặt Cố Cửu Ninh vô tội: “Dừng bút (ngốc bức) là cái gì?”

“Giờ ta rất mệt, không muốn nói chuyện!”

Nhưng Cố Cửu Ninh dường như không hiểu tiếng người: “Trước kia muội nói, muội đi thì Tiểu Nhu sẽ về, vậy là muội phải về nhà sao?”

Tôi xua tay: “Ta không thể về nhà.”

Cố Cửu Ninh khó hiểu: “Sao lại không thể về nhà? Muội đã vi phạm thiên điều à?”

Tôi kinh ngạc nhìn y: “Không, là vì trên thế giới này có quá nhiều dừng bút (ngốc bức).”

Giống như huynh ấy!

“Vậy tiếp theo muội định làm gì?”

“Tiếp tục dùng lao động thể lực, vũ lực hoặc trí óc để nâng cao giá trị bản thân.”

Cố Cửu Tư nói: “Nói tiếng người đi, mấy lời ở âm phủ ta không nghe hiểu.”

“Đậu xanh! Tiếp tục làm việc!”

Cố Cửu Ninh dùng ánh mắt ngu ngốc trong veo nhìn tôi: “Sao lại nhắc đến đậu xanh?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Ở chỗ bọn ta, đậu xanh là một từ ngữ mô tả sự phấn khích tột độ khó có thể kìm nén lại.”

Vì vậy, sau này lúc tôi rời đi, Cố Cửu Ninh khó xa khó phân nói lời tạm biệt với tôi.

“Đậu xanh, thuận buồm xuôi gió!”

Tôi: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.