Mãi tới mấy tháng sau, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn với cơ thể. Rồi trong một buổi sáng xỉu lăn giữa văn phòng, tôi được đồng nghiệp đưa vào viện.
Bác sĩ xem xét một hồi rồi thông báo nhẹ như không:
“Chúc mừng, cô đang mang thai.”
Do ăn uống thất thường lại mang bầu, nên cơ thể tôi sụp đổ như mạng yếu vào giờ cao điểm.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, tôi trả lời như một phản xạ:
“Phá đi.”
Nhưng rồi… đến lúc nằm siêu âm, khi thấy cái sinh linh bé xíu đó đang dần thành hình, tôi chợt nao lòng.
Ngay khoảnh khắc ấy, bao ký ức cũ dội về như triều cường ngoài đê vỡ. Gương mặt của Bùi Thiếu Khanh như bật chế độ 3D, hiện rõ trong đầu tôi không cách nào xoá nổi.
Khi bác sĩ bắt đầu bàn bạc về kế hoạch phá thai, tôi bật dậy, chạy khỏi bệnh viện như có ai dí lửa sau lưng. Trong bụng tôi lúc đó không chỉ là một đứa bé — đó là người thân duy nhất còn lại của tôi, là mối liên kết cuối cùng giữa tôi và anh ta.
Từ đó, tôi bắt đầu học cách vừa làm việc vừa làm mẹ — vất vả gấp đôi nhưng cũng mạnh mẽ gấp ba.
Tôi biết tương lai sẽ chẳng trải thảm đỏ. Nhưng tôi chưa từng hối hận. Vì con gái tôi chính là lý do để tôi mỗi ngày đều không gục ngã, mỗi ngày đều trở nên tốt hơn — ít nhất là trong mắt con bé.
“Mẹ ơi, dậy đi, con sắp muộn học rồi!” – giọng con gái kéo tôi từ cõi mộng về thẳng hiện thực. Tôi bế con lao ra khỏi cửa, vừa chạy vừa mới phát hiện trời ngoài kia mưa như trút nước.
Chiếc xe tôi đem bảo dưỡng ở tiệm 4S mấy hôm trước đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Tôi đứng bên lề đường, một tay bế con, một tay ra sức vẫy xe như đang phát tờ rơi – không một chiếc nào thèm dừng. Con bé phụng phịu, ánh mắt u sầu nhìn tôi như đang trách móc cuộc đời.
“Mẹ ơi, giờ con phải làm sao? Nếu con đến muộn, hôm nay sẽ không được bông hoa đỏ nào đâu. Các bạn sẽ vượt mặt con hết mất!”
“Yên tâm đi con, mẹ sẽ nghĩ cách!” – tôi vội rút điện thoại định đặt xe qua app. Nhưng còn chưa kịp chạm màn hình thì một chiếc SUV đen bóng đã dừng lại ngay trước mặt.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai quen thuộc:
“Lên xe!” – Bùi Thiếu Khanh phán như thể anh ta là Batman phiên bản đời thực.
Anh cau mày: “Trời mưa tầm tã thế này, taxi ngoài đường thì khó bắt, trong app thì phải đợi nửa tiếng mới tới. Giờ là 7:40 rồi.”
Nói một hồi dài, chốt lại một câu: “Không lên xe tôi, con gái cô chắc chắn đi học muộn.”
Con bé nghe vậy liền thông minh ôm chặt cổ tôi, nhẹ nhàng lắc lư năn nỉ.
Ơ kìa? Không phải sáng nay chính nó còn nghiêm mặt dặn tôi giữ khoảng cách với “chú Khanh” sao? Mới mưa có tí mà quên sạch là sao?
Tôi mất luôn lý trí và sự cứng rắn trong hai giây. Không đấu tranh nội tâm nữa, tôi mở cửa sau leo lên:
“Nhà trẻ Tinh Hưng, cảm ơn!”
Tay lái của Bùi Thiếu Khanh vẫn không chê vào đâu được. Trời mưa, đường trơn, vậy mà xe anh ta chạy vừa nhanh vừa êm như lướt sóng. Nhờ thế mà tôi kịp đưa con bé vào lớp đúng giờ.
Lúc tôi quay ra, xe anh vẫn đỗ y nguyên ở cổng trường. Phụ huynh xung quanh đang dắt con đi học, tôi chẳng muốn làm tiêu điểm bàn tán nên lẳng lặng mở cửa sau bước vào.
“Về nhà à?” – anh hỏi, nhướng mày nhìn tôi qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt kiểu “biết thừa nhưng vẫn hỏi cho có”.
Tôi ngoảnh mặt đi, nhả ba chữ lạnh như đá:
“Đến công ty.”
“Cô không nghỉ làm hôm nay à?” – anh hỏi tiếp, giọng vừa tò mò vừa… lắm chuyện.
Tôi cau mày. Không ngờ anh lại hỏi đến chuyện này. Nói nhiều cũng vô ích.
Thế là tôi rút điện thoại ra, cúi đầu nghịch – y như học sinh cấp ba giả vờ bận để né thầy giáo.
Suốt đoạn đường tôi không nói thêm lời nào. Xe vừa dừng trước tòa nhà công ty, tôi nhanh chóng mở cửa bước xuống:
“Xin lỗi vì đã làm phiền!”
Tôi lịch sự chào rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe… nhưng cửa không mở.
Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Bùi Thiếu Khanh phản chiếu trong gương chiếu hậu — ánh nhìn lặng lẽ mà đầy ý đồ.
Anh nhướng mày, hỏi tỉnh queo:
“Em không mời anh lên nhà à?”
“Không.” – Tôi trả lời nhanh như phản xạ, thẳng thừng như tạt nước lạnh.
Anh nhíu mày: “Cái gì? Em không dám à?”
Tôi biết rõ anh đang khiêu khích mình.
Trải qua bao nhiêu cú tát của cuộc đời, tôi đã rèn được tính cách bình tĩnh và chín chắn. Giờ tôi là kiểu người có thể vừa uống trà vừa nghe người ta nói xấu mà mặt không đổi sắc.
Nên… một câu khiêu khích của anh? Xin lỗi, không ăn thua!
“Xin lỗi, không tiện!” – Tôi lại vặn tay nắm cửa, vẫn khoá.
“Anh có việc thì gặp nhau ở công ty nhé.” – Tôi vừa nói vừa đẩy cửa lần nữa.
Chắc chắn anh đã nghe thấy tôi nói, vì chỉ vài giây sau, cửa tạch mở. Không cần nhìn lại, tôi thản nhiên bước xuống, đi thẳng về nhà không thèm ngoái đầu.
Tôi không để bản thân rảnh tay, liền xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Lau từ cái kệ bụi mù đến cái sàn nhà sạch đến mức có thể soi gương. Mồ hôi ướt lưng, nhưng tinh thần thì khá lên đáng kể.
Cho đến khi bụng réo lên một tiếng rõ to. Tôi đứng trước tủ lạnh trống trơn, cảm giác như mình đang mở tủ quần áo rồi tuyên bố “không có gì để mặc”.
Không còn cách nào khác, tôi cầm điện thoại gọi đồ ăn về.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên. Tôi bước ra mở cửa… rồi sững lại.
Trước mặt tôi là… Bùi Thiếu Khanh.
Tôi sững người: “Anh chưa đi à?!”
“Đem đồ ăn cho em.” – Anh giơ túi thức ăn lên như một người giao hàng nghiệp dư.
“Không cần, tôi đặt rồi.” – Tôi đáp gọn, rồi đóng cửa cái rầm như chốt sổ.
Nhưng ngay giây sau, một bàn tay to đè lên cánh cửa, ngăn nó đóng lại hoàn toàn.
Trong chớp mắt, anh đã bước vào – nhanh như thể luyện khinh công.
Dù vậy, anh không tiến sâu vào trong ngay.
Anh đứng ở cửa, ánh mắt đen láy lướt một vòng khắp căn nhà, như thể đang định giá nội thất rồi mới quyết định có nên… bước thêm không.
Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tôi:
“Không phải em nói em đã kết hôn rồi sao?”
Trong giọng nói ấy… tôi thoáng nghe thấy một chút vui mừng, dù anh ta cố che giấu đến mấy.
Tôi biết giấu cũng không nổi nữa, bèn ra vẻ không muốn nói nhiều:
“Chuyện riêng tư, không phiền anh Bùi bận tâm.”
Tôi đứng chắn ngay cửa, mở hé ra một cách đầy ý tứ:
“Đồ đạc của anh đã chuyển tới rồi, mời anh rời khỏi hiện trường.”
“Giang Phi, con của ai vậy?”
Tôi vẫn lạnh như băng:
“Dù là của ai thì cũng chắc chắn không phải của anh.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh, không chớp mi.
Tôi sẽ không bao giờ để con gái mình phải chịu đựng những tổn thương mà tôi từng nếm trải.
Có những khoảng cách không thể vượt qua — vậy thì thà dừng lại cho yên lòng.
Dù sao, bên này… phong cảnh cũng đâu có tệ.
Tôi tưởng lần này Bùi Thiếu Khanh sẽ nổi nóng, hoặc ít nhất cũng trừng mắt nhìn tôi.
Ai ngờ, anh ta lại thở dài, thản nhiên tháo giày, xách túi nguyên liệu bước thẳng vào bếp.
Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì thấy anh lôi ra cái tạp dề, buộc lên eo một cách điệu nghệ, tháo khuy măng-sét như thể đang trình diễn thời trang đầu bếp.
Miệng tôi mở ra ngạc nhiên chưa kịp đóng thì anh đã giơ tay về phía tôi:
“Giúp anh xắn tay áo.”
Tôi đứng đơ như cây cột:
“Anh định làm gì?”
Khóe môi anh cong lên, nửa cười nửa không:
“Em không thấy à? Nấu ăn.”
Tôi tròn mắt:
“Anh mà biết nấu ăn á?!”
“Dĩ nhiên. Dạ dày anh từng bị lừa một lần rồi. Không quen ăn cơm tiệm, chẳng lẽ lại chịu đói chết?”
Người “lừa” mà anh nói… chẳng cần đoán cũng biết là tôi.
Ba mất sớm, mẹ là người duy nhất chống đỡ cho cả gia đình.
Bà ấy làm nhiều việc cùng lúc chỉ để tôi có cuộc sống tử tế hơn một chút.
Vì không muốn mẹ vất vả thêm, tôi đã tập nấu ăn từ nhỏ.
Thỉnh thoảng, tôi biến vài món rau củ lèo tèo thành cả một bữa cơm ra trò — đến nỗi mẹ tôi cũng ngạc nhiên, miệng cười mà mắt rưng rưng.
Sau này, khi làm bạn gái Bùi Thiếu Khanh, tôi từng nấu ăn trong căn hộ của anh ấy mỗi lần anh lười ra ngoài.
Chắc… lúc đó cái dạ dày kia bị tôi “lừa” thật.
Tôi cũng không rõ là do tay nghề nấu nướng của tôi quá đỉnh, hay vì lý do nào đó không tiện nói ra… mà dạo gần đây, Bùi Thiếu Khanh cứ như bị dính keo, dính chặt lấy tôi trong căn hộ của anh ta.
Anh ta liên tục mè nheo đòi tôi nấu cái này cái kia, như thể ngoài tôi ra, thế giới chẳng còn ai biết bật bếp.
Ăn xong, chúng tôi lại lăn ra ghế sofa xem phim. Mà khổ nỗi, phim nào cũng tình tứ, xem riết rồi… lửa gần rơm chẳng tránh khỏi ngày bốc.
Bỗng nhiên, tôi tỉnh táo lại. Gò má đỏ hồng lên như cà chua bị luộc quá tay.
Đặc biệt là khi ánh mắt vừa cong vừa cười của Bùi Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào mặt tôi — tôi chỉ muốn đào ngay một cái hố giữa phòng mà chui vào.
Tôi lập tức quay ngoắt đi, để mặc anh ta đứng đó.
Chân tôi như được bôi dầu, chạy còn nhanh hơn lúc bị mẹ gọi dậy học thêm.
Vừa chạy, vừa tự hỏi: “Ủa, mình chạy làm gì? Bộ muốn thông báo cho thiên hạ biết là mình đang xấu hổ hả?”
Muốn ngược thời gian không? Có! Nhưng không có đâu!
Đồ ăn được dọn ra, trông có hơi… giống tôi của năm ấy — chín tới, hơi rối, mà vẫn đáng ăn.
“Em sao vậy?” — Bùi Thiếu Khanh nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Đầu tôi thì chạy vòng vòng như cái máy giặt hỏng, cuối cùng chỉ cố gắng yếu ớt đáp:
“Không sao.”
Anh ta nghe xong, như được bật công tắc vui mừng, mắt long lanh nhìn tôi chằm chằm, dịu dàng phát sợ:
“Thế sao lúc nãy em lại bỏ chạy?”
Tôi siết chặt đôi đũa, ánh mắt băng giá nhìn về phía nồi canh như muốn thiêu rụi ai đó.
“Nồi sôi chưa? Múc lên thôi?”
“Được, được, anh không hỏi nữa.” — Anh ta giơ tay đầu hàng ngay lập tức, phản xạ nhanh như học sinh trả bài sai.
“Nhưng… em cũng có thể nói cho anh biết, dạo này em thế nào được không?”
“Em có vất vả không? Một mình nuôi con…”
Vừa nghe tới chữ “con”, toàn bộ giác quan sinh tồn của tôi lập tức bật chế độ báo động đỏ.
Tôi đánh rơi đũa, một tiếng “bụp” vang lên rất có sức nặng.
Tôi chưa kịp mở miệng thì Bùi Thiếu Khanh đã cuống lên:
“Hồi đó… mẹ anh có nói gì với em không?”
Khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, chuẩn kiểu “tôi-chờ-câu-này-lâu-rồi”.
Tôi nhìn anh lạnh tanh:
“Không phải ngay từ đầu anh đã dùng năm triệu để tiễn tôi đi rồi sao?”
“Là vì…” — Anh ta nghẹn lời, cào tóc bứt tai như thể tìm mãi không ra câu trả lời.
Tôi thản nhiên nhặt đũa lên, gắp miếng thức ăn như chưa từng có ai ngồi cạnh:
“Vì lý do gì thì giờ cũng chẳng quan trọng nữa.”
Đôi mắt Bùi Thiếu Khanh đỏ lên, anh ta nhìn tôi không rời, giọng bỗng nhiên cao vút như hát cải lương:
“Nhưng mà anh quan tâm!”
Tôi cười khẩy, mắt lười biếng liếc anh:
“Không thể nào đâu. Sau năm năm trời biệt tăm, giờ anh lại định bảo… anh phát hiện ra anh yêu tôi đấy à?”
Ánh mắt anh ta không chớp lấy một lần, như muốn nói gì đó… nhưng cuối cùng, lại thôi. Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng nhai cơm của tôi vang lên đầy tính quyết đoán.
Ăn xong, tôi lại nhẹ nhàng đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Lần này, anh ta không cãi, không dây dưa — ngoan như cún lạc biết lỗi.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị ra ngoài đón con gái thì điện thoại reo. Là anh gọi.
“Anh đón Noãn Noãn rồi nhé. Bọn anh ghé siêu thị chút rồi về sau.”
Tim tôi thắt lại, giọng bất giác cao vút lên một tông:
“Bùi Thiếu Khanh, anh nghĩ anh là ai? Tại sao lại tự tiện đón con gái tôi?!”
Tôi chưa kịp lấy lại hơi thì từ đầu dây bên kia vang lên giọng nũng nịu quen thuộc:
“Mẹ ơi, mẹ đợi xíu được không? Con muốn đi mà~”
Chóp mũi tôi bỗng đau nhói, cổ họng nghẹn lại như bị mắc xương. Mãi mới thốt được một câu:
“…Được rồi.”
Trước khi cúp máy, tôi còn nghe thấy tiếng con gái tôi hí hửng:
“Yay!”
Tôi ngẩn người. Có phải tôi đã quá ích kỷ không? Con gái có quyền được cảm nhận tình thương từ cả cha lẫn mẹ chứ…?
Chưa kịp suy nghĩ thêm thì hai người – một lớn một nhỏ – đã về đến nơi.
Tôi mở cửa.
Bùi Thiếu Khanh một tay bế Noãn Noãn, tay còn lại xách hai túi to. Bộ vest đen ướt sũng nước, tóc tai bết xuống trán do dính mưa.
Con gái tôi thì được quấn kín mít trong chiếc áo vest to đùng, khô ráo đến từng sợi tóc.
Có vẻ anh ta thực sự đã chắn mưa cho con bé.
“Mẹ ơi, bố… à nhầm, chú bị ướt hết rồi kìa!”
Lời con gái khiến tôi khựng lại một giây, rồi lùi sang bên nhường cửa:
“Vào đi.”
Tôi đón lấy túi trong tay anh, liếc con gái:
“Đặt con bé xuống đã.”
Tôi đi vào lấy khăn, quay ra đưa cho anh:
“Lau tạm đi.”
Anh nhận lấy, nhưng trước tiên lại cúi xuống lau tóc cho Noãn Noãn trước.
Sau đó mới cởi áo ngoài, đưa cho tôi kèm cái khăn ướt.
Tôi chẳng nói gì, cầm lấy mang vào phòng giặt. Lúc quăng quần áo vào máy, tôi chợt khựng lại.
Mọi chuyện diễn ra trôi chảy quá mức, như thể… chưa từng có khoảng cách 5 năm.
Khi tôi quay ra thì Bùi Thiếu Khanh đã vào bếp.
Tôi tiến tới chỗ Noãn Noãn, ngồi xuống bên cạnh.
“Mẹ ơi, đây là SpongeBob con thích nè, còn đây là Patrick nè, rồi cái này nữa…”
Con bé hào hứng bày hết đống đồ chơi như kho báu vừa cướp được.
Lần đầu tiên tôi thấy nó khoe đồ chơi với tôi như vậy đấy.
Bùi Thiếu Khanh bày xong đồ ăn lên bàn thì quay lại chỗ hai mẹ con.
Anh nhìn tôi một chút, rồi ngồi xổm xuống, dang tay với con bé:
“Noãn Noãn sẵn sàng ăn cơm chưa nào?”
Không chút chần chừ, con bé phóng ngay vào lòng anh, hai tay ôm cổ, cười ngọt lịm:
“Rồi ạ~”
Tôi ngồi bên cạnh, mắt tròn mắt dẹt nhìn hai cha con ôm nhau thắm thiết:
“Con bé này… hư quá nhỉ.”
Chỉ với mấy món đồ chơi mà dụ được nó theo phe anh luôn à?